Êiii, nàng đang nhìn tôi kìa.
Lấy mũ cối xuống vuốt vuốt lại mớ tóc rồi lại đội mũ lên, bày ra bộ dáng đẹp zai nhất để nàng nhìn. Xong mới nhớ là đội mũ vào thì nó che hết bố nó tóc rồi còn đâu. Cả mặt mũi thế này thì đẹp zai sao được.
Haizz, Thư có biết vì ai mà tôi bị ăn đánh không? Thư có biết vì ai mà tôi suýt tự đâm kim tiêm vào tay mình không? Nhỡ đâu tôi bị siđa thì ai khóc cho tôi đây?
-Cả lớp đã rõ chưa?
-Rõ.
Cả lớp đồng thanh.
-Được rồi, lớp trưởng cho các bạn tập đi.
-Dạ.
Thư đi lên đứng trước mặt cả lớp, nói:
-Cả lớp dãn hàng…xoay cổ tay cổ chân.
Chân tay thì vận động nhưng đôi mắt vẫn cứ dán chặt vào nàng đang bước đi xung quanh lớp nhìn mọi người tập.
Rồi ánh mắt nàng dừng lại ở người tôi, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng như muốn nói “D có sao không”. Tôi lắc lắc đầu, nở nụ cười nhẹ “không sao”.
Trong lòng tôi lúc này đang như mùa xuân hoa nở rộ vậy, Thư quan tâm đến tôi, là quan tâm đó nha. Dù có là một ít đi chăng nữa nhưng cũng đủ cho tôi vui sướng rồi. Hỏi sao tôi biết qua ánh mắt là nàng đang lo lắng cho tôi, xin trả lời rằng….tôi tự sướng đấy =))
Có người nào biết đêm qua có thằng con trai thức đến 2 3h khuya, nằm một chỗ nhìn lên trần nhà, miệng không khép được nụ cười giống một thằng ngớ ngẩn, tự lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại câu nói:”nàng hun tui đấy…nàng hun tui đấy”. ????
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, yêu đời hơn hẳn. Tình cảm của tôi dành cho Thư là thứ tình cảm trong sáng nhất của tuổi học trò, không hề pha lẫn sự tạp nham nào đó như những người con gái khác, tôi để ý tới họ bởi ngoại hình họ xinh đẹp, thân hình họ hấp dẫn con mắt tôi, khiến tôi phải chú ý nhưng tình cảm của tôi dành cho Thư lại khác. Ừ thì công nhận Thư đẹp thật nhưng tôi yêu nàng không chỉ vì nàng đẹp thôi đâu, tôi còn yêu cả con người Thư. Nàng vui cười nhí nhảnh, nàng hồn nhiên yêu đời, nàng hòa đồng với người xung quanh, với tôi, nàng là….thiên thần.
Tôi đã say đắm nàng, say đắm từ cái nhìn đầu tiên rồi dần dần tình cảm lớn dần qua 2 năm học cùng lớp. Thứ tình cảm tôi dành cho nàng…à ừ, coi nó là thứ tình cảm của thằng con trai lần đầu tiên rung động trước một người con gái.
Nàng và tôi, hai con người trái ngược nhau, nàng tiểu thư đài các còn tôi, một thằng học sinh luôn nằm trong top “đội sổ” xuất thân trong gia đình nhà nông hết sức bình thường thì lấy quyền gì mà tôi dám trèo cao “đũa mốc mà đòi chòi mâm son” nhưng…nhưng một phần nào đó trong tôi muốn thực hiện được điều ấy và tôi đang cố gắng để nàng trở thành…mối tình đầu của tôi. Mối tình mà mọi người cho là đẹp nhất, trong sáng nhất.
Tôi đâu dám mơ tưởng nàng sẽ cùng tôi đi đến cuối con đường khi chúng tôi chênh lệch nhau quá lớn (thực ra là có đấy, từng hơn 1 lần mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ rồi ). Thời gian trôi đi khiến con người ta lớn dần và cũng sẽ nhận ra rằng có mỗi tình yêu thôi là chưa đủ, cần phải có nhiều yếu tố khác nữa. Nếu tôi muốn bước dài hơn cùng với nàng thì phải cố gắng nhiều hơn, nỗ lực bản thân để chứng tôi xứng với nàng.
Uầy, cơ mà lo xa quá, yêu còn chưa yêu thì tính toán mai sau cái nỗi gì, việc đầu tiên cần làm là khiến nàng yêu tôi cái đã.
Thằng Lộc ghé sát người tôi, bảo:
-Chiều nay, anh em mình tính sổ với thằng chó kia, tao nghe nói chiều nay lớp nó có ca 1 ở trường.
Tôi có thể nhận ra ngọn lửa lập lòe trong mắt nó.
-Okê.
Chấp thuận, thằng ý là phải ăn đụp không thì chúng tôi sao có thể ngậm cười nơi chín xuối, nhầm nhầm cười với người khác.
Buổi sáng đi học của tôi kết thúc cũng chả có gì đặc biệt ngoài việc tôi vẫn luôn để ý đến Thư còn nàng thì không tiếp xúc gần tôi lắm, chắc còn ngại chuyện trưa hôm qua.
À, còn việc nữa không kém phần quan trọng là em 1280 thân yêu đã quay trở lại sau hàng chục năm xa cách. (thực tế là chưa được một ngày )
Về đến nhà, cắm nồi cơm rồi đánh một giấc bù cho đêm qua.
Chiều dậy nhòm đồng hồ đã là hơn 2h, công nhận tôi ngủ lâu thật. Mà tôi có thói quen ngủ trưa kiểu này thì bố mẹ không gọi tôi dậy ăn cơm, khi nào dậy thì tự mò xuống ăn rồi tự rửa bát luôn. Bố mẹ đi làm về nấu cơm cho rồi, mình cũng phải rửa bát chứ ai hầu mãi được.
Mở điện thoại có 2 tin nhắn đến từ trưa. 1 của “Thư” và 1 của “Mai Xinh Gái”.
Ưu tiên tình yêu trước, tôi mở tin nhắn của Thư ra đọc: “D bị sao vậy? Có đau lắm không?”
Ồ, đau, đau lắm, vì nàng mà tôi bị ăn đánh nè.
Không ổn, đâu thể nói “Vì Thư, D mới bị bọn nó úp sọt” thành ra tôi đổ tội cho Thư à. Làm thế khác nào chứng tỏ cho Thư thấy tôi không có khí phách nam nhi, có chuyện lại đổ tại con gái. Thư sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn kết quả là cách cửa đi đến trái tim nàng sẽ đóng lại, tôi vĩnh viễn không còn cơ hội. Đương nhiên đó là cách nghĩ của tôi đã quan trọng hóa vấn đề quá mức rồi.
Nhắn lại trả lời nàng rằng tôi không sao để nàng yên tâm. Mà đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động nhắn tin cho tôi, haha, được người mình thầm thương trộm nhớ quan tâm có phải hạnh phúc quá không các bác? Không biết các bác thế nào chứ riêng mình thì mình vui lắm, tâm trạng vui vẻ lại nâng lên thêm một tầm cao mới.
Thuận tay mở tiếp tin nhắn còn lại. Người gửi “Mai Xinh Gái”. Lạ, tuy trí nhớ tôi chưa đến mức lú lẫn nhưng vẫn nhớ được trong danh bạ mình đâu có lưu số người nào dưới tên “Mai Xinh Gái” hay có người nghịch máy tôi rồi sửa lung tung. À nhớ ra rồi, hôm qua mai cầm máy tôi mà ngưởi gửi cũng có chữ “Mai”, chắc hẳn là do một tay cô nàng này rồi.
Hơ, bỗng dưng được thêm người đẹp khác hỏi thăm, tâm trạng lại nâng lên tầng cao hơn nữa.
Những thứ xui xẻo hôm qua nay nhường chỗ cho niềm vui ngày hôm nay, giờ tôi đã hiểu câu nói hãy sống vì một một ngày mai tươi sáng. ????
(Vậy nên mình khuyên mọi người đừng thấy hôm nay đen đủi mà đánh mất niềm tin vào ngày mai. Ví như mấy bác hay đánh đề đánh lô ấy, đừng bỏ cuộc vì hôm nay xịt mà hãy đánh tiếp, ngày mai xịt ta lại đánh, ngày kia xịt ta lại chơi tiếp. Làm theo khẩu hiệu Bác tặng cho thanh niên chúng ta:
“Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.”
Và cứ thế, cứ thế đến một ngày mai tươi sáng nào đó, các bác bỗng nhận ra mình…..hết tiền cmnr, bên ngoài thì nợ nần chồng chất. )
Tin nhắn của Mai không khác của Thư là mấy, đại loại là hỏi thăm tình hình của tôi. Mình cũng hào phóng vung tiền như rác tốn 200đ nhắn lại cho Mai.
Đợi mãi chẳng có ma nào thèm trả lời, tôi bỏ xuống nhà hốc cơm không thì đói lắm, sáng đi vội nên chưa nhét được gì vào miệng. Ăn xong, rửa bát xong, kiểm tra điện thoại vẫn im lìm.
Nhớ đến lời thằng Lộc lúc sáng bảo chiều nay đi úp thằng kia. Tôi liền dẹp bỏ tình yêu qua một bên để nhường chỗ cho sự trả thù.
Mở tủ lấy một cái quần bò đen, áo cộc đen, đội mũ, bonus thêm khẩu trang nữa. Nhìn tôi trong gương chả khác gì thằng trộm chó cả.
Bậy quá, mình đi đánh người chứ đâu phải đi trộm cướp mà mặc quần áo đen xì kín mít thế này.
Đành đổi lại mặc quần short, bỏ mũ ở nhà. Định mang dao rựa đi cơ nhưng sợ nó to quá làm mọi người chú ý, cầm dao thái thì lo xiên người thằng kia không thấm nên tôi từ bỏ, mang xác không đi cũng được, chẳng những thế bên tôi còn có hai thằng, thằng kia có một mình thì sao có thể chống chính phủ được. Xỏ chiếc tông lào huyền thoại, tôi leo lên con ngựa sắt thân yêu, quất roi thúc ngựa nhưng méo nghe thấy có tiếng kêu “Hííí…” nào.
Tôi đeo khẩu trang, núp mình cách trường tầm hơn trăm mét. Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tan, tôi lấy máy ra gọi thằng Lộc:
-Alô, mày ở đâu, tao tới trường rồi nè.
-“Sorry đồng chí, tin tình báo sáng nay sai.”
-…
-“Đúng là hôm nay lớp nó có học”.
-Sai chỗ nào?
-“Nó éo đi học chiều nay mày ạ”
-Ẹc.
-“Thế nhé, tao đi chơi với gấu đây…tút…tút…”
-Cái %*$~@?!&.
Tôi bực tức chửi thằng bạn tràng dài bằng tiếng Ấn độ xen lẫn Thái lan mà tôi có dịp học được trên phim.
“Uỳnh…uỳnh…” trời nổi sấm.
Nhìn lên bầu trời, cơn giông đã kéo đến từ bao giờ. Nhanh thật, mới đây thôi còn nắng, ấy vậy đã sắp mưa rồi, còn là cơn mưa mau nữa chứ.
Tôi đạp xe thật nhanh về nhà, cầu trời khấn phật cho trời đừng mưa vội, tôi không mang áo mưa.
Tiếc là không kịp, những hạt mưa rơi xuống nặng hạt, bắn vào mặt tôi đau rát. Quành xe vào vỉa vè, chống xe rồi tôi chạy vội đến mái hiên gần đó. Mái hiên che đủ cho tôi khỏi bị ướt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, người trên đường cũng càng lúc càng vội vã. Phóng xe bạt mạng hoặc trú vào nơi nào đó. Số ít người mang sẵn áo mưa.
Đọan đường này có điểm đặc biệt rất chi là buồn cười. Hễ trời mưa to thì đoạn này sẽ bị ngập úng, cống thoát nước không thoát kịp. Đối với những người đi đường thì đây là một thảm họa nên ai ai cũng muốn thoát khỏi đoạn đường này trước khi nó thành bể bơi công cộng.
Thời gian trôi qua, mưa lớn đến nỗi đứng giữa đường, nước ngập quá mắt cá chân phải đến 20cm. Vừa lúc trường tôi tan học. Những bóng hình lao nhanh trên đường, đứa có ô, áo mưa, đứa không có thì lấy cặp lên che tạm. Với học sinh đi xe đạp còn dễ chứ người đi xe điện là cả một nỗi lo lớn. Xe đứa nào gầm thấp hoặc xui xẻo hơn đi giữa đường không may nước tràn vào ắcquy, chết điện là cái chắc.
Tôi hào hứng đếm xem bao đứa sẽ phải dắt bộ giữa trời mưa tầm tã này. Một, hai, ba, bốn….khá nhọ cho các bạn sóc lọ. Dù vậy vẫn có đứa khôn like a dog chọn đi vòng khác xa hơn nhưng đảm bảo an toàn hoặc giống tôi phóng xe núp vào đâu đó cho lành.
Ồ, có đứa con gái phải dắt bộ nè. Cả người ướt nhẹp. Mà sao nhìn bóng dáng đó quen quá, hình như là….con bé Lam. Trái đất tròn thiệt nha.
Hôm qua còn chảnh choẹ là vậy, hôm nay trở thành người trông thật đáng thuơng. Người khác thương nhưng tôi thì không. Vết thương gây ra cho tôi tôi còn chưa tính sổ. Nó như này đáng phải chịu.
Phong cách làm người của tôi, ai đối tốt với mình, tôi tốt với người đó, ai không thích tôi, tôi mặc kệ người đó.
Con bé dắt xe đến gần chỗ tôi.
-Bạn dịch vào chút cho mình đứng với.
-Hả? Nói to lên_tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng gì.
-Cho mình đứng với_nói nó to.
-À! Xin lỗi hết chỗ rồi.
Tôi bỏ khẩu trang ra, nhìn nó cười đểu.
Nó nhận ra tôi liền ngậm miệng, quay người sang hướng khác tiếp tục dắt xe.
Nhìn theo hướng nó đi, người ướt nhẹp, tay dắt chiếc xe điện nặng trịch dò dẫm từng bước đưới làn mưa. Nó còn phải bỏ cả đôi giầy ra để đi chân đất.
Bỗng tôi nhận thấy mình khi thấy cảnh tượng đó không sao hả hê nổi. Mỗi bước con bé đi là mỗi lần cái gì đó đánh vào lòng tôi. Tự hỏi mình liệu có quá đáng khi đi so đo với một đứa con gái?
Tôi gọi to:
-Này, chỗ này còn này này.
Con bé hơi khựng người.