Quái, mình có làm hại nó đâu mà nó tránh mặt mình? Có khi nó vẫn còn ngại vụ mình lừa mở “xiếc” cho nó xem?
Kệ, tôi đang rất vội, dù cho bày cái bản mặt dày này ra trước mặt nó thì cũng phải làm cho bằng được.
-Đợi đã.
Tôi chạy nhanh với vận tốc ban thơ, đứng chắn ngay trước mặt con bé.
-Cho…
-Tránh raaaa!!!!!
Con bé đẩy mạnh tôi qua một bên đập người vào lan can, xém tý nữa thì ngã lộn cổ.
Xoa xoa vùng eo đang bị đau, tôi nhăn mặt thầm nghĩ “con bé này ác thật, người mình chưa đủ vết thương chắc?”
Tức rồi nha, đã không cho thì có cần phải mạnh bảo thế này không?
Do đang tức vụ bị đánh, giờ lại thêm việc bị con bé bơ nên tôi đâm ra nổi cáu, lần nữa dùng tốc độ ban thơ kèm dầu nhờn chạy nhanh tới gần nó.
-Vừa vừa phai phải thôi chứ, đừng để đây cáu.
Cầm cổ tay nó kéo lại.
Con bé giật mình, sau 3 giây mới phản ứng, nó dùng dằng cố thoát khỏi tay tôi, hét như cháy nhà:
-Buông raaaa!!!
-Không bỏ đấy, làm gì được nhau nào?
Tôi vênh mặt lên, cái mặt bị đấm cho bầm tím càng thêm dữ tợn.
-Buông raaa!!!
Con bé lại hét lên choáng hết cả tai.
Tôi hơi giật mình…nghe tiếng hét này hơi quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.
-Aaaaahhhh!!!!
Lần này thì max volume luôn, chỉ tội người hét không phải con bé mà là…..tôi.
Cảm giác đau đớn từ giữa đũng quần thật là thốn.
Cmm, nó có biết đâu là nơi tối trọng yếu, nơi dễ bị tổn thương nhất của đàn ông không? mà sao nó dám sút vào chỗ đó.
-A…a…a….
Đau…đau chết mất, thốn đến tận rốn, đau đến tận Cà Mau. Còn đau hơn cả lúc bé đạp con xe phượng hoàng của ông tôi. Chân không chạm tới đất, đi đường có phanh gấp thì phải phanh bằng chân, phải nhổm khỏi yên xe rồi thằng em đập phải thanh ngang, thôi khỏi tả nữa
Tôi nằm quằn quại ra nền đất, mồm ú ớ không nói lên lời, hai tay bụm đũng quần, mắt trợn tròn nhìn con bé mất dạng sau dãy hành lang.
Éo biết hôm nay ra khỏi cổng bằng chân nào mà số xui tận mạng, hết chuyện này đến chuyện khái đổ ập xuống tấm thân mềm yếu ớt này.
Bị đánh, bị mất điện thoại không đánh nói bằng chuyện con trym bị tổn thương, chẳng biết sau này có bị liệt cmn dương không đây. nước mắt chảy ngược vào tim…bé ác quá bé ơi…
-D! D! Có làm sao không?
Ơn giời bác bảo vệ đây rồi.
Bác đi đến đỗ mình dậy. Muốn nói “có, có rất nhiều sao bác ơi” nhưng miệng như ngậm hột thị vậy. Thật ra thì lúc ý đau quá chả nghĩ ngợi được gì luôn.
-Mày thế nào lại ra nông nỗi này hả con?
Bác hỏi han.
Tôi dựa vào tường, không dám thở mạnh vì sợ ảnh hưởng tới thận. Trym đau lan cả đến thận, bác nào bị rồi thì biết nhé
Mất một khoảng thời gian thì thằng em mới bớt đau, tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh trở lại.
-Haizz, tao biết lũ trẻ bọn mày thích yêu sớm, hay tò mò trước tuổi, đâu như thế hệ bọn tao ngày xưa…
-Bác khuyên mày thật con ạ, con bé nó còn nhỏ, đợi nó lớn thêm chút nữa thì chúng mày làm cũng không muộn, mày phải biết kiềm chế chứ một phút bồng bột là đi tong một đời tuổi trẻ đấy con ạ…
-Nãy tao nhìn thấy hết rồi, nếu là người khác thì bây giờ dù mày có đau cũng phải ngồi tường trình trên phường rồi đấy.
Những lời khuyên trân thành của bác làm tôi cảm động muốn khóc nhưng mà….cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ý
Nghỉ một lát, tôi mượn điện thoại bác bảo vệ.
-“Alô?”_bên kia bắt máy.
-Cho hỏi ai ạ?
-“Mày gọi cho tao còn hỏi tao là ai là sao?”
-À, sorry, tôi là chủ nhân chiếc điện thoại bạn đang cầm, xin hỏi bạn là ai?
-“Hỏi ngu, tao là trộm chứ còn ai vào đây”
-Ặc ặc…
Tôi cứng hỏng, hết rồi…hết rồi còn lại gì còn lại gì em ơi, ngày ta có đôi
-“Hihi…đùa D thôi, mình là Mai đây”_tràng cười khanh khách phát ra từ bên trong điện thoại.
-Ơ, ra là Mai à?
-“Ừ, mình đang cầm điện thoại của D để quên ở lớp, mai ra lớp mình trả, hihi…”
-Ôkê, thế cũng được mà Mai đừng có lấy máy D chụp ảnh tự sướng nha.
-“Xì, thôi đi ông tướng, đen trắng thì đòi chụp chọe cái gì”
-Hơhơ, Mai không thấy máy tớ có đèn flash à, cái đó dùng để hỗ trợ chụp hình sắc nét hơn đấy.
Abcxyz thêm vài câu nữa thì tôi cúp máy. Phù, may vãi, được em Mai lớp phó cầm là ổn rồi. Nói về em Mai này, chức vụ đứng thứ hai (lớp phó) sau Thư (lớp trưởng), thành tích học tập cũng đứng thứ hai sau Thư tiếp và nhan sắc cũng….sau Thư nhưng như thế đủ để khối anh theo đấy, nếu lớp mà không có Thư chắc tôi mê mẩn em Mai này rồi.
Mai được giao nhiệm vụ khóa cửa lớp nên luôn là người về muộn nhất, không biết cái lúc tôi và Thư có bị cô nàng này thấy không nữa ngại quá.
Chào bác bảo vệ, tôi đạp xe ra về. Mà đi xe nào dám ngồi hẳn hoi, cứ ngồi mấp mé để thằng em không bị đau.
-Mày đi đâu mà giờ mới vác mặt về nhà, a…người ngượm bị ai đánh thế này?
Vừa về đến nhà, mẹ đã quát tháo.
-Dạ, trên đường về con gặp cướp, nó định cướp điện thoại con nhưng con không mang theo nên nó tha cho đấy.
-Vậy hả con, để mẹ xem nào.
Mẹ tôi hoảng hốt, sờ nắn khắp người tôi.
Bố tôi từ trong nhà nghe vật cũng lao ra.
-Mày biết là thằng nào không, tao đập chết nó.
-Biết sao được hở bố.
Bố luôn miệng chửi, mẹ thì nức nở không thôi, nhà có mỗi thằng con trai xảy ra việc gì thì…
Con nợ cha mẹ một lời xin lỗi, kiếp này con không thể nói
Tôi không dám nói rằng tôi bị người đánh vì sẽ rất lằng nhằng, bố mẹ tôi rất ghét bạo lực học đường, có khi bố mẹ còn chuyển trường cho tôi, đó là điều tôi không muốn nhất…lớp tôi còn có Thư.
Mẹ đi ra ngoài mua thuốc, tôi cũng xin phép đi lên phòng, trước khi đi bố còn nói:
-Tao gọi cho mày có đứa con gái nào nghe ấy.
-Dạ, bạn cùng lớp con ạ.
-Mày cứ liệu, lớp 12 rồi, yêu đương nhăng nhít mà không thi được tao bảo cho.
-Dạ, dạ.
Cứ dạ cho xong, chuồn ngay lên phòng, đầu tiên phải xem xé thằng em có mất miệng thịt nào không cái đã.
…
-Em chào thầy, thầy cho em vào lớp.
-Anh kia, anh biết mấy giờ rồi không?
-Dạ, em xin lỗi thầy, em bị kẹt xe.
-Hừ, lý do lý trấu.
-Em nói thật mà thầy.
-Lắm lời, chạy ba vòng quanh sân cho tôi.
Hic, ông này nổi tiếng nghiêm nhất nhì trường trong các thầy cô dạy quốc phòng.
Vừa chạy được một đoạn thì lại có người xin vào lớp, là Mai-người đang cầm điện thoại của tôi.
-Em thưa thầy cho em vào lớp.
-Ừ, vào đi em, lần sau nhớ đi đúng giờ.
-Dạ.
Sax, phân biệt đối xử đến thế này là cùng.
-Thầy cho em vào lớp.
-Vào đi, lần sau mà đi muộn đứng ngoài biết chưa?
-Dạ.
Tôi trở về hàng của mình.
-Ồ, chào đồng chí D, sáng ra đã phải vận động, mỏi ghê.
Thằng Lộc đứng cạnh cười cười, xoáy đểu tôi. Nhìn mặt nó cũng tím vài chỗ, dán bănggo vài chỗ nữa không khác tôi là mấy.
-Con mm.
-Cả lớp, nghiêm.
Ông thầy hô to làm cả lớp đang còn nhốn nháo liền im như thóc, đứa nào đứa nấy đội mũ cối chỉnh tề, đứng nghiêm như những người lính.
-Lớp chúng ta hôm nay học về….abcxxx.
Tôi nhìn Thư, thấy thàng cũng nen nén liếc mắt nhìn về tôi. Tôi cười thầm.