Chương 5: Không phải —— Cút xa em ấy một chút cho tôi!

Edit: Pít cà pu

Các cô cậu trai gái trẻ tuổi náo loạn ầm ĩ đến 10 giờ tối thì kết thúc, An An tiễn mấy người bạn học ra đến cổng, tất cả mọi người đều lên xe hết chỉ trừ mình Trang Dã còn nán lại.

Cô gái nhỏ kiểng một mũi chân lên chọc nhẹ trên mặt đất, làm bộ lơ đãng cúi đầu, nhưng khóe mắt vẫn luôn dõi theo từng cử động nhỏ nhất của chàng trai.

Cô biết cậu ta sẽ ở lại, suốt một buổi tối cô cứ mãi chờ đợi giây phút này.

Chàng trai 18 tuổi ngu ngơ khi nói đến chuyện tình cảm, Thẩm An An là sự rung động thời thanh xuân ngây ngô thuở ban đầu của cậu ta. Vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách dịu dàng của cô, tất cả đều trở thành mơ ước của cậu ta suốt những năm tháng tuổi trẻ.

"An… An An…" Môi của Trang Dã run run, giơ tay lên rồi lại đặt xuống, đầu óc vẫn còn mụ mị thất thần. Lúc thì nhớ đến những lần nhịp tim đập loạn khi bọn họ ngẫu nhiên đυ.ng chạm tay chân trong ba năm ngồi cùng bàn, lúc thì nhớ đến cảm giác cậu ta ôm cô vào tối hôm trước.

Ngày đó sau khi ôm cô xong trở về thân thể của cậu ta gần như mềm nhũn.

"Mình có thể gọi cậu như vậy được không…?"

"Được." Đôi mắt mùa thu của Thẩm An An khẽ động, sau khi đồng ý khóe môi anh đào thoáng cong lên.

Nụ cười mặc dù yếu ớt này đã mang lại cho Trang Dã rất nhiều dũng khí, cậu ta nhớ đến những cảnh mà mình từng xem trên TV, một tay bất ngờ vươn ra áp vào tường.

"Mình thích cậu, từ khi vừa bắt đầu vào cấp ba đã thích rồi…"

"Ừm, mình biết…"

Thẩm An Nam vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ dồn lực chọc mũi chân xuống đất mạnh hơn.

"Vậy chúng ta… Chúng ta bây giờ là bạn trai bạn gái phải không?"

Trang Dã đưa tay nhặt một cánh hoa tử đằng rơi trên đầu cô gái, bởi vì cánh hoa còn vương mùi tóc cô nên cậu ta cầm trong tay hồi lâu không nỡ vứt đi.

Cậu ta thận trọng hỏi, đôi mắt đen trắng rõ ràng liên tục run rẩy.

"Không phải —— Cút xa em ấy một chút cho tôi!"

Bàn tay đang dùng toàn bộ sức lực ấn vào tường của cậu ta bị một bàn tay to lớn ngâm đen thô ráp dễ dàng đẩy ra, đồng thời nghe thấy tiếng hét lạnh lùng của một người đàn ông.

"Aizz ——" Trang Dã không tính là thấp thân thể cũng không gầy yếu, nhưng bị người đàn ông đẩy một cái chao đảo.

Cô gái bên cạnh nháy mắt bị lôi đi, ngay khi cậu ta nhìn rõ người trước mặt tim đột nhiên tưởng chừng như ngừng đập.

Không chỉ vì người đó là anh cả của Thẩm An An, mà còn vì ánh mắt hung ác nham hiểm của đối phương.

Sự việc vừa rồi khiến cho cậu ta sinh ra một loại ảo giác, thậm chí không thể nói nó là ảo giác.

Kể từ khi cậu ta bước vào nhà họ Thẩm đã luôn có một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu ta. Mặc dù ba của An An không thích con gái mình thân thiết với bạn học nam thế nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí chi phối, mà chủ nhân của ánh mắt đó lại khác, rõ ràng chứa đựng sự căm ghét dữ tợn.

Khiến cậu ta cảm thấy như người đàn ông cao lớn vạm vỡ đó muốn gϊếŧ chết mình.

Cô gái nhỏ gầy yếu bị người đàn ông một tay khống chế, các khớp ngón tay to lớn gần như nắm lấy toàn bộ phần vai và cánh tay cô, làn da trắng nõn đã bắt đầu nhìn thấy vết hồng nhàn nhàn.

Ánh mắt của Trang Dã co rút chấn động, trong khoảnh khắc ấy cậu ta chợt có cảm giác cô đang gặp nguy hiểm.

Bỗng nhiên một ý nghĩ hoang đường đáng sợ xẹt qua đầu cậu ta, không biết lấy đâu ra dũng khí, giây tiếp theo cậu ta lao tới giữ chặt cổ tay cô gái muốn kéo cô về phía mình.

Nhưng làm sao một chàng trai 18 tuổi có thể trở thành đối thủ của một người đàn ông trưởng thành dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Thẩm Sơ nheo đôi mắt hẹp dài, quai hàm anh căng cứng, bắt lấy cổ tay của chàng trai vặn mạnh một cái.

"A!!"

Trang Dã và Thẩm An An đồng thời hét lên, sắc mặt của chàng trai trong nháy mắt tái nhợt. Cơ thể cậu ta không ngừng run rẩy giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.

Thẩm Sơ vừa bực vừa tức, loại con trai này ở trong mắt anh không đáng nhắc tới, nhưng An An lại thích cậu ta, chẳng lẽ cô chỉ hứng thú với cái loại mặt trắng ẻo lả này thôi sao?

Anh dùng một tay khác khống chế cô gái đang bồn chồn bất an, còn bàn tay kia thì tiếp tục dùng sức.

Tròng mắt đen láy của người đàn ông chứa đầy sát ý, anh chỉ nghĩ muốn gϊếŧ chết thằng nhóc này, ở trước mặt của An An mà gϊếŧ chết cậu ta.

"Anh cả, đừng kích động!"

Lúc này Thẩm Vân Lãng vẫn còn ở sân sau nên nghe được thanh âm chạy đến dùng sức mở bàn tay của anh trai ra.

Thẩm Vân Lãng cau mày kéo hai người ra xa nhau, anh nhìn thấy sắc mặt Thẩm Sơ dần dần đỏ lên, trái tim nhất thời treo lơ lửng.

Tuy rằng An An đã quên, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ.

Anh cả coi An An như mạng của mình, bất kỳ mối đe dọa nào liên quan đến cô đều có thể trở thành nguyên nhân khiến anh phát bệnh, Thẩm Vân Lãng không dám chậm trễ, sau khi nhìn thấy cổ tay của Trang Dã liền nhanh chóng lôi cậu ta đi.

Trang Dã bị Thẩm Vân Lãng kéo đi, lưu luyến nhìn cô gái chưa kịp nói một lời. Thân hình mảnh mai của Thẩm An An ở trước mặt người đàn ông trông càng nhỏ nhắn và mong manh, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ngỡ ngàng mê mang.

"Vân Lãng!"

Trang Dã hất tay anh ra, Thẩm Vân Lãng bỗng chốc đứng chắn trước người cậu ta.

"Cậu không thể qua đó được, anh cả của tôi cũng giống như ba tôi vậy, vô cùng cưng chiều em gái, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu, nhưng bây giờ cậu không thể nào qua đó."

Chàng trai đã được ba huấn luyện từ nhỏ nên ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng là một thân thể cơ bắp cường tráng, Trang Dã thừa biết mình không thể xông qua được. Sau đó cậu ta thở dài, dựa người lên một tảng đá lớn.

Vừa nãy cậu ta chống tay vào tường do quá mức căng thẳng, lúc này mở lòng bàn tay ra mới phát hiện trên đó đã xuất hiện một vết thương nhỏ.

Trang Dã phủi hết bụi đất bám bên trong ra, rồi bóp mạnh lên miệng vết thương giống như đang tự hành hạ mình.

"Vân Lãng, dù sao chúng ta cũng làm bạn học một năm." Cơn đau nhẹ không thể khiến cậu ta bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi, bàn tay còn lại càng ra sức ấn mạnh hơn, cho đến khi miệng vết thương rỉ ra máu tươi.

“Anh trai của cậu không bình thường.”

Thẩm Vân Lãng cau mày nhìn chàng trai đỏ mắt rời đi.

Thẩm Sơ xác thật không bình thường, đây chính là bí mật của Thẩm gia. Ấn đường anh nhíu chặt, chỉ cho rằng Trang Dã đã đoán được chuyện này, nhưng nào biết nỗi đau đớn trong mắt chàng trai trẻ lại hoàn toàn không phải ý đó.

Cũng không thể trách anh được, bởi anh cả từ trước đến nay luôn thành thục ổn trọng, mặc dù sau khi trải qua sự việc kia thì anh ấy vẫn yêu thương quan tâm bọn họ như cũ. Vậy nên sự điên cuồng của anh cả ngày hôm nay, ở trong mắt anh chỉ là do anh cả quá thương yêu em gái, muốn dạy cho thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận mà thôi.

Thẩm Vân Lãng chậm rãi quay về phía cửa, nơi vừa rồi xảy ra xô xát hiện tại trống trơn. Anh vô thức nhìn lên lầu, chỉ có đèn trong phòng An An vẫn còn sáng.

-----------------------------------