Chương 20: Nụ hôn sâu triền miên ở hành lành (Chơi bằng ngón tay, ép khẩu giao)

Bàn tay to lớn của Giang Minh siết chặt sau gáy Tô Ngư, khiến cô đến nhúc nhích cần cổ cũng khó khăn, phải bị động tiếp nhận cậu chiếm lấy quấy phá trong khoang miệng mình.

Đầu lưỡi của cậu chui vào miệng cô, liếʍ qua hàm trên, lướt qua hai hàng răng rồi quấn lấy gốc lưỡi cô.

Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa trơn trượt, ấm áp lại tràn đầy áp bức.

Giang Minh quá phóng túng và ngang tàng, Tô Ngư thật sự không thở nổi, cảm nhận được một giọt nước bọt sắp chảy xuống dọc theo khóe miệng, cô vội vàng muốn nuốt xuống, thế là phản ứng mυ"ŧ vào một cách tự nhiên, song lại bị cậu bắt gặp xem như cô đang chủ động đáp lại.

Động tác của cậu bỗng chốc thay đổi dần trở nên dịu dàng hơn, Giang Minh hơi nghiêng đầu cô sang một góc nhỏ, cánh mũi của hai người chạm vào nhau, làm nụ hôn càng thêm sâu hơn. Cảm nhận được sự biến đổi của đối phương, Tô Ngư cũng không còn giãy dụa vô nghĩa nữa mà bắt đầu vụng về đáp lại nụ hôn ngây ngô liều lĩnh nhưng lại rất nóng bỏng này.

Tô Ngư nhẹ nhàng mở khép môi, vừa tiến vừa lùi mà dụ dỗ cậu, dẫn dắt đối phương đuổi theo cánh môi mình, để cho đôi môi mềm mại ấm áp của cả hai không ngừng dính vào rồi tách ra. Dần dần, Tô Ngư cố ý đưa đầu lưỡi của mình đến gần mép môi cậu, hai lần đầu cô đều trốn thoát thành công, nhưng khi lặp lại thủ đoạn này lần thứ ba thì lại không cẩn thận để Giang Minh tìm được cơ hội hút một cái lên môi cô.

Giang Minh cố tình dùng răng cắn cô như trừng phạt, sau đó bắt đầu si mê mυ"ŧ chiếc lưỡi mềm mại của cô rồi nuốt nước bọt trong suốt mà cô đưa ra. Giang Minh càng lúc càng hưng phấn, một bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu căng phồng lên, chính cô là người chủ động dâng mình tới cửa, lúc này cô cũng đang tận hưởng nụ hôn không có ý tốt này.

“Tôi đã từ chối cậu ta từ đầu rồi, không chỉ một lần đâu.” Cuối cùng giữa thời điểm tách ra thở dốc, Tô Ngư làm rõ thái độ của mình, phải nhanh chóng làm dịu quả bom hẹn giờ này mới được: “Tôi cam đoan với cậu, trong lúc chúng ta duy trì mối quan hệ trợ giúp nhau tôi sẽ không tìm bạn trai, có được không?”

“Quan hệ trợ giúp ư?” Giang Minh đang xù lông, chẳng những không dỗ dành được mà thậm chí còn bị dựng ngược lên hơn: “Được thôi, vậy bây giờ chúng ta đến hỗ trợ lẫn nhau thôi!”

Cậu có phần thô bạo cởi cúc quần short denim của Tô Ngư, tay chui thẳng vào trong qυầи ɭóŧ của cô, chạm vào lối vào bí mật giữa hai chân, không nói gì mà nhét thẳng ngón giữa vào: "Sao nào, chỉ hôn một cái thôi đã ướt như thế này rồi à?"

"Đừng mà, đây là bên ngoài! A - dừng lại, dừng lại nhanh!!!" Cô hối hận rồi, vừa rồi cô không nên đáp lại cậu, cô phải cắn cho miệng cậu đầy máu mới đúng.

Lần này, Giang Minh không còn làm theo thứ tự như trước, không có màn dạo đầu nhẹ nhàng. Cánh tay cậu đầy cơ bắp như bật công tắc động cơ điện, vừa nhanh vừa mạnh mẽ đâm vào hoa tâm của cô. Cơn kí©h thí©ɧ và cực khoái chấn động giữa hai chân Tô Ngư, chỉ một lúc sau đã chảy ra chất lỏng đầm đìa ướt đẫm qυầи ɭóŧ và quần jean.

“Lấy tay ra đi!” Phản ứng cao trào không thể khống chế được khiến người ta sợ hãi, ở đây là ngoài hành lang, bất kỳ lúc nào cũng có người đi qua. Cô uốn éo người, liều chết đẩy cánh tay cứng như đá của Giang Minh ra: “Có người thấy thì làm sao bây giờ? Cậu điên rồi hả?”

“Vậy cứ để cho bọn họ xem, dáng vẻ lúc cậu lêи đỉиɦ rất đẹp, máy bơm nước nhỏ của cậu đúng là lúc nào cũng sẵn sàng nhỉ?” Cô lại lêи đỉиɦ trong tay cậu, cảm giác thỏa mãn nho nhỏ đã nâng tâm trạng của Giang Minh lên. Tranh thủ lúc ngón tay của cậu vẫn còn luồn vào trong cơ thể cô, lại hôn cô thật lâu.

Dư vị sau khi cao trào khi Tô Ngư bị ngón tay cậu chơi đến giờ vẫn chưa tan đi, rồi lại bị hôn đến gần như không thở nổi, cả người cô nhũn ra, chân khuỵu xuống, Giang Minh ôm lấy cô đặt lên chiếc sofa cũ kỹ ở hành lang. Kế tiếp cậu cởi chiếc quần ướt đẫm của cô ra, để âʍ ɦộ ướŧ áŧ của cô cứ vậy phơi ra ngoài không khí.

Vừa làm Giang Minh vừa nói lung tung: “Bé cưng thật ngọt, Tiểu Ngư rất giỏi phun nước, tiểu huyệt cũng mềm mại, để tôi hôn thêm mấy…” đồng thời lưỡi cũng cẩn thận liếʍ từng ngóc ngách giữa hai chân cô. Cuối cùng, cậu phun một ngụm nước bọt vào giữa hoa huyệt, sau đó đẩy lưỡi vào bên trong cửa động: “Được rồi, tiểu huyệt bây giờ đã ướt rồi."

Giang Minh lấy một bao bì hình vuông nhỏ từ túi ra, miệng cắn mở, rồi móc cự vật nóng hổi đã sớm không nhịn nổi trong háng ra đeo bαo ©αo sυ vào. Dươиɠ ѵậŧ đã được mặc lớp áo mưa mỏng dán vào môi âʍ ɦộ của cô, chạm trái chạm phải, cố gắng tiến vào hành lang sâu thẳm kia.

Tô Ngư nằm trên chiếc giường bẩn thỉu, không còn nơi nào để rút lui. Lỗ nhỏ chưa được khám phá của cô không chịu nổi kích thước của Giang Minh, sau khi huyệt bị đâm mạnh mấy phát đã đau đớn không chịu nổi.

"Đau quá... Hức... Đừng làm ở đây... Nơi này... không sạch sẽ." Tiếng kêu đầy sợ hãi và hoảng loạn vang lên, nước mắt đã từ khóe mắt Tô Ngư chảy ra: "Hức... Tôi dùng tay giúp cậu trước được không? Chúng ta quay về rồi hẵng làm.”

Cô chưa sẵn sàng, cũng chưa sẵn lòng.

Giang Minh do dự.

Song cũng chỉ mất chưa đầy ba giây do dự.

"Dùng tay? Tôi cũng có tay vậy, không cần. Vậy chi bằng, dùng miệng nhỉ?"