Quyển 3 - Chương 6
Tôi mắm môi, vừa quay người lại, đột nhiên bị kéo vào trong l*иg ngực quen thuộc, hai tay Vân Châu ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở có chút hoảng loạn.
Tôi nghi hoặc hỏi: ‘Sao vậy?”
Anh không trả lời, chỉ chăm chú ôm tôi, rất lâu sau, mới nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm tôi, đặt đầu vào hõm vai tôi, một lát sau, mới chậm rãi đáp: “Mới vừa rồi…ta thật sự sợ muội sẽ đi theo hắn.”
Tôi ngẩn người, hiểu ra, anh nói hắn, chính là Phi Bạch. Nghĩ đến việc anh thấy tôi cùng với Phi Bạch..
Tôi cười: ‘Muội đang mang hài tử của huynh, sao có thể…”
Nói còn chưa xong, lại bị anh cắt ngang: “Ta biết, ta chỉ..chỉ là…” Rồi không nói nữa, một lát sau, lại biến thành cười tự giễu mình.
Mặc dù Vân Châu ôm tôi không buông, cũng không nói gì, chỉ cười rầu rĩ, cũng không biết anh đang nghĩ gì, tôi chưa từng thấy anh có bộ dạng ngốc nghếch như này trước mặt tôi, nói thẳng ra là quá ngốc, tôi cảm thấy rất mới mẻ, liền để mặc anh ôm.
Một giọng nói tràn đầy ưu thương xen vào, nhắc nhở: ‘Tiểu tử, tiểu cô nương, mứt quả đây này.”
Tiếp theo là một giọng nói vang lên, u oán nói: “Trước mặt mọi người mà ôm lâu như vậy, bảo quả phụ này làm sao mà chịu cho nổi chứ?”
Tiếp theo là tiếng bước chân của tiểu đồng bán hoa chầm chậm đi tới, tiếng cậu bé nói với Vân Châu: “Ca ca, ca ca, mua hoa không?”
Oa, tiểu tử này rất có đầu óc buôn bán.
Lúc này Vân Châu mới buông tôi ra, cúi đầu cười.
Tôi lại bị kí©h thí©ɧ, vừa rồi đã bị người ta nhìn thấy hết rồi, không còn mặt mũi nào nữa, đơn giản là mặt không còn da mặt nữa, vì vậy tâm trạng chuyển đổi, kéo kéo tay áo Vân châu: “Huynh hôn muội đi.”
Vân Châu cười khẽ, chốc lát, một đôi môi ấm áp rơi vào môi tôi, như chuồn chuồn chấm nước lăn tăn, nhưng lại khiến cho lòng tôi nổi sóng lớn.
Tôi cảm thấy hài lòng kiễng chân lên, ôm lấy vai Vân Châu, bằng cảm giác hôn nhẹ lên mặt anh, vừa vặn hôn đúng vào môi anh.
Phu quân của tôi, anh có đôi môi rất mềm mại, ừ, tôi rất thỏa mãn.
Trong lốc lát bốn bề yên tĩnh, chốc lát sau, một trận ồn ào.
“Không có luân lý, không có luân lý a.” Lại một giọng nói bao hàm sự tang thương.
“Tình chàng ý thϊếp, thật khiến người khác ước ao, đố kỵ mà.” Là giọng nói của một thiếu nữ. Nghe trong giọng nói này tình xuân bắt đầu nảy mầm, đại khái là hoài xuân rồi.
“Oa oa, hôn nhau, mẫu thân người xem, hai người họ hôn nhau”
Nghiệp chướng, rõ ràng là giọng nói của một đứa trẻ.
Tôi thấy bên tai nóng lên, mặt đỏ bừng, cuống quýt kéo Vân Châu đi.
Vân Châu lật tay nắm lấy tay tôi, cười nói: ‘Sao vậy, xấu hổ à?”
Tôi lấy tay áo che mặt: ‘Không, không.”
“Hả?” Anh cúi đầu cười, “Vậy vì sao mặt nương tử lại đỏ thế kia?”
Tôi sờ sờ mặt, suy nghĩ một chút, nói: ‘Muội nhớ có một câu thành ngữ nói cái gì…a, đúng rồi, nhân diện đào hoa, ừ, đúng, là nhân diện đào hoa.”
“…”
Vân Châu nói: “Nương tử thật sự là càng lúc càng khiến ta nhìn muội với cặp mắt khác rồi.”
Tôi ngượng ngùng cười: “Thật sự sao?”
“So với Tú Hoa châm thì đúng thật.”
“Vậy thì mau về đi, rồi lại hôn muội.”
Vân Châu ôm lấy lưng tôi, có chút ngẫm nghĩ nói: “Thật ra hiện giờ ta có thể.”
“Hiện giờ không được.” Tôi lấy tay áo lên che mặt, “Muội nghĩ hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh trở về kẻo ướt y phục.”
***
Tôi bỗng nhiên phát hiện tay mình run lên khó hiểu, không nghiêm trọng lắm, chỉ là có chút cảm giác, có đôi khi ngón tay không có sức, cầm đồ vật thì mềm nhũn, dù đã dùng hết sức.
Tôi giấu Vân Châu tự bắt mạch cho mình nhưng chưa phát hiện ra điều gì khác thường, suy nghĩ một chút, liền bảo Tiểu Đào lén đi mời đại phu tới.
Đại phu bắt mạch cho tôi, suy tư cả nửa ngày, nghi ngờ nói: ‘Mạch bình thường, cũng ổn, thật là kỳ lạ.” Ông ta dừng lại, ngữ khí cẩn trọng nói: ‘Đại khái là do mang thai nên tạo thành phản ứng đặc biệt, theo lão phu, cô nương cứ điều dưỡng cơ thể thật tốt, có lẽ để qua một thời gian nữa sẽ khá lên cũng chưa biết chừng.”
Tiểu Đào lặng lẽ tiễn đại phu ra ngoài, rồi quay lại ngồi bên cạnh tôi, sụt sịt mũi không nói gì.
Tôi ngồi trên ghế, trong lòng rối loạn, nắm tay lại, ngón tay dường như lại hơn run run. Cả nửa ngày, tôi từ trên ghế bước xuống, dưới chân không ổn định, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Tiểu Đào cuống quýt đỡ lấy tôi, nghẹn ngào gọi tôi tiểu thư.
Tôi bình ổn lại, cười cười trấn an Tiểu Đào, nói: ‘Không sao, không sao…ngươi ..ngươi đi rót trà cho ta …”
Nói còn chưa xong, cả người tôi đột nhiên lảo đảo, không tự chủ được lao về phía trước, đang giữa chừng thì được tiểu Đào thất kinh ôm lấy, sau đó thì tôi mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, hai mắt rất đau, vừa mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt trẻ con trong trẻo.
Tôi bừng tỉnh. Tôi hốt hoảng nhớ là đột nhiên tôi bị ngất đi, chiếu theo suy luận bình thường mà nói, giờ này khắc này, tình cảnh này, phải là Vân Châu đang nhíu mày, cầm tay tôi ngồi bên đầu giường tôi mới hợp tình hợp lý chứ, sao…sao…sao lại thành…
Tôi kinh ngạc mở to mắt, kinh ngạc: “Tiểu hoàng tử?”
Này, này, này, đây chẳng phải là người đã từng bị con ngựa của tôi đá xuống nước, là nhi tử của hoàng đế lão tử đấy sao?
Cậu bé kia mếu máo, chau hai hàng lông mày sâu róm lại, vô cùng hờn giận hừ một tiếng, còn chưa đợi tôi mở miệng, đã đánh đòn phủ đầu: ‘Nghe nói ngươi thành thân rồi?”
Tôi ngẩn ra, đang định trả lời, cậu ta đã từ trên ghế bên giường nhảy dựng lên, trong mắt lập tức ầng ậc nước, nổi giận đùng đùng tiếp tục lên án tôi: “Ngươi chưa được sự cho phép của bổn hoàng tử, sao lại tự ý thành thân hả? Bổn hoàng tử đồng ý với ngươi là lấy thân báo đáp, ngươi sao có thể, sao có thể…”
Cậu ta nước mắt tuôn xuống, vô cùng đau đớn, đại khái là vô cùng đau đớn, nên không nói tiếp được nữa.
Tôi chấn kinh rồi.
Tôi tỉ mỉ nhớ lại, hình như, hình như tiểu tử xấu xa này từng nói với tôi gì gì đó là lấy thân báo đáp, nhưng, nhưng, nhưng,…tôi nhìn cậu ta non nớt trước mặt, trong lòng thấy vô cùng bi thương, ông trời trừng phạt tôi đây mà…
Tôi thở dài, từ trên giường chống tay ngồi dậy, nghi hoặc nói: “Sao cậu lại tới Tô Châu, còn chạy tới chỗ tôi nữa?”
Cậu ta phồng má lên, hừ mũi nói: ‘Ta bỏ nhà ra đi.”
“Hả?” Tôi vô cùng hứng thú hỏi cậu ta: ‘Vì sao?”
Cậu ta mếu máo: ‘Mẫu hậu nói muốn làm một hoàng tử thành công, nhất định phải bồi dưỡng một môn nghệ thuật cao nhã, ta muốn theo thất hoàng thúc học vẽ tranh, nhưng mẫu hậu lại bắt ta học cầm. Vì vậy, bổn hoàng tử mới bỏ nhà ra đi, cùng với thất hoàng thúc đến đây, hoàng thúc đến đây, nghe nói Chân đại nhân đã qua đời, sẽ đi tế đại nhân, cho nên, bổn hoàng tử mới cùng đến đây.”
Tôi trầm tư, để ý những mấu quan trọng trong lời nói của cậu ta, tò mò hỏi: ‘Tranh mà thất hoàng thúc của cậu có tên gọi là gì?”
Cậu ta phồng má lên cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Gọi là…gọi là…” Lại nhăn nhó một hồi, bàn tay nhỏ bé bỗng nắm chặt lại, mắt sáng rực, hưng phấn nói: “Đông cung! Đúng, gọi là Đông cung.”
Tôi suýt nữa thì ngã xuống giường.
Cậu ta kia lại nghiêm nghị nói: “Thất hoàng thúc nói, đây là một môn nghệ thuật rất vĩ đại, từ nhỏ bổn hoàng tử đã có nguyện vọng trở thành một vị hoàng tử vĩ đại, cho nên đã quyết tâm, phải theo thất hoàng thúc học tập, hàng ngày tiến về phía trước.”
Mẹ của tôi ơi.
Cậu bé này hỏng mất thôi.
Cậu ta hùng hồn thuật lại xong, dừng lại, dường như chợt nhớ ra gì đó, cả người mập mạp đi tới sát trước mặt tôi nhìn nhìn ngó ngó, lại huơ huơ tay trước mặt tôi vài cái, đôi đồng tử quay tròn mấy vòng, nghi hoặc nói: “Nghe nha hoàn nói mắt ngươi không nhìn thấy gì, sao bổn hoàng tử lại nghĩ ngươi có thể nhìn thấy được nhỉ?”
Đầu óc tôi ầm một tiếng.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra vừa rồi mở mắt ra thì loáng cái đã không thấy khó chịu nữa. Tôi sờ sờ mắt, vui mừng không biết phải làm gì, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, không biết làm gì khác hơn là sờ sờ tay, sờ sờ chân, lại đưa lên bụng kiểm tra.
Chạm vào mắt thấy viền mắt ướt ướt.
Cậu ta nhìn nhìn tôi, sợ hãi kéo tay tôi: “Ngươi…ngươi làm sao vậy?”
Tôi ôm lấy cậu ta, hôn lên má cậu ta bẹp một cái.
Cậu ta lập tức đỏ mặt, từ trong lòng tôi lùi ra, ôm ngực đau lòng nói: “Ngươi trốn bổn hoàng tử, bây giờ còn…còn đùa giỡn với bổn hoàng tử…bổn…bổn hoàng tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”