Chương 9

-Thích hứ không?

-Thích đấy.

Ăn nói ngang hơn cả cua.

Phát cáu, con bé này đã ăn nói cộc lốc lại còn lầy nữa, nghe tiếng “hứ” của nó mà thấy ghét. Như kiểu mình bị nó khinh bỉ ấy.

-Hứ phát nữa thì tự dắt nhé.

Tôi nói thật chứ không hề dọa suông. Mình đâu phải người mắc nợ nó đâu mà để ý nên mặt, không những thế đây là mình giúp nó nhé, có cần phải biết ơn mới đúng. Đừng tưởng tôi nghe lời mấy bà thím kia dắt xe cho nó là nó có thể lên mặt.

-Hứ.

-Được, đã thế tự dắt đi.

Tôi bực mình chống xe xuống, liếc nó nói một câu rồi bỏ đi.

Mặt con bé ngẩn ra thấy rõ. Có lẽ nó tưởng tôi vẫn đang đùa vì nó đi sau đâu thể thấy biểu hiện trên mặt tôi khi đó.

Tôi đi được vài mét thì đứng lại nhìn nó định làm gì. Đúng như dự đoán, nó ngây người mất hơn 3 giây rồi ủ rũ từng bước tự dắt xe. Chiếc xe không phải là nhẹ.

Nó dắt được hai ba bước thì hết chịu nổi ngoảnh mặt nhìn về phía tôi bỏ đi. Thấy khuôn mặt nhăn nhó của nó, tôi giả vờ huýt sáo ngó nghiêng xung quanh, tỏ vẻ “không quan tâm”, làm động tác sắp bỏ đi. Tôi cười thầm trong bụng, chết mày chưa, cho mày chừa, mẹ mày chửa. Dám nhây với anh tây đen à, dám đùa với ninja rùa à. : sogood:

Nó nhìn tôi một hồi không thấy tôi trở lại thì mặt xụ ra cả đống, trông đáng thương vô cùng.

Rồi nó quay, đi đẩy xe tiếp.

-Này.

Tôi đi đến đằng sau con bé, gọi.

-Hả?

Nó ngạc nhiên xen lẫn chút hi vọng.

-Hả cái mả, trả dép đây, định lấy về à.

Tôi thấy sự thất vọng hiện lên trên gương mặt con bé. Nó ủ rũ định đá lại chiếc dép cho tôi thì tôi đẩy nó qua một bên:

-Làm người tốt thì làm cho chót.

Lần này nó không nói gì, cũng không hứ hiếc gì cả, cúi mặt đi theo tôi.

Cũng biết điều đấy chứ, ngoan thế này ai chả yêu.

-Anh ơi, sửa em cái xe.

-Bị gì?

-Nước vào ắc-quy anh à.

-Ừ, cứ để xe đấy, tý anh xem.

Miệng lão sửa xe trả lời tôi nhưng mắt lão lại dán chặt lên con bé, mấy thằng trong quán cũng thế. Con bé ngại quá phải quay đi. Cho chừa, cái tội thích chơi trội cơ, thích màu đen cá tính cơ.

-Rồi nhé, sau lấy xe thì ra đây mà lấy.

-Ừm.

Con bé gật đầu.

-Đây về trước, tự đi về nhé, à trả dép đây.

Nó hơi chần chừ rồi cũng đá lại dép.

Phù! Cuối cùng đã thoát nợ, chuồn lẹ lẹ cho nó mát, chiều nay đi thật là mất công đã thế còn phải làm osin bất đắc dĩ.

Tôi bỏ lại con bé đứng ở cửa quán, tý nó tự gọi người nhà hoặc bạn bè tới đón.

May quá, xe mình vẫn ở đây, không bị trộm để ý.

“Uỳnh uỳnh”.

Tôi lắc đầu, lại sắp mưa nữa đây. Leo lên xe về cho kịp trời mưa. Trùng hợp là đường về tôi cũng phải đi qua quán sửa xe điện, con bé không còn ở đấy nữa, chắc là có người tới đón rồi.

Nào ngờ đi thêm chút nữa thấy nó đang đi bộ, tay xách đôi giày lủng lẳng, tay để “che” trước ngực.

Tôi đạp xe song song với nó, hỏi:

-Bố mẹ đâu?

-Đi làm.

Nó hơi bất ngờ khi thấy tôi nhưng giọng điệu trả lời vẫn thản nhiên, lì lợm.

-Bạn?

Con bé lắc đầu. Tôi không hiểu.

-Máy điện thoại đâu?

-Để ở nhà.

-Sao không mượn?

-Sợ, mấy ông ý cứ nhìn nhìn mãi.

Tôi được thể trêu nó:

-Hàhà, cho chừa cái tội thích mặc màu đen cơ.

-Nói cái gì?

Nó nổi khùng như chạm phải lòng tự ái, đùng đùng không báo trước ném đôi giầy về phía tôi.

-Suýt trúng.

Tôi trêu tiếp, căn bản nó ném lệch và một phần lớn là phản xạ của tôi quá nhanh.

Con bé tức giận thở phì phò, cả người run run.

-Ở lại mạnh khoẻ, đây về trước.

Mặc kệ thái độ của nó, tôi dong xe đi thẳng.

“Cộp” phát vào lưng.

-Au.

Tôi ngoảnh mặt lại nhìn thấy nó sắp nhặt chiếc còn lại lên ném tiếp.

Con bé ném mạnh vãi, sụt lưng tôi cmnr. Điên rồi nha bé , tôi dừng xe, hùng hùng hổ hổ bước tới:

-Muốn chết không?

-Sao? Định đánh con gái hả.

Nó câng cái mặt lên thách thức.

-Không, đây không đánh mà đây….hấp diêm, khà khà.

Tôi bày ra bộ mặt xấu xa hết mức có thể, cười giống y trong phim, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực nó.

Công nhận trò này rất hiệu quả, con bé hoảng sợ ngay lập lức lùi lại, lấy hai tay che ngực.

-Đừng…đừng…đến đây…

Tôi bỏ ngoài những lời đó ngoài tai, vẫn bước lên, không dọa cho nó sợ là nó vẫn không coi mình ra gì.

-Ah…cưỡng hiếp….

Con bé hét to.

Đệch, tôi ngẩn tò te. Nó chơi đòn này còn hiểm hơn cả tôi. Sao nó dám kêu lên như thế, tôi chỉ dọa nó thôi mà. Lần này đến lượt tôi sợ hãi. Có người nghe được thì không hay rồi, lúc đó chẳng biết phải giải thích thế nào nữa. Tôi vội lao đến bịt miệng nó.

Và cái điều tôi sợ đã tới, có người nghe thấy thật.

-Đâu? Thằng nào hiếp da^ʍ.

Ông lão cầm cây gậy từ ngôi nhà gần đó xông ra.

-Á à, là mày hả? Mau buông con bé, không ông đập mày chết.

-Không, không phải đâu ông.

-Còn cãi cùn.

Tình hình trở nên bất lợi hơn với tôi khi có thêm gần chục người nữa đến.

Thôi xong, chả nhẽ đời trai trẻ của mình phải trôi qua sau song sắt ư? Rồi cuộc sống mai này sẽ ra sao? Tôi không cam lòng, tôi không thể vì cái lý do vớ vẩn này mà phải vào trại.

Bộ óc thên tài của tôi một ý nghĩ bỗng nẩy ra. Tôi choàng tay kia ôm lấy hông con bé, tôi và nó sát gần nhau hơn bất kì lúc nào. Hành động này của tôi làm nó giật mình cựa quậy nhưng tôi đã ôm chặt, nó chỉ ú ớ trong miệng vì vẫn bị bàn tay tôi bịt kín.

-Bạn gái con mà ông.

-Tao đéo tin, mày thả tay ra cho nó nói xem.

Ông lão lăm lăm cây gậy.

Mấy người kia cũng xúm lại, mặt người nào người nấy hung dữ.

-Thật, không tin ông cứ hỏi.

-Có đúng không cháu?

Tôi bỏ tay ra, thâm tâm đặt hết niềm tin vào con bé, đặt đời mình vào canh bạc này. Chỉ cần con bé lắc đầu một cái là coi như xong, mọi sự giải thích cũng vô ích. Tim tôi đập thình thịch. Mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người con bé.

Nhưng ơn giờ, nó…..gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm như trut được cả một quả núi.

-Xời, làm tao cứ tưởng.

-Bọn cháu chỉ đùa chút thôi.

-Lần sau đừng có đùa kiểu ý, có ngày mang vạ đấy con ạ, trời sắp mưa rồi, chúng mày về nhanh đi kẻo không kịp.

-Dạ, dạ.

Rồi mọi người dần rời đi.

Bây giờ tôi quay sang nhìn con bé không khác gì nhìn thấy xã hội đen. Sau này có gặp thì phải né nó gấp.

Cuối cùng vẫn phải làm osin đến cùng…đèo nó về. Con bé này trông thế mà nặng gớm. Tôi phải dồn cả mười thành công lực gồng mình lên mà đạp.

Con bé ngồi sau lưng tôi im như thóc làm tôi cũng chả nói được gì. Chợt tôi nhớ đến cái lúc tôi ôm nó. Cảm xúc ùa về, đầu tiên trong quãng đời mười mấy năm chăn đơn gối chiếc của mình tôi ôm một đứa con gái. Oái oăm ở chỗ người đó là con bé, người tôi chả hề ưa nổi chút nào. Nhưng phải công nhận cảm giác được ôm đứa con gái phê phải biết. Và đó là kỷ niệm tôi nhớ nhất dù cho sau này tôi với con bé xảy ra rất nhiều chuyện nhưng mãi đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quên được. Mỗi khi nhớ con bé là lại nhớ đến lần ấy…..cái lần đầu tiên ấy, hì.

Trên đường hai đứa cứ như vậy, con bé không nói gì ngoài rẽ trái, quẹo phải hay đi thẳng. Rồi nó bảo tôi dừng trước một ngôi nhà ba tầng khá đẹp. Nó đi đến trước cửa, mở balô ướt nhẹp tìm gì đó, hình như là tìm chìa khóa. Tôi để ý cái balô của nó và thoáng giật mình vì nhớ đến cái gì đó. Giọng nói….chiếc balô….chả phải là….

-Có…phải…có….phải….ở…quán…anh…Bắc….

Tôi ấp úng mãi không nên lời.

Nhưng con bé đag̃ đóng cửa cái “rầm” rồi chạy nhanh vào trong.

Tôi đứng ngây ra part 2.

“Uỳnh uỳnh” tiếng sấm lần nữa thức tỉnh tôi và cũng thôi thúc tôi mau về kẻo trời mưa…