Chương 18

Đợi nó thay đồ lâu kinh khủng. Trong thời gian nó thay đồ nó vừa xem phim hay sao ý mà tận hơn 15 phút sau mới thấy thò mặt ra. Phải đứng thêm chút nữa là tôi định về rồi đấy.

-Lâu vl.

-Kệ, hờ.

Nó thay bằng bộ quần áo ở nhà: áo thun, quần ngắn. Do quần ngắn nên đôi chân trắng bóc của nó lộ ra. Phía trên nữa là bộ bàn tọa tôi hằng yêu thích.

-Nhìn giề? Khoét mắt giờ.

Khóa cửa xong, nó quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của tôi đang dán chặt vào người nó.

-Kệ, có người khoe thì chả để cho người khác nhìn à, phờ ri tội tình chi không nhìn.

Tôi trả lời tỉnh bơ. Tự thấy ý kiến của mình cũng đúng đấy chớ. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều lần. Tại sao con gái thích mặc quần ngắn khi ra đường? Câu trả lời là để thu hút ánh nhìn của tụi con trai bọn bình chứ đâu. Các bác nhể, chuẩn thì xho xin một trào pháo tay động viên tinh thần nào.

-Mợt lần nhìn mất 10k, tiền trao cháo múc đây cho nhìn thỏa mái.

Con bé câng câng cái mặt lên thách thức tôi, xòe bàn tay tạo dáng xin tiền.

Ái chà chà, lại còn đòi tiền cán bộ nhà nước cơ à. Láo, quá láo.

-Đây cho nhìn lại, coi như hòa tiền.

Tôi vén ống quần ngố ngang quần nó.

Nó làm điệu nôn oẹ:

-Oẹ, chân chiếc toàn lông là lông, kinh quá.

-Chân đầy lông chúng tỏ đàn ông đích thực nhá.

-Có mà thích đực.

-Đích thực.

-Thích đực.

-Đích thực.

-Cãi câu nữa vả vỡ mồm.

-Này, vả hộ cái. *chìa mặt*

“Bốp”.

Móa, ai dè nó tát thật các bác ợ. Tát không thương tiếc là đằng khác. Lệch bố nó hàm rồi. Soi gương xe thấy một mảng đỏ in hằn dấu tay năm ngón trên má.

Tự dưng bị tát oan kiến tôi nổi cáu.

-Mẹ, muốn chết?

-Hihi, nhẹ mà.

Nó cười, cười rất tươi, cười như nó chẳng gây ra tội tình gì vậy. Định ra tay nhưng lại thôi, các cụ bảo không đánh kẻ đang cười, nó cười tươi thế này….

“Tùng! Tùng! Tùng!”.

Đâu đó có tiếng trống nhịp truyền đến.

-Oa! Rước đèn kìa.

Đôi mắt con bé sáng lên, nụ cười trên môi càng đậm. Cứ như tổng thống về làng ghê lắm không bằng. Rước đèn thôi mà. Có phải chưa từng thấy đâu, cần gì vui đến vậy.

Tôi nhìn theo hướng có tiếng trống. Một đám người đông nghịt xuất hiện. Phía trước là chiếc đèn ông sao to đùng phát sáng được gần chục thanh niên khiêng, đi đầu là nhóm bọn học sinh đánh trống. Từng nhịp trống đồng đều làm tôi nhớ lại trước đây mình cũng được học gõ nhịp trống này rồi, cái lúc sinh hoạt hè được anh chị đoàn viên thanh niên dạy cho nhưng tội giờ quên sạch rồi.

Cả đám người đi đằng sau, trẻ con chiếm phần lớn. Đứa tay cầm đèn ông sao, tay cầm gậy, đeo mặt nạ ma, nhân vật hoạt hình các kiểu. Tiếng cười tiếng nói râm ran cả con đường cái.

-Hù.

-Á.

Không để ý, một người mặt bộ đồ chú tễu tay cầm chiếc quạt phe phẩy trước mặt con bé. Nó giật mình lùi lại.

-Thế mà cũng sợ.

Tôi giở giọng điệu chế nhạo. Nó trừng mắt lườm lườm.

Nói về ông tễu này thì đâu chỉ riêng con bé, đến tôi còn sợ…nhưng đó là hồi bé xíu cơ, bây giờ lớn rồi không sợ nữa. Có khi trêu tôi, tôi còn đấm lại ý.

-Đi, đi theo đi.

Nó vừa nói vừa đẩy tôi đi, bị đẩy bất ngờ suýt nữa thì té cmn ngã.

-Có cái éo gì hay để xem.

-Thích, cả năm mới có lần mà.

Nói rồi, không đợi tôi phản ứng, nó đã tự ý chạy đi, len vào đám người. Shit, lại phải đi theo nó. Nhìn ngó mãi mới xác định con bé ở vị trí nào.

-Đi nhanh vãi, này cầm lấy.

-Ủa? Đèn lấy đâu ra vậy?

-Vừa mua xong.

Tôi đưa cái cặp sừng quỷ bé bé chúng nó hay đeo cho con bé đội, gọi là có chút khí thế tối trung thu. Nghe vậy, nó đội ngay và luôn, chả ý kiến ý cò gì sất.

-Lên trước xem, ồn quá.

Tôi đề nghị, con bé gật đầu. Chỗ này trẻ con khóc ồn ào thật.

-Huhu, chị ơi sừng em đâu mất rồi.

-Chắc rơi đâu rồi, chị đã bảo cầm cho không nghe cơ, tý về bố đánh cho.

-Huhu, không biết đâu.

-Im, chị méc bố đấy.

-Huhu…

Đã lâu tôi không tham gia rước đèn kiểu này, ngay cả ở làng. Càng lớn, khái niệm của con người ta về những ngày lễ tết ngày caỳng nhạt dần. Đối với những người xa nhà, xa quên hương, vào những dịp này mong ước được trở về bên gia đình người thân. Một số người thì ở cạnh nửa kia của mình hay tụ tập cùng bạn bè. Như tôi chẳng hạn, ăn cơm xong cái là tót đi chơi với lũ bạn. Nhìn mấy thứ rước đèn rước đuốc này đến phát ngán, năm nào cũng thế. Đâu còn như ngày bé, hễ nghe tiếng trống xa xa ngoài đình là bỏ cả bát cơm tối ăn dở để chạy ra xem. Vòi vĩnh bố mẹ mua cho bằng được chiếc mặt lạ, chiếc đèn hay súng đồ chơi để tham gia rước đền, để được bằng bạn bằng bè. Thích mắt nhất khi thấy chiếc đèn ông sao to tướng hay phát khóc mỗi lần bị chú tễu phe phẩy quạt trước mặt. Ngồi xếp hàng đợi phần quà là túi kẹo nhỏ. (có ai giống mình lần nào cũng về nhà với hai ba túi, được nhận rồi liền lẻn qua hàng khác xin thêm, bảo em chưa có :sahme: , khoe khoang xem thằng nào được nhiều kẹo hơn.

Mà giờ đây, cái cảm giác đã mất đi bấy lâu nay của tôi bỗng ập về. Trong lòng bỗng phấn khởi theo từng nhịp trống. Nhờ có con bé, tôi mới thấy được tổ chức cái thứ nhàm chán cho bọn trẻ con này.

“Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu.Cán đây rất dài cán cao quá đầu.

Em cầm đèn sao em hát vang vang. Đèn sao tươi màu của đềm rằm liên hoan !

Tùng rinh rinh, tùng tùng tùng rinh rinh ! Đây ánh sao vui chiếu xa sáng ngời. Tùng rinh rinh, rinh rinh tùng rinh rinh. Ánh sao Bác Hồ toả sáng nơi nơi !

Đây đèn ông sao sao năm cánh tươi vàng. Ánh sao sáng ngời chiếu miền non ngàn.

Đây cầm đèn sao sao chiếu vô nam. Đây ánh hoà bình đuổi xua loài xâm lăng !

Tùng rinh rinh, tùng tùng tùng rinh rinh ! Đây ánh sao vui chiếu xa sáng ngời. Tùng rinh rinh, rinh rinh tùng rinh rinh. Ánh sao Bác Hồ toả sáng nơi nơi…”

Miệng tôi nhẩm hát theo giai điệu nhạc con bé đang nghe. Lâu lâu mới nghe cho nên không nhớ nữa, không nhơ rõ lắm.

-Hát dở ẹc.

Con bé quay xuống phán câu xanh rờn lá chuối.

-Bé thế cũng nghe được à,

tai như tai cẩu.

-Đếch cần nghe cũng đoán được độ hay dở.

-Ồn quá….nói to lên.

-HÁT….DỞ….ẸC….

-Cái gì? Quá hay á? Quá khen rồi , khen nữa đây ngại lắm, tối không ngủ được.

-Hừ…thần kinh.

Đôi lúc vô tình tay tôi chạm tay con bé nhưng cả hai vẫn tỏ ra bình thường.

Đoàn người đi qua mấy con đường cuối cùng đến điểm dừng là nhà văn hóa chỗ con bé.

-Ngồi đây.

Nó kéo tôi ngồi xuống cuối hàng hàng đám nhóc khi chuẩn bị tổ chức phát kẹo. WTF, nó định tranh cướp miếng ăn với trẻ con à?

Bọn trẻ tíu ta tíu tít nhận lấy từng túi kẹo. Đến chỗ chúng tôi đang ngồi, dám chắc mắt thằng cha đoàn viên bị điếc, thấy con bé lớn lù lù mà vẫn phát kẹo cho nó, xong còn ngoác mồm cười nữa chứ. Thế bất nào đến lượt tôi, thằng cha đó dừng lại, hỏi:

-Mấy tuổi?

Tôi thành thật trả lời:

-5 tuổi.

-5 tuổi thật?

-Dạ, 5 cộng 12.

-17 tuổi, lớn tướng rồi vẫn đi tranh đồ của trẻ con.

Thằng cha nói to quá, một số người gần đấy nghe được nhìn tôi. Ngại vãi.

Nên tôi lủi thủi đi ra bên ngoài, lão nói thế rồi còn trơ mặt ở đấy thì mặt dầy quá. Con bé theo sau, cười tươi rói, giơ giơ túi kẹo:

-Ăn không?

-Thèm vào, ăn kẹo sâu răng.

-Lêu lêu, tự ái kìa.

Nó lè lưỡi trêu tôi.

-Lêu mới chả lếu.

Phần do tự ái thật, tôi vươn tay véo bên má con bé.

-Á ui.

Nó nhăn mặt, phụng phịu xoa xoa má:

-D chó, con chó, đau.

-Ai bắt trêu ngươi đây, lần sau chừa nhá Lam chó.

Mặt nó vừa nhăn nhăn vừa hồng hồng nhìn buồn cười lắm. Nó vùng vằng bước đi, chắc giận dỗi đây mà. Kệ đi, tự giận tự nguôi, ai hơi đâu dỗ dành nó.

-Vào nhà đi, đứng đây chi?

-Đã chơi được gì đâu mà về.

Vẫn còn nhăn kìa, ghét thế không biết.

-….

-Lượn vòng quanh một lúc đi…nhá…nhá…..nhá.

Chữ “nhá” của con bé kéo dài nghe đến buồn cười, không biết nó học cái điệu này đâu ra. Ừ thì đã nói tối nay rủ nó đi chơi, nó đòi thì mình đi.

Trên đường gặp toàn đôi đèo nhau, ôm ấp này nọ mà mấy ai hiểu ở đây cũng có một đôi trai gái này nhưng nào phải người yêu của nhau. Chốc chốc lại có một nhóm phóng xe qua bíp còi inh ỏi.

(Nhớ có lần nghe thằng bạn kể câu chuyện thế này:

Một anh chàng đèo người yêu đi chơi, đến đoạn nhà nghỉ thì không hiểu sao xe hai người đâm vaỳo cột điện gần đó.

Anh ta kêu lên:

-A ui! Đau quá, không đi được nữa rồi.

-Hay để em đèo anh về nhé.

Cô gái quan tâm.

-Thôi anh không đi được đâu, vào kia nghỉ tý. Mồm kêu đau, tay chỉ nhà nghỉ bên cạnh.

Cô gái ngần ngại dìu anh chàng vào đó rồi thuê một phòng và kết quả…..sau mọi cố gắng, anh chàng kia đã được nện. )

Gần đêm, gió thổi ngày càng lạnh. Qua gương chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy con bé. Mái tóc nó bay bay dưới ánh đèn đường. Trên môi nó hình như đang cười…..

-*vỗ vai*

-Bảo gì?. Tôi hỏi.

-Đói.

Đói là đúng, cả tối nay nó đã cho cái gì vào bụng đâu, đi học thêm về là bị tôi rủ đi chơi. Hừm, nghĩ đếnh cảnh nó đi học về đối diện với ngôi nhà vắng tanh rồi tự nấu ăn lấy, tôi cảm thấy thương nó hơn.

-Thèm ăn bánh trung thu.

Bánh trung thu á? Đào đâu bây giờ? À phải rồi, tôi nhớ trong tủ lạnh còn hộp bánh ăn dở.

Định quay xe về lấy thì nó lại nói:

-Thôi, ăn cái khác đi.

Nhìn xa xa có hàng bánh mì vẫn bán.

-Bánh mì nhé.

-*Gật gật*.