Hai tay của Thẩm Quân Dao bấu chặt vào grap giường, chiếc giường đã cũ kĩ tạo nên những âm thanh kẽo kẹt giữa cả một không gian im lặng.
Thẩm Quân Dao cảm thấy phía dưới cực kỳ đau đớn, nhưng bản thân của cô lại không tài nào làm gì được.
Nước mắt không ngừng rơi ra, nhỏ xuống cả grap giường.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao nhăn nhó lại vì đau.
Trác Du Hiên vẫn không thèm để ý đến Thẩm Quân Dao đang đau đớn đến nhường nào, hẳn chỉ quan tâm đến bản thân mình, chỉ muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân hắn.
Trác Du Hiên càng dùng lực mạnh hơn, hắn thô bạo, không hề mang theo một chút nhẹ nhàng nào.
Thẩm Quân Dao chỉ có thể năm đó, mặc cho Trác Du Hiên hành hạ mình.
Người ta thường nói, nếu người đàn ông bạn yêu cũng yêu bạn, họ sẽ khiến bạn cực kỳ sung sướиɠ, hạnh phúc.
Nhưng nếu người đó không yêu bạn, thì thứ bạn nhận được chỉ có sự đau đớn đến thấu xương mà thôi! Thẩm Quân Dao trước giờ vẫn luôn không tin vào điều đó.
Nhưng đến hôm nay, cô thật sự tin rồi! Tin rằng, Trác Du Hiên không hề yêu cô, tin rằng bản thân mình đã không còn một cơ hội nào nữa.
Thẩm Quân Dao đôi mắt ướt đẫm lệ rưng rưng nhìn người đàn ông đang không ngừng ra vào một cách thô lỗ, mạnh bạo trong cơ thể của mình.
Gương mặt anh tuấn kia của Trác Du Hiên đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt của hắn đỏ ngầu, du͙© vọиɠ cực kì là mãnh liệt.
Dường như Trác Du Hiên không hề biết mệt mỏi, hắn không ngừng tiến vào trong cơ thể của Thẩm Quân Dao cô.
Trác Du Hiên cảm thấy phía dưới cực kỳ chặt khít, khiến cho hẳn ra vào cực kì khó khăn.
Trác Du Hiên phải dùng một lực thật mạnh mới có thể đi sâu vào bên trong.
Nhưng quả nhiên, cơ thể rách nát này của Thẩm Quân Dao lại khiến cho Trác Du Hiên hắn cảm thấy cực kì thoả mãn, sung sướиɠ, chính là cái cảm giác dục tiên dục tử.
Càng như vậy, Trác Du Hiên lại càng không khống chế được du͙© vọиɠ của mình, động tác lại ngày một thô bạo hơn.
Nhưng Trác Du Hiên hắn lại không hề biết rằng, điều đó lại khiến cho Thẩm Quân Dao càng đau đớn hơn.
Mà cho dù hẳn biết thì sao chứ? Trác Du Hiên cũng đâu thèm quan tâm gì đến việc đó.
Hắn chỉ quan tâm đến việc thoả mãn nhu cầu của bản thân hẳn.
Thấm Quân Dao cản chặt lấy đôi môi đỏ mọng của mình, cố gắng không để cho bản thân mình phát ra những tiếng nức nở, những tiếng rêи ɾỉ kia.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Cô không muốn hạ thấp giá trị của bản thân mình, cô không muốn để Trác Du Hiên nói rằng mình chỉ là một con đi điểm không hơn không kém.
Thẩm Quân Dao hơi nghiêng mặt mình về phía bên kia, cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt kia của Trác Du Hiên.
Cô không muốn đối diện với người đàn ông này.
Bởi vì, cô sợi Thẩm Quân Dao sợ người đàn ông này, sợ Trác Du Hiên buông ra những lời sỉ nhục, tổn thương cô.
Nếu như vậy, Thẩm Quân Dao thật sự không thể nào mà chịu đựng được.
Phía dưới thân của Trác Du Hiên hẳn không ngừng đâm vào thân thể của người phụ nữ yếu ớt đang nằm dưới thân mình.
Mồ hôi trên gương mặt của Trác Du Hiên cứ liên tiếp đổ ra, mái tóc đen láy đã bị mồ hôi tuôn ra làm cho ướt đâm lúc nào không hay biết.
Thấy Thẩm Quân Dao đôi mắt ướt đẫm, quay mặt đi chỗ khác, khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên mang theo sự khinh bỉ tột độ.
"Thẩm Quân Dao, thế nào, cô có cảm thấy sung sướиɠ không?"
"Tôi phục vụ một con điểm như cô thế này, cô nên cảm thấy bản thân mình may mắn chứ nhỉ? Tại sao lại bày ra cái vẻ mặt như thế kia?".
"Cô giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì? Chỉ là một con điếm không hơn không kém, đừng có làm ra vẻ bản thân mình uất ức lắm"
"Chẳng phải cô muốn trèo lên giường của tôi lắm sao? Bây giờ thực hiện được rồi, đáng nhẽ ra cô phải cảm thấy vui mừng chứ? Hay là trong lòng của cô đang cực kỳ vui mừng nhưng lại giả bộ như bản thân mình bị cường bạo để lấy được lòng thương hại?"
Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo sự khinh bỉ, chế giễu đến cùng cực.
Ở phía dưới thân hắn vẫn không hề dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào thân thể của người phụ nữ ở bên dưới.
Nghe những lời sỉ nhục kia của Trác Du Hiên, trái tim của Thẩm Quân Dao cực kỳ đau đớn.
Nhưng Thẩm Quân Dao cô phải làm gì đây? Cô làm gì có năng lực mà đấu lại với người đàn ông tên là Trác Du Hiên này.
Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết nhắm chặt hai mắt ướt đẫm nước mắt của mình lại, cố gắng không để tâm đến những lời nói đó của Thẩm Quân Dao.
Thấy Thẩm Quân Dao im lặng, hai mắt nhắm chặt lại, điều này lại vô tình khơi mào ngọn lửa tức giận ở bên trong lòng của Trác Du Hiên.
Hắn dùng sức đâm vào một cái thật mạnh, khiến cả khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao nhăn lại.
"Con điểm này, cô mau rên lên cho tôi! Tôi muốn nghe tiếng rêи ɾỉ của nhị tiểu thư của Thẩm gia sẽ như thế nào?"
"Thẩm Quân Dao, mở miệng rên cho tôi nghe.
Tôi cũng muốn biết tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Quân Dao cô khác với mấy con đĩ điểm ở ngoài kia có chỗ nào khác nhau hay không?"
Trác Du Hiên dùng lực thật mạnh, khiến cho Thẩm Quân Dao không thể chống đỡ được nữa mà bật ra những tiếng nức nở cực nhỏ.
Lúc này, Trác Du Hiên mới hài lòng, hản vẫn tiếp tục hành động của mình.
Thẩm Quân Dao đang đau đớn, bỗng dưng, cô cảm thấy thân thể của mình bị ai đó lật ngược lại, nằm úp xuống giường.
Là Trác Du Hiên, hắn ta đã lật ngược người của Thẩm Quân Dao lại.
Thẩm Quân Dao còn chưa kịp thích ứng, Trác Du Hiên đã ngay lập tức dùng lực mạnh đâm sâu vào cơ quan của Thẩm Quân Dao cô, khiến hạ thân của cô đau đớn tột đệ.
Hai tay của Thẩm Quân Dao bám chặt vào grap giường trắng muốt, nước mắt không ngừng rơi xuống khiến cho chiếc gối ướt đẫm nước mắt của cô.
Trác Du Hiên hành hạ, đòi hỏi Thẩm Quân Dao cô gần như cả đêm, hắn không biết mệt mỏi ép buộc cô hoan ái cùng hẳn đến hơn ba giờ sáng.
Sau khi thoả mãn du͙© vọиɠ của bản thân mình, Trác Du Hiên xuống giường, cầm lấy quần áo của mình ở dưới đất mặc lên người mình rồi lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, còn không thèm liếc mắt nhìn lại người con gái đã bị hắn hành hạ suốt một đêm khi vừa mới tỉnh dậy đang nằm ở trên giường kia.
Sau khi nghe thấy tiếng "rầm' từ chiếc cửa gỗ gần như đã mục nát kia, Thẩm Quân Dao biết rằng Trác Du Hiên đã đi rồi.
Lúc này, có bật khóc nức nở, tiếng khóc của Thẩm Quân Dao phá tan bầu không khí im lặng của màn đêm kia.
Cả thân thể của Thẩm Quân Dao lúc này cực kỳ đau đớn, muốn cử động cũng rất khó khăn.
Thẩm Quân Dao bất động nằm trên giường, cả người cô chẳng chịt là những vết xanh tím, những vết màu đỏ ửng mà Trác Du Hiên đã để lại trên cơ thế của cô sau một trận hoan ái dài vô tận kia.
Sâu trong đôi mắt đen láy của Thẩm Quân Dao kia, người ta có thể nhìn thấy sự đau đớn đến cực độ.
Trái tim cứ nhiều lần bị bóp nát, bị tổn thương trong l*иg ngực kia của Thẩm Quân Dao dường như là muốn ngừng đập.
Tại sao chứ? Hành hạ Thẩm Quân Dao cô như vậy, vui lắm sao? Tại sao ai cũng không yêu thương cô, không ai quan tâm gì đến cô? Cả cha mẹ của cô, rồi bây giờ chính là người đàn ông cô yêu nhất, Trác Du Hiên.
Những người mà cô yêu thương nhất lại dành toàn bộ sự yêu thương, quan tâm của mình cho người chị gái song sinh của cô, Thẩm Sơ Vũ.
Chị cô từ nhỏ đã mang sẵn hào quang của một người giàu có, ai ai cũng ở bên cạnh chị cô nịnh nọt, muốn hưởng ké một phần hào quang đó.
Còn Thẩm Quân Dao cô, không một ai quan tâm đến.
Mọi người xung quanh đều biết cô không có địa vị ở Thẩm gia, thế nên bọn họ cứ xa lánh cô, xua đuổi cô.
Tại sao cùng một mẹ sinh ra, số phận của cô với người chị sinh đôi của mình lại khác nhau đến như vậy? Một người thì được định sẵn là đứng trên đỉnh cao, được người người yêu quý, hâm mộ.
Còn một người thì luôn đứng ở vạch xuất phát, bị người người khinh bỉ, ghét bỏ, không muốn lại gần.
Nỗi đau đớn này của Thẩm Quân Dao cô, liệu có ai hiểu được hay không? Hay bọn họ cũng chỉ biết mắng chửi cô, xa lánh cô.
Thẩm Quân Dao suy nghĩ miên man một hồi, vì mệt mỏi quá mà bản thân cô đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết.
Chẳng mấy chốc, trời đã sáng, mặt trời cũng nhô lên.
Những tia nắng sớm chiếu vào phòng khiến cho Thẩm Quân Dao đang mê man mà phải tỉnh giấc.
Thẩm Quân Dao khó khăn mở mắt, đôi mắt nặng trĩu, hai bên là quầng thâm in đậm ở trên đó.
Thẩm Quân Dao khó khăn ngồi dậy, cả người đau nhức mệt mỏi, khiến cho cô đi chuyển cực kì khó khăn.
Trác Du Hiên không biết đã xuất hiện lúc này không hay biết.
Nhìn thấy Trác Du Hiên, khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lập tức biến sắc.
Nhưng Trác Du Hiên hản đâu có để tâm đến điều đó.
"Thẩm Quân Dao, giờ này đã là giờ nào rồi mà cô còn nằm trên giường hả?"
"Em....
Thẩm Quân Dao đang định lên tiếng giải thích nhưng Trác Du Hiên cắt ngang ngay lập tức.
"Cô nên nhớ, bây giờ cô vẫn đang thay thế vị trí của Sơ Vũ, là vợ của Trác Du Hiên tôi, thiếu phu nhân của Trác gia.
Còn không mau dậy mặc quần áo rồi lên nhà, cô nghĩ còn có người hầu hạ cô đến tận nơi hay sao?"
Thẩm Quân Dao biết rằng Trác Du Hiên đang nhắc nhở lại thân phận của cô chỉ là một người vợ thay thế.
Thẩm Quân Dao khó khăn rời giường, hai chân cô mềm nhũn ra.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng mặc quần áo rồi khó khăn đi theo Thẩm Quân Dao lên nhà.
Sau khi lên nhà, Trác Du Hiên triệu tập tất cả những người làm trong nhà, cánh tay của hắn chỉ thẳng vào khuôn mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao, dõng dạc tuyên bố.
"Mấy người nghe cho kĩ lời tôi nói đây, cô ta không phải là thiếu phu nhân của mấy người, đừng để cho tôi nghe thấy mấy người gọi cô ta là thiếu phu nhân.Hãy nhớ, cô ta chỉ là một con chó, các người cứ bắt cô ta làm toàn bộ công việc cho tôi."