Chương 2

Quá mới là đằng khác. Xe đã qua vài năm sử dụng nên những vết xước, han gỉ là không tránh khỏi. Nghe đồn người ta bảo sơn lại mấy chỗ xước xe đạp này ít phải ngang giá như sửa ôtô Uầy, thế thì lấy tiền đâu ra để trả đây, với thằng công tử như tôi hàng ngày được cho 20nghìn đôla Bác Hồ để ăn sáng, hốc cái bánh mì và xúc miệng bằng chai c2 thơm mùi chì là hết.

Nhưng bộ não của tôi đâu phải để trưng bày cho người ngắm. Chỉ cần trong vòng 3 nốt nhạc, tôi đã nghĩ ra cách để khắc phục. Đó là tân trang lại chiếc xe. Lắp ít dây đèn nhấp nháy, dán lại yếm, sơn lại xe, độ thêm quả bô nữa cho nữa cho nó sang chảnh….đệt, nhầm sang xe máy rồi.

Cách của tôi đã nêu chính là dán giấy che đi mấy vết đó. Để thực hiện ý tưởng của mình, tôi phải bay sang mãi tít tận……nhà hàng xóm, lừa lọc dụ dỗ đủ kiểu con bé đang còn tiểu học, nó mới cho tôi ít tờ.

Haizzz, may vãi shit, may mà 2 vợ chồng đi vắng nên ai thấy cảnh tôi giằng mất cả chục muộn giấy dán đầy màu sắc của con bé rồi 3 chân 4 cẳng chạy về nhà bỏ ại con bé hàng xóm khóc um lên.

Loay hoay cả buổi chiều mới xong. Thế là em xe này ngoài màu trắng thân xe ra còn được bổ sung thêm nhiều màu hơn.

Ặc, lan man quá. Trở lại lúc đó.

Tôi đạp chân chống dắt xe ra. Khi đi ngang qua cửa có ngó vào nhìn thêm lần nữa, qua lớp cửa kính tối màu, tô lờ mờ thấy được ở chỗ dàn máy cũ, con bé Lam đang nhìn về hướng này…

-Đệt mẹ D, nhìn kìa.

-Wtf?

Vâng! Trước mắt vẫn là đôi nam nữ đó. Chỉ khác là 2 cô cậu đang zui zẻ cười nói với nhau đi ra từ cái nhà nghỉ bên đường.

-Hay là chịch xã giao rồi chia tay.

-Tao cũng nghĩ giống mày mà đm thằng kia ysl vãi, nhìn cái bản mặt tái nhợt là biết.

-Ờ thôi cm chúng nó, về.

Vừa đi được và mét thì có tiếng “Hự” đằng sao. Ngoảnh lại thấy anh thanh niên đó đang bị 1 bọn nào đó phồng tôm, còn thiếu nữ kia bị 1 anh xì ke xăm hình đầy mình tát lên tát xuống, vừa đánh vừa chửi loạn cả lên… :chayma: chả hiểu gì luôn.

Về đến nhà, tôi nằm ườn ngay ra giường. Trong đầu cứ suy nghĩ mãi về cái cặp mông đầy đặn ấy của con bé là không sao cầm lòng được, uất quá đành móc thằng em vận động chút xíu.

………

-Mạnh…mạnh lên.

-Đút vào, đấy, như thế.

-Ặc, bé quá đút không vô.

-Bôi nước vào cho trơn.

-Nhanh, mạnh lên mới vào được.

-Ahh…khít quá

Thò ra…thụt vào, thò ra…thụt vào, thò ra…thụt vào…

-“Hộc hộc”.

2 thân xác mệt mỏi ngồi bịch xuống sàn.

-Làm việc này mệt quá mày nhỉ?

Tôi mệt nhọc hỏi thằng Lộc.

-Ừ, lần đầu tao làm chuyện này đấy, hừ…giờ vẫn còn đau nè.

-Không sao, tý là hết đau ngay ý mà.

Tôi an ủi nó.

2 thằng ngồi nghỉ 1 lút rồi tiếp tục…

cầm rẻ lau lên làm tiếp công việc lau bàn ghế của mình. Má nó chứ, đã bắt lau rồi mà còn phải sạch sẽ, các khe lỗ gì cũng phải lau. Hại tôi với thằng Lộc phải cho ngón tay vào thì rẻ lau mới vào được, đau hết cả ngón tay mà cũng tội cho nó, nhà có người giúp việc nên bao giờ mấy việc mới đến tay nó.

Vật vã thêm chút nữa thì cũng xong, rời khỏi phòng hiệu trưởng, tôi vứt bố nó cái rẻ rách nay ra vườn hoa cho khoẻ. Số là sáng nay đi muộn trường đóng cổng không cho vào, 2 thằng chỉ còn cách duy nhất là trèo tường vào. Mới leo lên được bờ tường, chuẩn bị trượt xuống thì 1 giọng nói vang lên ngay sau lưng:

-2 cậu kia làm cái gì vậy?

Tôi giật bắn mình, suýt nữa cái ass thân cmn yêu phải hôn đất mẹ.

-Ơ, thầy…

Mặt bọn tôi thế này còn mặt lão hiệu trưởng thế này

-Các cậu định trèo vào trường ăn trộm đúng không?

-Oh yes….à no no, bọn em made in trường mình thầy ơi.

Tôi lục cặp ra chiếc thẻ học sinh đưa cho lão nhìn, thằng Lộc cũng lật đật làm theo.

-Được…lớp nào?

-Dạ, lớp abcdkmm.

-Được rồi, 2 cậu đi muộn, tý nữa hết tiết lên phòng hiệu trưởng lau dọn bộ bàn ghế cho tôi.

-Dạ, dạ.

2 thằng gật đầu lia lịa như cái máy. Vl số quá xui, gặp bảo vệ còn đỡ nhưng gặp hiệu trưởng thì xác cmnd rồi…

-Holly shit, sao hôm nay nhiều bươm bướm vãi.

-Á đù.

Định xuống căngtin làm hớp nước thì từ đâu cả bầy bướm khoảng hơn chục con xuất hiện phía xa xa tầm 96 độ vĩ Bắc, 69 độ kinh Đông, còn cách đảo Ludông của Philipin là nơi bọn tôi đang đứng tầm hơn 20m.

-Hình như các tân sinh viên lớp 10 thì phải.

Em nào em nấy cũng xinh, mặt cười phơi phới, má hồng môi đỏ. Đúng là các cháu học sinh thời nay, đi học gì không học, lại học tô son trát phấn đầu tiên

Nhưng ô kìa cặp mông ấy

Mông ải mông ai?

Câu trả lời: mông ẻm mông em.

Vâng! Đó chính là con bé. Không sai vào đâu được, tôi chắc chắn 100% là con bé. Tuy nó đứng quay lưng lại phía tôi nhưng tôi vẫn nhận ra nó, con bé của tôi…

Con bé làm gì ở đây nhỉ?

À, hay nó cũng là học sinh khối 10 mới thi đậu vào trường. Con bé giỏi ghê ha, trường tôi là trường cấp 3 tốt nhât trong huyện, tuy không bằng trường chuyên trên tỉnh nhưng so với các trường khác vẫn tốt hơn nhiều. Nên điểm thi vào không thể thấp được, ít nhất cũng từ 28điểm trở lên. Tùy từng năm thôi, 2 năm trước lứa tôi thi đông quá, trường phải lấy 31điểm. Tôi cùng mấy đồng chí khác thuộc loại “học sinh giỏi” hồi cấp 2, trong phòng thi quay cóp chép phao đủ kiểu, có lầm mém tý nữa bị đình chỉ thi, cuối cùng sau bao nhiêu ngày mong ngóng, kết quả chúng tôi vừa đủ điểm, suýt thì trượt. Và không thể thiếu thành phần nhà giàu đi cửa sau, bạn Lộc nhà ta là một ví dụ.

Haizz, thi được vào trường này là tốt rồi, có vốn để khi nào có ai hỏi thì có thể vênh mặt lên trẻ lời “Tôi học trường abc”, lúc đó thì oai biết nhường nào.

Nếu không bây giờ tôi còn đang phơi mặt giữa trời nắng chang chang, 2 tay cầm 2 xô vữa chạy đi chạy lại, ở đấy mà ngồi đây viết truyện cho các bác đọc.

Con bé vẫn díu da díu dít cùng mấy cô bạn, không hề biết đằng sau có một cặp mắt đang soi chằm chằm như cái đèn pha ôtô vào nó. Chà chà! Hay rồi đây, từ giờ trở đi

không nhất thiết chỉ có ở quán net mới được nhìn thấy con bé rồi.

-Điện tử không mày?

Thằng Lộc hỏi sau khi bầy bươm bướm đi mất, kể cả con bé.

-Ôkê girl, ngại gì vết bẩn.

-Bẩn là bẩn thế nào được, đã có Omo siu bọt mới, không siu bọt cứ kiếm Việt Hương.

-Haha.

-Ủa, D và Lộc còn chưa về à?

-A, Thư.

Tôi vừa nhìn là nhận ra ngay người vừa hỏi, không, phải chỉ cần nghe thấy giọng thôi, dù có nhỏ như muỗi kêu tôi cũng biết là ai. Chỉ một và một, người đó là…Thư.

Tim tôi chợt rộn ràng khi nhìn thấy Thư, chân tay trở lên luống cuống, mất tự nhiên. Không phải tự nhiên tôi thành ra như vật mà bởi vì điều ai cũng đoán ra được…tôi thích Thư.

Một, hai ngày, một tuần, vài tuần hay vài tháng?

Tất cả đều sai. Nói không ai tin nhưng đó là sự thật, tôi nói tôi thích Thư từ ngay đầu đi nhận lớp đầu năm lớp 10. Khó tin nhỉ? Hơn 2 năm yêu thầm một người.

Thư là một cô gái xinh đẹp, đẹp cả người cả nết, nhà giàu học giỏi,…đầy đủ tiêu chuẩn của một người vợ đảm, mẹ hiền. Tôi đã đứng hình khi lần đầu nhìn thấy Thư. Càng xao xuyến hơn lúc nàng giới thiệu mình trước lớp, nụ cười tươi khoe ra hàm răng trắng sáng và chiếc răng khểnh.

-Chào các bạn, mình là N.A.Thư, rất vui được làm quen với các bạn.

Con tim tôi đập mạnh, đôi mắt say mê nhìn vào nụ cười ấy đến ngẩn cả người. Bỗng ánh mặt nàng nhìn về phía tôi, tôi lúng túng quay mặt đi nơi khác, cảm giác 2 má mình dần nóng lên. Một lát sau, tôi liếc nhìn nàng, thấy nàng đã quay người lên, tôi thở phào tiếp tục ngắm nhìn nàng sau lưng. Chợt mỉm cười với cái suy nghĩ “Yêu sau lưng em”.

Đến lượt tôi đứng dậy giới thiệu mình. Thư quay xuống nhìn làm tôi hơi mất tự nhiên, tim gan lòng mề ngày càng đập nhanh và mạnh hơn. Tôi biết mình đã say nắng nàng mất rồi…

Có người hỏi sao tôi không quyết định tán tỉnh Thư mà phải chịu cảnh yêu thầm? Tôi xin thưa rằng tôi là một thằng chẳng có gì nổi bật, thành tích học tập bình thường nếu không muốn nói là gần bét lớp, nhà không giàu lại không đẹp trai, cả ngày ngoài việc đến trường ra thì cứ ru rú vào game, có ai rủ đi đá bóng thì đá, lâu lâu lại làm bữa rượu chè với bọn bạn. Vả lại tôi tự nhận con người mình khi đứng trước mặt Thư trở lên luống cuống, ăn nói lộn sộn, nhưng lâu ngày cũng giảm bớt đi ít người, thi thoảng lại như vậy. Thế nên, ngoài nick fb và số điện thoại ra(nàng là lớp trưởng nên cần phải biết số của cả lớp ) tôi chả biết thêm cách liên lạc với nàng gì nữa, tối thiểu nhất là nhàn nàng ở đâu tôi còn không biết. Có fb có số nhưng chỉ biết pm nàng hỏi vài thứ vớ vẩn như mai đi học không, mai học môn gì, đóng bao nhiêu tiền,… Riêng có phần này, tôi rất tích cực, nàng đang status hay ảnh nào tôi cũng like nhiệt tình.

Đương nhiên gái xinh luôn có cả đám đực làm vệ tinh xung quanh, Thư không phải ngoại lệ. Nhưng nàng mặc kệ tất cả, nhớ có lần một thằng lớp trên tỏ tình, nàng từ chối thẳng thừng vì lý do hết sức củ chuối “bận học, chưa muốn yêu”.

Tôi vẫn hằng mơ ước một ngày nào đó…có thể bước vào trái tim Thư…

Trở lại…

-À à, D và Lộc mới trực nhật xong.

Tôi mất vài giây sau mới trả lời Thư.

-Lại bị phạt đúng không hai ông tướng, hihi.

Thưa cười làm tôi xấu hộ, mặt hơi đỏ lên, vội tổ lái sang chuyện khác.

-D tưởng Thư về rồi mà.

-Hì, Thư quên vở ở lớp nên quay lại lấy nè.

Lại cuời, ôi nụ cười làm xao xuyến tâm hồn tôi.

Tôi nhận ra đây là một cơ hội tốt, liền ngầm đá chân thằng Lộc. Nó hiểu ý, quay qua Thư nói:

-Thư đi cùng thằng D lên lấy vở đi, Lộc đi lấy xe.

Không đợi Thư trả lời,nó liền đi thẳng bỏ lại không gian cho hai người, không quên nháy mắt với tôi. Đúng là thằng bạn chí cốt có khác, hiểu rõ mình thật.

-Ồ ý hay, D đi cùng tớ nha, tớ sợ ma lắm hihi.

Đùa à gái, trời sáng vl ra đòi có ma. Biết Thư nói đùa nên tôi cũng cười theo. Tính nàng hòa đồng, dễ gần nên được rất được mọi người yêu mến.

Tôi cùng Thư bước qua dãy phòng học. Hiếm có cơ hội này, gạt bỏ ngại ngùng, chém gió nhiệt tình để nàng cười, tuy mấy chuyện tôi kể chả buồn cười tẹo nào. Cũng có thể là do tâm lý đang ở caḥnh nàng khiến tôi hơi rối. Nàng cười là tôi thấy mãn nguyện rồi…

-Chào D, chào Lộc nha, Thư về.

Thư vẫy chào chúng tôi rồi đi thẳng trên chiếc xe đạp điện.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng ngay cả khi bóng dáng ấy đã khuất hẳn.

-Làm ăn tốt chứ con trai.

Thằng Lộc cười, vỗ vai tôi.

-Tốt mà lúc nãy cũng cảm ơn mày nha.

-Anh em ơn huệ cc gì, có đi điện tử không đây.

-Có, đm hôm nay anh bao chú.

Tâm tình sảng khoái, tôi quyết định hào phóng một lần dù cho trong túi quần có mỗi 10cành.

-Yo, quán anh Bắc thẳng tiến.