Chương 12: Đối tượng đau đầu của giáo viên

Trong buổi tự học sáng thứ hai, giáo viên chủ nhiệm thầy Trương cầm một chồng giấy thi dày và thông báo: "Kết quả kiểm tra tuần trước đã có, Tô Ngư, Phương Văn Hào, Cố Giai, ba bạn sẽ chuẩn bị tham gia kỳ thi thi cấp thành phố vào tháng tới..."

"Báo cáo ——!"

"Sáng sớm em đi đâu mà bây giờ mới tới lớp hả? Bạn học Giang Minh, chúng ta nên nói chuyện, trong tuần em có thể một hoặc hai ngày đến đúng giờ được không?"

"Báo cáo với giáo viên! Em ngủ quên!"

"Quả nhiên là người duy nhất trong lớp trượt môn toán, khi nói chuyện cũng khiến người ta phát cáu. Vào đi, đừng đứng trước cửa lớp tôi, tôi cũng không thể ném nổi cậu." Thầy Trương cảm thấy tức giận vào sáng thứ hai là không may mắn, vì vậy ông đã bỏ qua cho Giang Minh.

Tô Ngư nhìn chằm chằm cậu đi đến hàng cuối cùng cạnh cửa, trong lòng cảm thấy quái lạ, rõ ràng là sáng sớm cậu đã đi ra ngoài, sao bây giờ cậu mới đến lớp.

Giang Minh vẫn là dáng vẻ kia, luôn gục xuống bàn ngủ vào giờ tự học buổi sáng.

......

Kết thúc buổi sáng tự học, Phương Văn Hào lập tức kéo Cố Giai đi tìm Tô Ngư thảo luận về cuộc thi tháng tới.

"Tô Ngư, lần này lại là ba người đứng đầu chúng ta, chúng ta thảo luận chút về kế hoạch ôn tập đi, đối thủ cạnh tranh là học sinh giỏi xuất xắc của các trường khác nhau, chúng ta không thể thua."

"Văn Hạo nói đúng, Tiểu Ngư, sau giờ học chúng ta ở lại kiếm đề làm thêm đi, nếu gặp cậu khó thì có thể cùng nhau thảo luận kịp thời." Cố Giai phụ họa.

Tô Ngư đồng ý: "Đương nhiên là được rồi! Hôm qua lúc ở trường luyện thi, tớ đã xem qua bảng xếp hạng giải đề của toàn tỉnh. Tuần trước, các học sinh ở trường S rất chăm chỉ, còn vượt lên trước trường C chúng ta. "

"Tớ cũng nhìn thấy! Đặc biệt là người tên Văn Độ ở S, luôn đứng đầu danh sách, gần đây mới lập kỷ lục, cậu ta đã bỏ qua người thứ hai với hơn 100 câu hỏi, đúng là không phải người! Nếu không có hệ thống yêu cầu xác minh học tịch và đăng ký tên thật thì tớ thật nghi ngờ cậu ta đang giả vờ là một học sinh cấp 3 đến để hành hạ người mới."

"Tớ không biết lần này đến thành phố thi đấu có thể nhìn thấy cậu ta hay không?" Giọng điệu của Tô Ngư chứa đựng vẻ mong đợi, đối thủ xuất sắc trên bảng xếp hạng này là cột mốc để cô hướng tới: "Nhưng tớ phải hỏi mẹ tớ xem có đồng ý hay không, bởi vì bà ấy không cho tớ về nhà quá muộn."

"Vậy cậu nói với mẹ cậu về chuyện này, chỉ còn một tháng nữa là thi đấu rồi... Eh? Tô Ngư, sao trên cổ cậu lại có một mảng đỏ, có phải là vết cắn của bọ không, có đau không?" Phương Văn Hào đột nhiên duỗi tay ra, suýt chút nữa chạm vào da của Tô Ngư-

Ai ngờ Cố Giai nắm tay chặn lại: "Đừng mượn danh nghĩa quan tâm mà táy máy tay chân với con gái!"

Tô Ngư lập tức đưa tay ra che bên cổ mình, nghĩ đến kẻ cầm đầu kia: "À, chắc là hôm qua tớ bị muỗi đốt." Vì căng thẳng, cô duỗi tay ra cầm ly nước uống một ngụm, cảm thấy có cơn đau nhói mơ hồ ở vùng bụng dưới.

Mà người nào đó biến thành muỗi trong miệng cô, bởi vì hai ngày trước phát tiết quá độ mà lúc này đã gục xuống bàn ngủ say.

......

Sau giờ ra chơi buổi sáng, hai lớp trưởng đến văn phòng nhận đồ dùng học tập hàng tháng.

Lúc Tô Ngư và Phương Văn Hào vào phòng làm việc, thầy Trương đã tức giận đập bàn và mắng: "Sao em lại bị học sinh trực nhật bắt trốn tiết hả? Tôi kêu em xuống lầu tập thể dục giữa giờ là hại em sao? Điểm của lớp chúng ta còn không đủ cho một mình em trừ đấy! Giang Minh coi như tôi xin em đấy, hãy tha cho tiền thưởng thành tích của tôi đi được không?! Lúc sáng đi trễ tôi đã tha cho em một lần rồi, viết bản kiểm điểm 1000 chữ cho tôi!"

Thái độ thừa nhận sai lầm của Giang Minh rất ngay thẳng: " Lát nữa em sẽ photo cho thầy 1 bản phần em viết lần trước, sáng sớm mai hứa sẽ nộp lại."

"Đi đi... Đừng ở đây làm hỏng tâm trạng của tôi."

"Cảm ơn thầy Trương! Em đi về trước!" Giang Minh giả vờ chào thầy chủ nhiệm Trương, mắt nhìn thẳng vào Phương Văn Hào, đυ.ng vai Tô Ngư rồi đi ra khỏi văn phòng.

Phương Văn Hào bị nhìn mà không hiểu tại sao, cậu ta trấn an giáo viên chủ nhiệm nói: "Dáng vẻ này của cậu ta là muốn lên trời... thầy Trương đừng chắp nhặt với cậu ta, trước giờ cậu ta luôn thế này."

......

Buổi trưa, Tô Ngư cùng Cố Giai xếp hàng đi mua cơm như thường lệ, cô gái tóc mái sau lưng đột nhiên đi tới nói: "Xin lỗi, cậụ là học lớp 12 (A) đúng không? Giang Minh học ở lớp các cậu sao?"

"Chị em, cậu có hứng thú với cậu ta à?" Tin bát quái đã tới cửa, Cố Giai sao có thể bỏ qua.

Nữ sinh ngượng ngùng che miệng cười: "Ừm... trước đây tớ đã xem cậu ấy chơi bóng, cảm thấy cậu ấy siêu đẹp trai! Cậu ấy có bạn gái chưa? "

Xem ra là một cô gái trẻ bị ngoại hình lừa gạt, Cố Giai tốt bụng khuyên nhủ: "Tính tình cậu ta không tốt thì làm sao có thể có bạn gái chứ. Chị em, hãy nghe lời khuyên của tớ, đừng có mơ mộng hão huyền những soái ca mà cậu không biết! Giang Minh nhìn từ xa thì không sao, nhưng khi đã hiểu được tính cách của cậu ta rồi cậu sẽ vỡ mộng đấy. Nếu không đã bị lớp chúng tớ tiêu hóa từ lâu rồi! Cậu ta có chút xíu tốt cũng được, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

Tô Ngư nghe cuộc nói chuyện giữa hai người mà phân tâm, nghĩ thầm ít nhất cậu cũng có chút tốt.