Nhóm Phó Khả Dịch và Tô Luân đang dùng máy tính ghép đội chơi game, cả đám nhìn chằm chằm vào máy tính trông hết sức tập trung, màn hình màu đen máy tính chặn tầm mắt của giảng viên.
Thấy không ai trả lời, giảng viên tự hỏi tự đáp: “Nói thẳng ra, lập trình là vì để đơn giản hoá một số các thao tác lặp đi lặp lại nào đó, việc lập trình có thể tới thay thế công việc của con người, nó có thể là một phần mềm, cũng có thể là một hiệu ứng đặc biệt trong trang web, hay cũng có thể là một hiệu ứng flash ảnh động. Nói chung, việc học lập trình giúp chúng ta thao tác nhiều chức năng một cách có hiệu quả trên máy tính.... Trước khi bắt đầu bài học đầu tiên của khóa thầy trò ta, thầy sẽ cho mấy đứa chiêm nghiệm một số các bài tập của mấy anh chị sinh viên xuất sắc của những khóa trước.”
Bỗng, giao diện máy tính bị kiểm soát, đám con trai đang chơi game hăng say trưng ra vẻ buồn khổ.
“Các em chơi con game này thử xem.”
Màn hình máy tính bắn ra một cửa sổ game, đám sinh viên nhấn vào đó chơi thử.
Đây là một chiếc game vượt ngục nhỏ, tội phạm bị nhốt ở trong phòng giam phải cầm cuốc đào một lối thoát vượt ngục dưới tình huống không biết cảnh vật xung quanh thế nào.
Một lúc lâu sau, có bạn học kêu rên: “Má ơi, tao bị tảng đá bự đùng chặn đường rồi.”
“Tao đào trúng cống thoát nước, nhưng thời gian không còn kịp nữa rồi......”
Phó Khả Dịch đã đào được một khoảng ở trước, khi thời gian chỉ còn dư lại năm giây, cậu lại đào ở bên trên, cuối cùng...... cậu lọt vào một căn phòng giam khác, giao diện hiện lên bốn chữ to —— “vượt ngục thất bại”
Với con game thế này, một là dựa vào độ may mắn, hai là dựa vào tốc độ tay, giống như kẻ vượt ngục thực thụ, kết cục đang chờ đợi trước mắt họ là sự mông lung, cũng là vì không biết trước được kết quả nên mới khiến người ta không thể dằn lòng muốn tiếp tục thăm dò.
Sau một lúc lâu, giảng viên nghe thấy tiếng oán giận liên tục, tựa hồ không có ai vượt ngục thành công.
Giảng viên trên bục giảng mỉm cười thoát quyền kiểm soát máy tính: “Con Game mà các em mới chơi là một bài tập về nhà ngươi của một đàn chị lớn hơn các em hai năm, tên của em ấy Đường Miểu, không biết các em có quen biết em ấy hay không?”
“...... Đường Miểu?” Cao Hồng Bảo kinh ngạc hỏi Phó Khả Dịch ngồi bên cạnh: “Chính là đàn chị xinh gái bị vô tính kia à?”
Khóe miệng Phó Khả Dịch cong lên, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường: “Ừm, là chị ấy đó.”
Đợi đến khi phản ứng lại lời Cao Hồng Bảo vừa nói, Phó Khả Dịch phản bác bảo vệ cô theo bản năng: “Mày nói bậy cái gì đó, bảo ai vô tính cơ?”
Có vô tính hay không, cũng phải chờ đến lúc yêu đương với nhau mới biết được chứ.
“Đúng sự thật thôi mà, nhưng mà chị gái này giỏi thật, suýt chút nữa tao còn tưởng rằng đây là game nhỏ nào đó cài đặt sẵn trong máy tính.”
Phó Khả Dịch chống một tay lên cằm, gương mặt hiện lên ý cười, đầu óc trôi dạt đến nơi khác: “…. Chị ấy cũng khá là đáng yêu đấy chứ.”
“Cái gì cơ? Đáng yêu?” Cao Hồng Bảo không nghe rõ.
Mặc dù Đường Miểu xinh đẹp vô ngần, lại còn toát lên một khí chất độc đáo, nhưng mà nhìn cái kiểu lúc nào cũng trưng ra vẻ lạnh lùng trông giống như Diệt Tuyệt sư thái của chị ấy xem, chỉ đáng yêu chỗ nào?
Chỗ nào cơ?