Chương 8: Sóng xuân

Lúc nhỏ, Trình Trú Hồi 12 tuổi nuôi hai con chim sẻ rằn.

Chim rất đẹp nhưng tính cách lại tệ hại, rõ ràng gan nhỏ sợ người, nhưng lại phá phách như đứa trẻ vừa ra đời đã được nuông chiều tới lớn, ngày nào cũng đâm sầm vào lòng, ríu rít không ngừng, chỉ khi có mặt Trình Trú Hồi mới cất giấu bản tính một chút. Những lúc khác, đặc biệt là lúc nhìn thấy Trình Khác Hành, hai con chim đó như điên dại, điên dại như thể muốn cùng chết chung một chỗ.

Trình Trú Hồi chỉ dám nuôi chim trong phòng mình, nhưng lúc đó cậu mới lên cấp hai, ở ký túc xá của trường, cuối tuần mới được về. Trình Trú Hồi lo lắng cho chim của mình, cũng nhớ thương tiên sinh, đến mỗi thứ bảy về nhà, trái tim chịu dày vò cả tuần của cậu lại nhảy nhót bừng lên sức sống.

Cậu không ngừng suy nghĩ hai ngày ngắn ngủi này mình sẽ ăn gì, sẽ làm gì, chè Dương Chi Cam Lộ không thể thiếu, còn lại cái gì cũng được, Trình Trú Hồi còn chưa quen đồ ăn trong căn tin trường, nhưng cậu không lãng phí thức ăn, người bên cạnh nhìn cũng không biết thật ra cậu kén ăn cực kỳ.

Cậu còn nhớ lại bạn cùng bàn kể về pháo hoa trên sông buổi tối, không biết Trình Khác Hành có thời gian đi xem với cậu hay không… chỉ hai ngày cuối tuần, cậu lại nghĩ đến ngàn vạn chuyện muốn làm.

Nhưng đến khi cậu thật sự về đến nhà, đi đến ban công nhìn thấy Trình Khác Hành lại ngây người ra đó.

Tiên sinh không hợp mạng với con chim sẻ rằn của cậu đang đứng bên cạnh l*иg vàng, cẩn thận dùng muỗng chêm đồ ăn cho chim.

Con chim điên cũng không quậy phá nữa, đứng thành đôi trên thanh gỗ, nghiêng đầu đợi cơm.

Một người hai chim, hòa thuận đợi một người trở về, nhưng lại chẳng ai phát hiện cậu đã về.

Lúc đó, Trình Trú Hồi đứng ở một góc mà họ không chú ý, yên lặng chắp tay sau lưng, quan sát người bị cậu nhớ thương năm ngày học tập từng chút một, tập trung đến mức đến nụ cười trên môi cũng không biết.

Sau đó thì sao?

Hả?

Sau đó.

Sau đó một con chim đi trước, con chim còn lại quậy phá một thời gian thì yên lặng, bỏ ăn bỏ uống, qua hai ngày sau cũng rầu rĩ ra đi.

Trình Trú Hồi về nhà, tiếng chim nỉ non cũng chẳng còn, chờ đợi cậu là cái l*иg trống không và Trình Khác Hành đang chẳng biết làm sao.

Đến hom nay, trừ lần đó, có lẽ chỉ hôm nay Trình Trú Hồi mới nhìn thấy dáng vẻ vô lực của Trình Khác Hành.

Phía sau lưng còn một người, Trình Trú Hồi cân nhắc nặng nhẹ, nhìn thanh niên đang run rẩy ngồi bệt trên sàn, nhẹ giọng nói: “Tầng này có rất nhiều phòng, cậu tự chọn một phòng vào ngủ đi, ngày mai sẽ có người đưa cậu đi. Nếu cậu dám tự ý làm bừa, tôi bảo đảm, qua đêm nay, cậu sẽ không bò khỏi ngọn núi này được. Hiểu chưa?”

Thanh niên lập tức hoảng loạn gật đầu, nước mắt chảy dài, mái tóc mềm bết mồ hôi dán trên trán, cực kỳ thê thảm, chẳng còn chút phong thái quyến rũ mị hoặc.

Trình Khác Hành tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ ngồi bên giường, gã chăm chú nhìn Trình Trú Hồi, đưa tay làm ra động tác lau nước mắt cho người thanh niên, ánh mắt lạnh lùng nheo lại.

Trình Trú Hồi đối lưng lại nên không nhìn thấy, nhìn thấy rồi cũng không chú ý đến. Cậu có chút ngơ ngác. Khuôn mặt này giống mình như thế, khóc lên chắc cũng thế.

Bản thân mình lúc khóc cũng khó coi như thế sao.

Cậu cụp mắt: “Được rồi, đi đi.”

Người 15 phút trước còn yếu ớt vô lực lúc này bật dậy, không quay đầu lại mà chạy.

Mưa dính trên người Trình Trú Hồi đã khô gần nửa, nửa còn lại lạnh lẽo lấn vào xương cốt, lạnh đến nỗi môi cậu xanh tím.

Đột nhiên cậu không dám quay đầu.

Trình Khác Hành bị bỏ thuốc, lúc nãy Trình Trú Hồi đã hỏi rõ, cũng kiểm tra xong.

Ở trường, cậu không chỉ học những thứ về sự tiến bộ của nhân loại, cậu còn học cả những vết nhớ không thể tránh khỏi.

Trình Trú Hồi nhận ra mùi hương trong cốc nước là dược phẩm thường bị người ta lạm dụng trong những cuộc tụ hội, tác dụng kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© chỉ là một bộ phận, phần lớn là gây ra ảo giác, làm người ta mất đi ý thức, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.

Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Lúc nhỏ, A Hồi đọc xong Tam Tự Kinh, bất giác nhớ đến câu “nhân chi sơ, tính bản thiện” đọc trong sách cổ, cậu cảm thấy khó hiểu, bèn đi hỏi chủ nhân của sách.

Nhưng Trình Khác Hành lại hỏi ngược lại, em nghĩ thế nào?

Nghĩ thế nào nhỉ.

A Hồi nhỏ bé úp lòng bàn tay, cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới ngẩng đầu lên đối diện với tiên sinh, nghiêm túc nói: A Hồi cho rằng, nhân chi sơ, tính bản ái.

Vì yêu, linh hồn con người trở nên không thuần túy.

Thiện và ác, trước mặt tình yêu, chỉ là khoảng cách một ý niệm.

Hai người họ, lúc nãy không hẹn mà cùng nhau lựa chọn trở thành người ác vì đối phương sao?

Hơi nóng phủ trên thân người, Trình Trú Hồi chưa cởϊ áσ, chỉ vô lực cúi đầu, cổ áo mở rộng bắt đầu lan từng vệt đỏ ửng.

Những lời uy hϊếp người khác cậu chưa từng nói, cũng chưa từng nghĩ, nhưng khi nói ra lại vô cùng tự nhiên, như thể trong cậu còn một Trình Trú Hồi khác, ẩn nấp hai mươi năm, dễ dàng nắm lấy quyền không chế ý thức của cậu. Lúc nãy cậu định kéo thanh niên kia ra khỏi phòng xử lý, nhưng Trình Khác Hành lại không đồng ý. Rõ ràng người này luôn kiềm chế xung động của mình, đấu tranh cùng ác ma trong thân thể, sớm đã mệt mỏi rã rời nhưng lại còn sức đập phá đồ đạc.

Trình Trú Hồi không còn cách nào, chỉ đành ở lại, căn phòng chỉ còn hai người, Trình Trú Hồi lại có thể tạm thời rời khỏi tầm mắt Trình Khác Hành.

Dường như gã đã thấm mệt, nhấc mi mắt lên nhìn ra cửa sổ. Trước khi vào phòng tắm cậu đã do dự một chút, cuối cùng chừa lại một kẽ hở có thể nhìn thấy diễn biến bên ngoài.

Rốt cuộc cũng chẳng có ý nghĩ gì, chỉ đơn thuần là Trình Trú Hồi lo lắng Trình Khác Hành sẽ sợ.

Trình Khác Hành có sợ không?

Đôi môi Trình Trú Hồi cong lên, đáy mắt lướt qua chút buồn bã.

Có lẽ là sẽ sợ.

Trình Khác Hành cao cao tại thượng thế mà lại thống khổ trong tình yêu với đứa trẻ mà đích thân gã nuôi lớn.

Bí mật của gã bị người khác mổ xẻ, người gã yêu thương bị kéo vào vòng xoáy, thế nên gã chỉ có thể để mặc người khác hãm hại.

Nếu Trình Trú Hồi thật sự giống như hình tượng trong mắt kẻ khác, vô luận tối nay xảy ra chuyện gì, Trình Khác Hành đều sẽ bị phá hủy.

Cũng may cậu sẽ không bao giờ trở thành vũ khí để người khác làm hại tiên sinh.

Nhưng ngài thích điều gì ở em, Trình Trú Hồi nghĩ.

Thích em hoàn toàn trái ngược với ngài sao?

Cậu tự giễu trề môi.

Đợi ngài tỉnh dậy sẽ nhớ thật rõ, em là do ngài chính tay nuôi lớn, cốt cách giống ngài như đúc.

Trình Trú Hồi là trắng đã nhuộm đen, hai bên sẽ không dung hòa, màu nền vẫn tinh khiết, nhưng màu đen nhuốm vào sẽ không bao giờ phai nhạt, hai mươi năm qua vẫn khắc ghi trong tận xương máu cậu.

Đó là nguồn sống của cậu.

Nước đột nhiên dừng lại.

Trình Trú Hồi đứng trong hơi nước, đưa đôi tay trắng bệt lên, cởi từng nút áo một. Mười phút sau, cậu mở cửa. Trong ánh mắt làm người khác run rẩy của Trình Khác Hành, giống như lúc mở ô trên chùa Nhạn Thanh, dứt khoát đi chân trần qua.

Quần áo của Trình Khác Hành quá lớn so với cậu, tay áo phải xắn lên ba vòng, gấu quần bết ra đất.

Trình Trú Hồi giống như đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn, nhưng tư thế của cậu quá tự nhiên, làm người ta cảm nhận được ấm áp không chân thực chứ không phải là du͙© vọиɠ.

“Đang nằm mơ sao?”

Ánh mắt của Trình Khác Hành mất đi tiêu cự, Trình Trú Hồi trong mơ cụp mắt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cậu khom người giúp gã cởi giày da, mỉm cười đáp: “Đúng là đang nằm mơ.”

Trình Khác Hành không dám nói chuyện nữa rồi.

Trình Trú Hồi muốn đỡ người nằm ra giường nghỉ ngơi, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của người đàn ông thì ngây ngẩn.

Cậu chưa từng thấy người này để lộ ánh mắt như thế.

Rõ ràng trước giờ Trình Khác Hành là vị thần đứng ở chốn cao cúi mắt nhìn người, nhưng lúc này, ánh mắt lặng yên, thâm trầm, ấm áp cùng tình yêu vô hạn rõ ràng mồn một. Nhưng Trình Khác Hành lại tự ti như cách một lớp thủy tinh của bình thời tiết, nhát gan không cảm động chạm. Chỉ sợ trong lúc mở bình, dung dịch hoàn mỹ kia sẽ bị mình nhuốm bẩn, lắng xuống thành vết nhơ.

Đuôi mắt Trình Trú hồi đỏ hồng.

Từ lúc nhỏ, từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu luôn khóc trong yên lặng, luôn cần người luôn luôn để tâm, chú ý mới có thể phát hiện ấm ức và đau thương của cậu.

Nhiều năm như thế, không phải cậu chưa từng lợi dụng điều này để làm hòa với Trình Khác Hành, nhưng lúc này, cậu nhớ đến khuôn mặt đẫm nước của thanh niên kia, trong lòng nhói lên, tự ti quay đầu đi không muốn để Trình Khác Hành nhìn thấy.

Trình Khác Hành say rồi, nhưng trong vô thức vẫn vì sự đau thương của Trình Trú Hồi mà thống khổ, gã giơ tay chạm vào sườn mặt xinh đẹp của cậu, dịu dàng nhưng cũng cứng rắn nâng mặt cậu lên đối diện với mình.

Ngón tay và trái tim loạn nhịp, rõ ràng muốn thay cậu lau đi giọt lệ, nhưng lại sợ tay mình quá thô ráp, làm A Hồi bị thương.

Sao lại có người vụng về như thế?

Trình Trú Hồi giơ tay phủ lên bàn tay người đàn ông, vừa khóc, vừa cười, nghiêng đầu dán sát mặt vào lòng bàn tay Trình Khác Hành.

Cậu yên lặng ngẩng đầu nhìn tiên sinh, tầm mắt bị nước mắt làm nhòe đi vượt qua những từ bi trong mộng, đêm nay trở nên an bình, nhuốm hơi ấm của khói lửa, cổ vũ, dung túng, cứ như thể mặc cho Trình Khác Hành làm gì cũng được.

“Đây là giấc mơ.”

Người đàn ông chìm trong men say, tự thôi miên chính mình một lần lại một lần.

Tiếng mưa rất gần, ánh mắt sẫm màu ấm áp của Trình Trú Hồi chứa tiên sinh, thật lâu, nhưng một chiếc chìa khóa, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Muốn làm gì cũng được.

Mong tiên sinh thương tiếc A Hồi.

Cái cốc nước ấm trên đầu giường lăn ra trên thảm lông cừu mềm mại, tắt đèn, ấm áp và ẩm ướt lan trên sàn.

(Tác giả đăng một bộ phận thịt trên Weibo, nhưng mình tìm không thấy, sau khi tìm thấy mình sẽ bổ sung)

Xương quai xanh bị ánh trăng làm bỏng.

Trình Trú Hồi ngơ ngác mở mắt, ngây ngẩng phát hiện, Trình Khác Hành khóc rồi.

Bọn họ vẫn dát sát lấy nhau, trên thế gian này, từ nay về sau, chẳng có ai có thể đến gần họ như bây giờ, nhưng chẳng ai ôm lấy ai, chỉ theo bản năng tựa vào nhau, trái tim như cách một tầng, không chạm tới được, gần nhưng lại xa cách cả ngàn dặm.

“Em rời khỏi đây đi.”

Trình Khác Hành bi thương nhắm mắt, khuôn mặt vốn đã chẳng thấy huyết sắc càng thêm trắng nhợt, gã ra lệnh, cũng run rẩy khẩn cầu: “Tạm thời rời khỏi đây đi, A Hồi.”

Rời xa tôi, xa hơn nữa, như thế em mới không sợ hãi tôi.

Đừng sợ tôi, A Hồi.

Mưa chẳng biết đã tạnh từ bao giờ, mặt trời hé lên rạng đông, là ánh sáng đầu tiên mà họ thấy trong ngày.

Sương mù giữa sườn núi đã tan, Trình Trú Hồi mệt mỏi ghé vào vai gã nghĩ thầm.

Không chỉ sương tan.