Đang mơ màng thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay bên tai của Thẩm Quân Dao, khiến cho cả người của cô bỗng nhiên run lên bần bật.
Cả sống lưng của cô lạnh toát, hai bàn tay gầy gò vô thức cuộn lại thành nắm đấm, đôi đồng tử đen láy sâu trong đôi mắt long lanh của cô bỗng nhiên co lại.
"Thẩm Quân Dao, cuối cùng cô cũng chịu mở mắt ra rồi hả? Cô nhìn xem lúc này là mấy giờ rồi mà cô vẫn còn có thể ngủ được vậy hả? Đúng là không có quy tắc"
Thẩm Quân Dao cả người gần như bị đông cứng hoàn toàn sau khi những lời nói vô cùng lạnh lão kia của Trác Du Hiên vang lên ngay ở bên tai cô.
Cả người của Thẩm Quân Dao chẳng hiểu là vì sao bỗng dưng liên tục run lên cầm cập.
Tiếng bước chân của người đàn ông ngày càng đến gần, ngày một vang vọng ngay bên tai của người con gái đáng thương đang đau đớn nửa ngồi nửa nằm ở trên sàn nhà bẩn thỉu kia.
Tiếng bước chân ngày một to dần, chính vì vậy, nỗi sợ hãi ngày một lớn lên ở trong lòng của Thẩm Quân Dao.
Ở ngay sau lưng cô, Thẩm Quân Dao có thể cảm nhận được một khí thế lạnh lẽo vô cùng doạ người đang hiện hữu ở phía sau lưng của cô, khiến cho sống lưng của Thẩm Quân Dao lạnh toát, mồ hôi đã bắt đầu đổ ra ở trên người cô, khiến cho chiếc áo mà Thẩm Quân Dao đang mặc dần trở nên ướt đẫm, không ai là không thể nhìn thấy.
Không thể hiểu nổi tại sao, bây giờ cứ mỗi lần nghe thấy giọng nói hoặc tiếng bước chân của người đàn ông kia, Thẩm Quân Dao lại sợ hãi đến như vậy? Cô thật sự rất sợ, một nỗi sợ dấy lên ở trong lòng của người con gái đáng thương khiến cho Thẩm Quân Dao gần như mất ăn mất ngủ.
Có lẽ Thẩm Quân Dao sợ Trác Du Hiên là bởi vì cô sợ hắn sẽ làm tổn thương cô nữa.
Thẩm Quân Dao thật sự không thể chịu đựng được cái cảnh tượng mình bị chính người chồng và cũng chính là người đàn ông mà cô yêu nhất hành hạ, mắng chửi mình, dùng những lời lẽ vô cùng cay độc để sỉ nhục cô như vậy.
Thẩm Quân Dao thật sự không thể chịu nổi! Trái tim ở trong l*иg ngực của cô đã phải chịu quá nhiều vết thương, nó sắp sửa vỡ vụn thành từng mảnh rồi.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Ngay cả vết thương lòng của người con gái đáng thương ấy cũng ngày một lớn dần lên, rồi sẽ có ngày vết thương ấy nứt ra hoàn toàn, mãi mãi không bao giờ có thể hàn gắn lại vết thương ấy.
Thân thể run rẩy của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên trở nên đau đớn lạ thường.
Dường như có ai đó vừa dùng chân đạp mạnh vào cái thân thể gầy yếu kia của Thẩm Quân Dao vậy, suýt chút nữa thì Thẩm Quân Dao đã ngã lăn quay xuống nền đất lạnh bẩn thỉu đã lâu không được dọn đẹp kia.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao trắng bệch bỗng nhiên nhăn lại vì đau đớn.
Cơ thể yếu ớt của cô mới bắt đầu hồi phục, làm sao mà có thể chịu được cơn đau đớn đến như vậy cơ chứ? Trác Du Hiên vừa mới lại gần thì hắn ta đã dùng chân đạp mạnh vào người của Thẩm Quân Dao một cách tàn nhẫn.
Mặc dù Trác Du Hiên biết Thẩm Quân Dao vẫn đang bị bệnh, vậy mà hắn ta vẫn có thể nhãn tâm hành hạ Thẩm Quân Dao như vậy ư? Trác Du Hiên thì biết cái gọi là thương tình là gì đâu chứ? Hắn ta vốn chẳng hề quan tâm đến người con gái đang lụi xơ trên sàn nhà kia.
Trác Du Hiên chỉ muốn thoả mãn bản thân của mình, chứ hắn chẳng hề quan tâm đến những người xung quanh mình đang nghĩ điều gì, liệu họ có mong muốn điều đó hay không? Con người của Trác Du Hiên vốn dĩ là như vậy từ xưa rồi, ngoại trừ Thẩm Sơ Vũ ra, những người còn lại Trác Du Hiên đều nhẫn tâm với bọn họ như vậy.
Cả người của Trác Du Hiên ngồi xổm xuống, hắn ta không muốn sự bẩn thỉu của nơi này bám vào người mình.
Hắn ta ngại bẩn lắm! Trác Du Hiên đột nhiên dùng cánh tay của mình xoay mạnh thân thể của người con gái đáng thương kia quay về phía hẳn, không cho Thẩm Quân Dao có một cơ hội kháng cự nào cả.
Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao co rúm lại vì đau, sắc mặt nhợt nhạt ngày càng trở nên khó coi hơn.
Cả người của Thẩm Quân Dao bị cánh tay của người đàn ông tàn độc cũng chính là chồng của cô giữ chặt, không cho cô có cơ hội mà vùng vẫy hay chống cự.
Cánh tay của Trác Du Hiên di chuyển từ vai xuống đôi bàn tay gầy gò, yếu ớt đang không ngừng run lên kia của Thẩm Quân Dao, hản ta bất giác siết chặt hai cánh tay của người con gái lại.
Cánh tay kia của hắn tàn nhãn bóp chặt chiếc cảm xinh đẹp của người con gái, một giọng nói lạnh lẽo vang lên khắp căn phòng tồi tàn này.
"Thẩm Quân Dao, cô ngủ cũng đã mắt quá nhỉ? Cô quên mình vẫn còn bao nhiêu việc để làm à? Tôi bỏ tiền nuôi cô là để cô làm việc chứ không để cô đến đây ngủ đâu"
Ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn của Thẩm Quân Dao hơi khép lại, cô nhìn Trác Du Hiên, người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu sâu nặng, đang ngồi xổm ở trước mặt của cô.
"Em không có ý đó! Nhưng em thật sự đang rất mệt, không thể đứng dậy được! Xin anh, để em nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi làm việc ngay, em sẽ không trốn việc đâu!"
Thanh âm đau đớn phát ra từ miệng của người con gái đáng thương đang nức nở cầu xin Trác Du Hiên.
Khó khăn lắm, những lời cầu xin ấy mới bật ra được từ cổ họng vô cùng đau rát của Thẩm Quân Dao.
Cô cũng muốn đứng dậy mà làm việc lắm chứ, chứ cô cũng đâu có muốn ngồi ở đây nhìn Trác Du Hiên quát mắng, sỉ nhục mình như vậy đâu.
Nhưng thật sự cô không thể nào đứng dậy nổi chứ huống chỉ nói gì đến việc cầm chổi mà quét nhà.
Nhưng cũng không vì thế mà Trác Du Hiên chấp nhận buông tha cho người con gái đáng thương đang bị hắn hành hạ đến.mức thân tàn ma dại kia.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhếch môi một cái, ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ nhìn người con gái đang ở trước mặt của mình.
Lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang đầy sự mỉa mai.
"Cô không làm được hay là không muốn làm hả? Tôi cho cô biết, Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên tôi tuyệt đối sẽ không để những kẻ vô dụng ở bên cạnh mình đâu.
Cho nên ấy, nếu cô còn muốn ở đây thì mau đứng dậy đi làm việc cho tôi!"
"Nhưng em thật sự không thể nào đứng dậy được mài Xin anh hãy tin em đi!"
Tiếng nức nở bật ra một cách đau đớn nơi khoé miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhưng sắc mặt của Trác Du Hiên lại chẳng hề có chút biến đổi nào cả, vẫn lạnh lùng, ác độc hệt như là lúc ban đầu.
Khoé môi của người đàn ông dần nhếch lên, sự khinh bỉ ngày càng hiện rõ ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
"Thẩm Quân Dao, tôi nhắc cho cô nhớ, bây giờ cô không còn là cành vàng lá ngọc của nhà họ Thẩm nữa đâu.
Ở bên cạnh của Trác Du Hiên tôi, cô vẫn mãi mãi chỉ là một con chó mà thôi, cô đừng tưởng mình là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm thì muốn làm gì thì làm!"
"Cô tốt nhất đừng có kiếm cớ trốn việc, tốt nhất là mau đứng lên cho tôi! Cho dù hôm nay cô có sắp chết đi chăng nữa thì cô cũng phải làm việc của mình! Đã là chó thì luôn phải nghe lời chủ cho dù bản thân của cô đang bị làm sao!"
Trác Du Hiên ngừng những lời nói tàn nhẫn đang liên tiếp phun ra từ miệng của mình một chút rồi hẳn ta lại tiếp tục lên tiếng một cách đầy tàn nhẫn, không ngừng dày vò Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, đứng dậy mau, nếu không thì cô đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn, vợ à!"