Quyển 2 - Chương 8
Ngọc Hành cười không ra tiếng, dừng chút chỉ tay vào người tôi đang ngồi trên ghé băng nhỏ buồn cười quá hỏi: “Muội chuyển chiếc ghế này ra đây làm gì? Từ trên cầu lăn xuống dưới cũng luyến tiếc không chịu buông tay sao”
Ô ô, những lời này đang nhắc nhở Thuỷ Quỷ tôi đây mà.
Tôi cầm ghế băng nhỏ lên xem xét một hồi mới phát hiện ra chiếc ghế băng nhỏ này cũng thật kiên cường, cùng ngã với Thuỷ Quỷ tôi đây mà không sao, tay chân đều mạnh khoẻ cả, Thuỷ Quỷ tôi đây rất chi là bội phục.
Tôi kính nể sờ sờ chiếc ghế băng nhỏ, cười hì hì với anh: “Tôi nghĩ ngồi ở đây chờ tiểu ca ca”
Ý cười trên mặt Ngọc Hành dừng lại, chỉ chớp mắt một cái lại tiếp tục nở nụ cười: “Thật không?”
Nghe giọng giống như có chút hơi hơi ghen tỵ.
Tôi cười hì hì định trả lời thì lại chợt nhớ tới hai bài thơ tôi viết cho anh để trong hòm, vì thế tôi rất cao hứng nói với anh: “Tôi, tôi có cái này muốn tặng cho huynh, huynh…. huynh ở chỗ này chờ tôi một chút nhé, tôi lập tức sẽ quay lại ngay được không?”
Ánh mắt anh hơi giật giật: “Được”
Thuỷ Quỷ tôi đây vì thế nhanh nhẹn đẩy chiếc ghé tới cạnh cầu rồi nhanh chân chạy về. Trong lúc chạy, dưới chân Thuỷ Quỷ tôi hẫng ngã liên tục mấy lần.
Thế rồi đợi đến lúc Thuỷ Quỷ tôi đây vui mừng quay trở lại thì trên cầu đã không thấy bóng người nào rồi.
Tôi sửng sốt sửng sốt dướn cổ ra nhìn khắp xung quanh, sau đó chậm rãi đi đến bên cầu ngồi xuống ghế băng nhỏ.
Tôi nghĩ chắc là anh có việc nên đã đi trước, có lẽ sẽ trở lại ngay thôi.
Thuỷ Quỷ tôi đây ngồi trên ghế băng nhỏ đợi rất lâu, vừa đợi vừa hồi hộp lại vừa cảm thấy buồn bã. Đợi cho đến khi bóng đêm tràn về, tôi nghĩ chắc là anh đã rời minh giới đi rồi, vì thế lại bắt đầu ngắm hoa sen chịu khó đợi Vong Xuyên.
Hoàng hôn buông dần, trên mặt hồ chỉ còn sót lại vài tia nắng, lành lạnh màu hồng.
Thuỷ Quỷ tôi đây lại cảm thấy buồn bã vô cùng.
Đợi mãi cho đến khi trăng lên, ếch trong hồ sen bắt đầu kêu ầm ĩ, Thuỷ Quỷ tôi đây lại ngủ mất rồi.
Không biết đến bao lâu thì nghe được một giọng gọi tôi: “A Ly cô nương”
Tôi mơ màng mở mắt nhìn kỹ mãi sau mới thấy mặt lão quỷ quan hầu hạ Vong Xuyên. Ông ta đang bĩu môi nhìn tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Vong Xuyên đang đứng cách tôi hai bước, từ trên cao nhìn xuống chỗ tôi, trong đêm tối, mặt nhìn không được rõ cho lắm, chỉ thấy mơ hồ xen lẫn vẻ lành lạnh.
Tôi nhảy dựng lên, vui mừng kêu to một tiếng tiểu ca ca.
Vong Xuyên không nói gì, bình tĩnh nhìn tôi, đi đến gần xoay người cúi xuống nhặt hai tờ giấy lên. Ô ô, đây chính là hai bài thơ viết tặng cho Ngọc Hành công tử đây mà. Chắc là tôi vừa rồi ngủ gà ngủ gật nên nó rơi từ trong tay áo ra đây.
“Gặp Ngọc Hành rồi?”
Tôi nghĩ ngợi, thành thật gật gật đầu, ừ một tiếng.
“Thế tại sao không đưa thơ cho người ta?”
Tôi không nói gì cả.
Anh hừ một tiếng: “Muội vui vẻ chạy đi lấy thơ, lúc chạy về thì người ta đã đi rồi có phải không?”
Tôi buồn bã gật gật đầu lại tiếp tục ừ một tiếng.
“Sau đó…muội cứ vậy ngồi tại chỗ này chờ đến bây giờ phải không?”
Tôi lại ừ một tiếng nữa.
Anh trầm hẳn, rồi lại nói tiếp: “Hắn nếu không đến, có phải muội cứ tiếp tục chờ như vậy phải không?’
Tôi lại thuận miệng ừ một tiếng, trong lòng thấy phấn chấn hẳn lên.
Anh ngừng nói, thấy có nói gì cũng vô ích vì thế vung tay ném thơ vào lão quan xoay người bỏ đi.
Tôi ngẩn cả người.
Lão Quỷ quan cuống quít lấy thơ bỏ vào tay tôi rồi dậm chân bực bội nói: “Điện hạ rất tức giận, hậu quả lần này thực là nghiêm trọng, hây da”
Liên tiếp cả ba ngày Vong Xuyên cũng không thèm để ý đến tôi. Lúc nhìn thấy tôi thì chỉ he hé mắt, liếc tôi một cái rồi lướt qua không hề nhìn tôi tý nào.
Thuỷ Quỷ tôi đây vô cùng buồn bã.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, đến sáng sớm ngày thứ 6, tôi bò dậy khỏi giường, mang theo hai cái bánh bao làm lương khô, chạy đến chân tường ngồi rình suốt một buổi đến tận trưa mới một mình bắt được ba con chuột, hai con đực một con cái bỏ vào túi rồi trở về.
Đây chính là bí mật của Vong Xuyên đó. Anh rất sợ chuột.
Thuỷ Quỷ tôi đây liền biến thành một cây nấm vui mừng trốn phía sau cánh cửa. Buổi trưa sau khi ăn xong, Vong Xuyên bước vào phòng nghỉ trưa. Cảnh cửa vừa mở, chân anh bước vào, ngừng một chút rồi lại giơ tay ho nhẹ một tiếng, sau đó thong thả đi đến bàn trà rót một chén lại thong thả uống từng ngụm từng ngụm.
Một con chuột hăng hái thò chiếc đuôi ra.
Chiếc chén trong tay Vong Xuyên kêu răng rắc một tiếng. Thuỷ Quỷ tôi đây mừng quá, oạch một cái lại biến trở về nguyên hình, từ dưới đất nhảy lên, đi đến trước mặt anh dõng dạc nói: “Tiểu ca ca, tôi đến bảo vệ huynh đây!”
Nói chưa hết thì đã không thấy con chuột đâu rồi, lại còn nghe thấy giọng Vong Xuyên ho khan một tiếng.
Thuỷ Quỷ tôi đây liền quay đầu nhìn lại thì thấy con chuột trên tay anh đang giãy dụa liên hồi.
Tôi trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Anh trừng mắt liếc nhìn tôi, mang theo con chuột xoay người đi ra bên ngoài.
Tôi lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Ngày hôm sau tôi ngồi yên lặng bên ngoài thư phòng của anh, lão quỷ quan len lén đi ra bảo tôi: “Mấy ngày nay điện hạ ngủ không ngon, bây giờ đang là hoa hoè nở, điện hạ rất thích mùi hoa này, không bằng cô thêu cho điện hạ một chiếc túi hương, tặng cho người để dưới gối đầu giường ngủ, nếu người cao hứng thì không phải là chuyện rất tốt sao”
Tôi cầm theo một chiếc giỏ, xỏ vào một cây sào trúc vắt vẻo chạy đến hai cây hoa hoè to nhặt toàn bộ một rổ hoa đầy sau đó lại lọ mọ chạy về sử dụng phép thuật sấy khô hoa lên, thắp đèn ngồi thêu một chiếc túi hương.
Trên túi hương tôi thêu một đàn quạ đen đang giương cánh bay trên bầu trời cao.
Tôi đã từng nhìn thấy trong thư phòng của Vong Xuyên một nhà thơ trần gian viết một câu thơ như sau: “hai con chim sẻ đậu cành liễu, một đàn quạ đen trên trời cao”
Thuỷ Quỷ tôi đây thấy cảnh này rất có tình có ý.
Ngày hôm sau Thuỷ Quỷ tôi cầm túi hương, hai mắt đỏ đỏ như mắt thỏ, đứng trước cửa phòng của anh đắn đo một hồi lâu, sau đó mới lo sợ đẩy cửa tiến vào.
Vong Xuyên hé mắt nhìn tôi một cái.
Tôi ngập ngừng nói: Tiểu ca ca, tôi, ..tôi làm cái….”
Thế rồi tôi còn chưa kịp lấy chiếc túi hương từ trong túi ra thì anh đã cắm bút không nói một lời đứng dậy phất tay áo ra khỏi phòng.
Thuỷ Quỷ tôi đây đứng ngốc lặng trong đại điện trống rỗng, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng không thôi. Vì thế lại đi ra, biến thành một cây nấm ngồi xổm trước cửa.
Ở cửa có một quỷ quan nhỏ ngồi xổm xuống bên cạnh tôi hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tôi rầu rĩ bảo: “Trong lòng tôi rất chi là khổ sở”
Quỷ quan nhỏ cười hì hì, đỏ mặt nhăn nhó bảo tôi: “Không sao, không sao, nữ quỷ ấy à, hàng tháng vẫn thường có vài ngày như vậy mà”
Tôi cúi cúi đầu không lên tiếng.
Đến đêm, lần thứ hai trong đời Thuỷ Quỷ tôi đây bị mất ngủ. Tôi cầm ốc biển, ghé vào trên giường lăn lộn một hồi, lăn qua lăn lại cuối cùng không chịu nổi ghé vào ốc biển ngập ngừng gọi một tiếng tiểu ca ca.
Bên kia cũng không có phản ứng gì.
Tôi lại gọi một tiếng nữa.
Vẫn không có hồi đáp.
Tôi ôm ốc biển nhìn chăm chú hơn nửa ngày, sau đó rầu rĩ nói: “Thật ra thì ngày ấy là tôi đợi huynh mà”
Tôi cứ nghĩ là Vong Xuyên đang ngủ, rầu rĩ nói xong đang định ngủ thì thấy bên trong có tiếng động, một lát tiếng Vong Xuyên truyền đến: “A Ly”
Tôi bỗng thấy tinh thần phấn chấn, từ trên giường nhảy dựng lên: “Tiểu ca ca”
Anh dừng chút nói: “Ta…trong phòng ta có chuột”
Tôi ngẩn cả người bảo: “Huynh..không phải là huynh không sợ chuột hay sao?”
Anh ho khan một tiếng nói: “Ban ngày không sợ chỉ sợ ban đêm thôi”