Chương 31: Câu được con cá

"Tay phải của tôi bị thương, Tiểu Ngư, cậu có thể đút tôi ăn được không?" Giang Minh giơ tay phải quấn gạc lên, đáng thương nhìn Tô Ngư mà trong lòng tính toán.

Tô Ngư véo đầu ngón tay cậu, nhét hộp cơm vào trong ngực cậu: "Tôi thấy ngón tay này hình như vẫn chưa bị gãy đúng không? Đũa không đυ.ng đến vết thương kia của cậu, tự ăn cho no đi."

Giang Minh không thành công, lại viện cớ: "Vậy cậu đợi tôi ăn xong rồi rời đi có được không, bác sĩ nói vết thương đầu gối của tôi rất sâu, không thể uốn cong đầu gối được, nếu sau khi ăn xong không vứt hộp cơm ra thì sẽ rất hôi, nên làm phiền cậu một lát nữa mang ra ngoài giúp tôi. "

Tô Ngư không trả lời, xoay người vén rèm lên, biến mất trước mắt cậu.

"......"

Cả trái tim Giang Minh đang bay trên không trung loảng xoảng rơi xuống sàn nhà, khiến bụi bay đầy đất. Cậu giận dỗi để cơm xuống tủ đầu giường, không có ý định ăn.

Khi Tô Ngư vén rèm lên lần nữa, Giang Minh đang dựa vào giường, hai tay khoanh lại, mặt rất khó coi.

Vừa rồi cô đi ra ngoài lấy ghế, đặt bên cạnh giường: "Sao cậu không ăn, không thích món này sao?"

Giang Minh ngồi thẳng dậy: "Tôi, tôi, cái nắp này quá chặt...... Tôi không thể mở. "

Cậu mở túi một lần nữa, vụng về xé đôi đũa dùng một lần, giả vờ dùng hết sức mở hộp cơm, vết thương giống như bị rách nặng, dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt.

Tô Ngư thấy tư thế cầm đũa của cậu rất kỳ lạ, liên tục gắp hai miếng thịt cá nhưng lại rơi hết vào bát...... Dáng vẻ gãy tay gãy chân của cậu rất đáng thương, cậu phải ăn như vậy đến khi nào? Một lúc nữa có người tới nhìn thấy hai người đơn độc ở trong rèm này thì sẽ nghĩ như thế nào?

"Đừng làm đổ lên giường, đưa cho tôi." Tô Ngư cầm lấy hộp cơm, rút đôi đũa từ trong tay cậu đi, gắp một miếng thịt cá rô phi đưa đến miệng cậu."

Trong lòng và trên mặt Giang Minh đều vui như nở hoa, cậu chưa bao giờ cảm thấy cá ngon như vậy, miệng dính dầu cũng không thèm để ý.

"Cậu ăn lịch sự một chút, nè, lau miệng đi." Tô Ngư đưa khăn giấy cho cậu, ý là tự cậu lau miệng.

Nào ngờ Giang Minh lại chủ động đưa miệng tới, lau đi một nửa vết dầu: "Ừm, cảm ơn Tiểu Ngư."

"......" Tô Ngư đành phải giúp cậu lau sạch nửa miệng còn lại.

Giang Minh ngẩng đầu nhìn cô, nheo mắt cười nói, lộ ra đầu răng nhọn, trong nháy mắt Tô Ngư có chút hoảng hốt.

Cậu đã bao giờ cười như thế này chưa?

Nụ cười này có hơi quen thuộc, nhưng đã lâu rồi nên không nhớ ra được. Tô Ngư cố gắng nhớ......

Lại nghĩ đến một chuyện khác, cô bắt đầu hiểu những nữ sinh khác luôn nán lại ở cửa sau của lớp học...... Giang Minh có khuôn mặt của một nam sinh, nhưng lại giống như có vẻ đẹp quyến rũ của dì Lương. Trời sinh có đôi lông mày kiếm và đôi mắt ưa nhìn, lúc này cậu cười lên rất đẹp trai.

Cô suy nghĩ rất lâu, nghĩ về tốt nghiệp trung học sau này, coi như thành tích của cậu không tốt, cậu cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm.

"Tôi còn muốn ăn cá!" Giang Minh thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu, ngừng động tác đút cơm, cậu bèn chủ động đòi ăn: "Ah-"

Tô Ngư thu hồi tâm trí, chớp mắt, nhìn xuống đồ ăn trong bát, lại gắp một đũa thịt cá vào miệng cậu.

Giang Minh nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, cậu cố ý cắn đũa, khiến cô chỉ có thể từ từ rút ra.

Đũa tuột ra khỏi miệng từng chút một, không khí mơ hồ trở nên có chút đông cứng trong tấm rèm nhỏ hẹp......

......

"Khụ khụ khụ -- hình như tôi bị mắc xương......"

"Đừng gấp, cậu nuốt từ từ, tôi đi rót cho cậu một cốc nước." Tô Ngư nhanh chóng đứng dậy, rót một ly nước đưa cho cậu.

Giang Minh cầm lấy nước uống, nuốt xương cá không tồn tại trong miệng: "A... Hình như vẫn còn mắc kẹt trong đó, cậu xem giúp tôi với."

Tô Ngư vội vàng tiến lại gần miệng cậu, nhìn xem xương cá bị kẹt sâu đến mức nào: "Cậu mở miệng ra, tôi xem...... A-"

"Ầm-"

Nửa ly nước chưa uống hết bị rơi xuống đất, bàn tay rảnh rỗi của Giang Minh ấn sau gáy cô, đột nhiên ngậm lấy môi cô......

Thái công Giang dùng hết sức, cuối cùng cũng câu được con cá mà mình muốn ăn.

——————

[Giang Minh: Tôi có thể hỏi bác sĩ, tình trạng của tôi có thể kéo dài được không? Tôi muốn nằm lâu hơn một chút. ]