Mùa xuân là thời điểm dịch bệnh phát triển nhiều, Hinh Tế Đường mỗi ngày người đến khám bệnh bốc thuốc nối liền không dứt, tiểu nhị cùng đại phu bên trong đều bận rộn đến chân không rời đất.
Bận rộn nhất chính là Thi Uyển, tiểu nhị sau năm mới mời thêm một người, hai tiểu nhị bốc thuốc cũng không bận, những việc như giác hơi xoa bóp cũng đã có học đồ làm, nhưng nơi đại phu tiếp nhận chẩn bệnh này, lão thần y Chu Quảng Tường cũng nhiễm bệnh dịch ở nhà nghỉ ngơi, mặc dù nhi tử của Chu Quảng Tường cũng là đại phu, nhưng trước giờ thích chơi đùa, buổi sáng lộ ra một xíu đã không thấy bóng dáng đâu nữa, toàn bộ người trong tiệm thuốc đều do Thi Uyển ngồi khám.
Nhưng mọi người vẫn tin tưởng nàng, bằng lòng để nàng khám bệnh.
Từ khi bái Chu Quảng Tường làm thầy, nàng mất ăn mất ngủ không biết mệt mỏi đi theo sau sư phụ học y thuật, gần như sa vào trầm mê. Chu Quảng Tường có thể đạt được danh hiệu "Lão thần y" thì đương nhiên y thuật không tệ, ông ấy cũng thích học sinh có thiên phú lại chăm chỉ như vậy nên cũng rất hết lòng bồi dưỡng Thi Uyển, ngắn ngủi hai năm, Thi Uyển đã có thể một mình ngồi khám bệnh trong hiệu thuốc.
Mỗi lần nàng chẩn bệnh đều có thể kiên nhẫn cẩn thận, bốc thuốc hết bệnh, thế nên thanh danh rất nhanh đã lan xa, hai năm nay gần đây cũng trở thành đại phu rất có danh tiếng của huyện An Lục, còn có người cảm động và nhớ nhung tâm địa thiện lương đẹp người đẹp nết của nàng, gọi nàng là "Tiểu Y Tiên".
Bận rộn ở hiệu thuốc đến buổi chiều, người khám bệnh mới ít đi đôi chút.
Mới ngồi xuống không bao lâu, có một gã sai vặt đi vào cửa nói: "Thi đại phu, phu nhân nhà ta nói đau bụng muốn người qua khám xem.”
Thi Uyển vừa nghe được lời này đã lập tức từ sau bàn đứng dậy.
Gã sai vặt này là người của huyện thừa Dương đại nhân, Dương phu nhân hiện giờ đang mang thai đã lâm bồn, lúc trước về nhà mẹ đẻ động thai khí nhưng dựa vào Thi Uyển trợ giúp ổn định lại, cho nên Dương phu nhân rất tín nhiệm Thi Uyển, có bệnh nặng bệnh nhẹ gì cũng sẽ mời nàng qua khám.
Mà đau bụng trước khi sinh không phải chuyện đùa nên không thể khinh thường, thế là Thi Uyển vừa nghe nói đến đó đã lập tức gọi đồ đệ Sơn Trà, bảo nàng ấy cầm hòm thuốc cùng mình đi ra ngoài.
Nghiêm Tuấn đang ở một bên thanh lý bình tre dùng để giác hơi cũng lập tức nói: "Ta cũng đi!" Nói xong bèn bước nhanh tới, cầm lấy hòm thuốc trên bàn.
Sơn Trà hỏi: "Người ta là Huyện thừa phu nhân, ngươi đi đâu vậy?”
Nghiêm Tuấn trả lời: "Tại sao ta lại không thể đi?”
Thi Uyển quay đầu nhìn hai người một cái, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn đi thì đi thôi, nhưng không được tiến vào nội thất, không được nhìn lung tung.”
“Được, ta biết rồi." Nghiêm Tuấn lập tức cầm hòm thuốc đi theo sau Thi Uyển.
Lúc sắp ra cửa hắn lại nhắc nhở: "Sư phụ, bên ngoài còn lạnh, có muốn mang áo choàng theo không?"
Toàn bộ Hinh Tế Đường đều biết nàng sợ lạnh.
Nàng lắc đầu: "Không cần, hôm nay không có gió.”
Mấy người nói xong lập tức cùng nhau ngồi xe ngựa đi đến phủ huyện thừa.
Sơn Trà năm nay mười sáu, hai năm trước bái nhập Hinh Tế đường, trong nhà nàng ấy sinh sống dựa vào nương nàng ấy buôn bán quả bạch quả, sau khi thu quả bạch quả làm thuốc lại bán cho tiệm thuốc, cho nên nàng ấy rất quen thuộc với Hinh Tế.
Hai năm trước mẫu thân Sơn Trà qua đời, người cha hết ăn lại nằm của nàng đi ở rể một nhà quả phụ nên không ai quan tâm đến nàng ấy, nàng ấy muốn tới Hinh Tế đường làm học đồ, bởi vì Thi Uyển thành nữ đại phu nên nàng ấy cảm thấy mình cũng có thể làm nữ đại phu.
Chu Quảng Tường lớn tuổi, tâm lực không chịu được nữa nên để Thi Uyển dẫn dắt Sơn Trà coi như một trợ thủ của nàng, vì thế Sơn Trà gọi Thi Uyển là sư phụ.
Mà Nghiêm Tuấn lớn hơn Sơn Trà một tuổi, năm nay mới mười bảy, tổ tiên cũng làm nghề y, chỉ có điều ở y thuật trong thôn đương nhiên không sánh bằng huyện thành, trong nhà hắn ta đóng tiền và nộp tiền ăn uống, đưa hắn tới trong thành học y, vốn muốn bái Chu Quảng Tường làm thầy, nhưng Chu Quảng Tường để hắn ta đi theo bên người Thi Uyển trước, lúc đầu hắn ta còn không vui, sau đó không tình không nguyện đi theo nàng hai tháng, không biết như thế nào đã thành thói quen chủ động gọi nàng là sư phụ, muốn đi khám bệnh, muốn làm việc vặt, luôn đặc biệt tích cực.
Ba người đến Dương phủ, Thi Uyển và Sơn Trà vào nội thất, Nghiêm Tuấn chờ ở bên ngoài.
Huyện thừa Dương Chiêu cũng ở một bên, vội vã bảo Thi Uyển nhanh chóng khám cho phu nhân.
Dương phu nhân hiện giờ đã ba mươi tám tuổi, một cặp nhi nữ đều đã thành gia lập thất, người đến tuổi trung niên lại đột nhiên mang thai, hai phu thê bọn họ vui mừng vô cùng, cảm thấy tuổi già có con khiến trông nhà càng thêm đông đúc thịnh vượng. Nhưng dù sao cái tuổi này mang thai sinh con cũng không thoải mái bằng lúc còn trẻ, cho nên ngày thường Dương phu nhân cũng đặc biệt chú ý, thường kêu nàng đến khám thử có gì ngoài ý muốn hay không, lần này đau bụng nên đương nhiên cũng lo lắng.
Thi Uyển nhìn mạch tượng, lại hỏi hai bệnh trạng ngày nay, sau đó hỏi: "Sáng nay phu nhân đã ăn sáng cái gì?"
Dương phu nhân suy nghĩ một chốc, nói: "Một chén mì dầu đỏ nhỏ, hai cái bánh bao nhỏ bằng từng này." Nàng ấy nói xong ước lượng.
“Chỉ có thế thôi sao?”
Dương phu nhân không nhớ ra, nha hoàn bên cạnh nàng ấy nói: "Còn có hai quả hồng giòn ngâm, buổi sáng lại ăn hai khúc mía, sau đó cảm thấy có chút đau bụng nên đến bây giờ cũng không ăn gì cả.”
Thi Uyển nói: "Kiểu ăn đó quá hỗn tạp, mì dầu đỏ chắc hẳn bỏ không ít dầu ớt, thêm mía, quả hồng lạnh, sẽ khiến dạ dày khó chịu nên mới đau bụng. Cũng không có gì nghiêm trọng, hiện giờ phu nhân uống ít thuốc, ta châm cứu cho người một lần, hai canh giờ nữa không được dùng cơm, đến tối có lẽ sẽ khá hơn đôi chút, đến lúc đó hẵng dùng cơm.”
“Được, vậy ta yên tâm rồi." Dương phu nhân thở phào nhẹ nhõm.