Chương 27: An Ủi

Thi Uyển lập tức từ trên giường đứng dậy chạy ra ngoài viện, tiếng tranh chấp ở tiền viện càng ngày càng rõ ràng, nàng cách một bức tường cẩn thận lắng nghe.

Trong thư phòng tiền viện, lần đầu tiên Lục Lân mạnh miệng nói chuyện với phụ thân Lục Dung như thế.

"Tiên đế thi cốt chưa lạnh, Triệu tướng công rõ ràng dùng việc công báo thù riêng chèn ép phe đối lập, lúc này mới tung tin đồn thất thiệt hãm hại lão sư, vì sao phụ thân không lên tiếng phản đối?"

Hắn vạn lần không nghĩ tới, sau khi tân đế đăng cơ lần đầu tiên đại triều, đảng Triệu tướng lại lấy lý do chính sách mới gây nguy hại cho quốc gia, dùng lão sư đã thôi chức để khai đao, rõ ràng muốn đẩy lão sư vào chỗ chết.

Nghe thấy hắn chất vấn, Lục Dung lạnh lùng nói: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi kia, chuyện chính sách mới đã thất bại từ khi tiên đế bệnh nặng rồi, thế nên Vương Trọng Hoài làm sao có thể bình yên vô sự? Chuyện cho tới nước này đã không còn cách nào để xoay chuyển trời đất, người người đều trầm mặc nhưng ngươi lại muốn đối nghịch với Triệu Tư Đức, nhiều lần chống đối hắn ta, ngươi đang chê chức quan mới thăng này của mình ngồi quá vững phải không?"

Lục Lân cười lạnh một tiếng: "Cho nên phụ thân một lòng nhớ nhung chức quan này thôi đúng không? Phụ thân là phó tướng, đường đường là Lại bộ thượng thư, có trách nhiệm chỉnh đúng lề lối, nhưng trong chuyện mưu hại này lại không nói một lời, để mặc cho đám người Triệu tướng kia chỉ hươu nói vượn, đây chính là đạo làm quan của phụ thân sao?"

"Tử Vi, đệ có biết nếu không có phụ thân, đệ đã sớm bị gộp vào đảng Vương tướng công, bị giáng quan tước chức rồi hay không!" Lục đại công tử làm quan ở lân cận kinh thành, bởi vì tân đế đăng cơ cho nên mới vào kinh.

Lục Lân nhìn về phía hắn ta: "Nhưng đệ không sợ, thứ đệ mong muốn là dùng hết mọi biện pháp cứu giang sơn xã tắc trong dầu sôi lửa bỏng, cứu vãn Đại Hạ đang sắp đổ, chết thì có gì đáng sợ, lại càng không sợ cái gọi là giáng quan tước chức!"

“Nhưng nếu chết, đệ làm sao cứu được giang sơn?” Lục Hằng hỏi.

Lục Lân đáp: "Ta chết rồi cũng sẽ có người đến sau, nếu trên con đường này luôn luôn có người chết, vì sao không thể là ta?"

“Ngươi... "Lục Dung nói: “Ngây thơ, vô tri, khí phách thư sinh!”

Lục Lân chậm rãi nói: "Vậy phụ thân là cái gì? Lão đạo, khéo đưa đẩy, người thức thời là trang tuấn kiệt sao?”

Sắc mặt Lục Dung càng khó coi, tính cách ôn hòa cũng bị hắn chọc giận.

Lục Hằng bất đắc dĩ nói: "Người bị chính sách mới liên lụy đã đủ nhiều rồi, có Vương tướng công bọn họ là đủ rồi, ngươi còn trẻ, ngươi đứng vào vị trí này trong sự chú ý của tất cả mọi người, vì sao phải vô duyên vô cớ để chính mình hãm vào trong đó?”



Lục Lân nhìn về phía phụ thân Lục Dung, gần như cầu khẩn: "Con biết con nhỏ bé không có tiếng nói nên con hy vọng phụ thân có thể ra mặt... Nếu phụ thân nguyện ý trượng nghĩa lộ diện nói chuyện thay lão sư, lão sư có thể sẽ tránh thoát một kiếp này.”

Lục Dung nghiêm mặt nói: "Ngươi quá coi trọng vi phụ rồi, vi phụ hao hết tâm lực cũng chỉ mới có thể bảo vệ được ngươi, nhưng ngươi lại không biết xem trọng khư khư cố chấp muốn đi chôn cùng!"

Lục Lân không nói gì, không biết còn có thể nói gì.

Lúc này Lục Dung nói: "Từ ngày mai trở đi ta sẽ thay ngươi xin nghỉ bệnh, ngươi cứ ở nhà yên đó đừng đi đến viện điện, chờ qua đoạn thời gian này rồi nói sau.”

Lục Hằng cũng thành khẩn khuyên nhủ: "Tử Vi, tài học của ta không bằng đệ, tam đệ lại càng vô tài cũng vô chí chỉ có thể làm một công việc nhàn rỗi, đệ là người xuất chúng nhất trong ba người chúng ta, tương lai môn đình Lục gia phải dựa vào đệ chống đỡ, bây giờ đệ tội gì phải chôn bản thân vào?”

Lục Lân không nói gì nữa, trầm mặc trở về Thanh Thư các.

Không bao lâu, mẫu thân Lục phu nhân lại tới khóc hơn nửa ngày ở trước mặt hắn, khuyên hắn nghe lời phụ thân huynh trưởng không nên hồ đồ, nếu hắn có chuyện gì, người là mẫu thân như bà ấy cũng không sống nổi.

Lục phu nhân đi rồi, Lục Lân ngồi một mình trong phòng rất lâu.

Trời tí tách mưa rơi, hắn cũng không dùng cơm tối mà bảo Lục Ỷ đưa rượu tới, mở cửa sổ ra, gió thổi tới mang theo mưa lạnh, uống rượu hết ly này đến ly khác.

Lúc Thi Uyển đến, hắn đã uống trọn một bình.

Lục Ỷ biết Thi Uyển mang hương đến bèn trực tiếp đốt hương trong phòng, lặng lẽ nói với Thi Uyển, ai cũng không thể khuyên được hắn, nếu ngửi hương có thể ngủ thì tốt rồi, đỡ phải uống tiếp.

Sau khi Lục Ỷ rời đi, Thi Uyển ở một bên nhìn Lục Lân, trong mắt tràn đầy đau lòng nhưng không biết có thể giúp hắn như thế nào.

Một lát sau, Lục Lân dường như mới nhìn thấy nàng, lạnh lùng nói: "Không cần khuyên ta, ta có thể yên tĩnh ngồi ở đây đã dùng hết toàn lực rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào nữa?"



“Ta biết... "Thi Uyển vội vàng nói, cẩn thận đến gần hắn nói: “Ta không khuyên chàng, ta chỉ là…”

“Chỉ là đau lòng cho chàng thôi." Nhưng lời như vậy nàng lại không nói nên lời.

Lục Lân lại uống một ly rượu.

Hắn nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh mưa phùn phả vào thổi loạn sợi tóc của hắn, làm cho mặt ngọc của hắn có thêm vài giọt nước, lạnh lùng như thế, tuấn mỹ như thế, lại làm cho người ta thương tiếc dường nào.

Nàng đứng một lát lại không nhịn được nói: "Phu quân muốn làm một chuyện đúng đắn, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy phu quân ngây thơ, là khí phách thư sinh, ngay cả phụ thân và đại ca cũng cho là như vậy."

Lục Lân nhìn về phía nàng, hỏi: "Tại sao nàng nói, là một chuyện đúng đắn?”

Dù sao tất cả mọi người cũng nói là sai.

Thi Uyển nói: "Phu quân vì xã tắc, muốn kiên trì chính kiến của mình, muốn cứu sư trưởng tôn kính mà không tiếc hy sinh chính mình, chẳng lẽ đó không phải là chuyện đúng đắn sao?"

Lục Lân thấp giọng nói: "Phụ thân ta cùng lão sư có tình bạn đồng niên, lúc trước ta vào môn hạ lão sư cũng nhờ phụ thân cực lực thúc đẩy, ông ấy nói kính ngưỡng tài học cùng thái độ làm người của lão sư, nhưng ta không ngờ, chuyện tới bây giờ, ông ấy lại kiên định muốn ta cùng lão sư vạch rõ giới tuyến.”

"Ta biết nếu không có phụ thân che chở, ta hẳn đã bị giáng chức đi địa phương trước khi làm cung sứ, có lẽ cả đời cũng không được về kinh; ta cũng biết, ta có kiên trì hơn nữa người khó xử cũng là phụ thân, sau khi ta tùy hứng lại phải dựa vào ông ấy để bảo toàn... Cho nên, ta hẳn nên giống như đại ca, trước tiên nên làm quán chức, lại đi đến nơi giàu có và đông đúc rèn luyện như con đường mà phụ thân đã vạch ra, đánh bước nào chắc bước nấy, đợi đến khi hồi kinh sẽ có thể nhậm chức nhị phủ tam ti, lên đến vị trí tể phụ giống với gia gia hoặc phụ thân? Nhưng con đường như vậy lại không phải là điều ta muốn."

Thi Uyển lẳng lặng nhìn hắn, mang theo kính ngưỡng cùng mê luyến, cho tới bây giờ nàng quả nhiên cũng không nhìn lầm hắn, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn bằng lòng nói lời trong lòng với nàng.

Nàng chậm rãi nói: "Thi gia chúng ta, hoặc là An Lục chúng ta nếu có kéo tới mấy đời trước, trong phạm vi mấy trăm dặm cũng chưa từng xuất hiện một vị tiến sĩ, đại tài tử như phu quân, người mặc áo tím đối với chúng ta mà nói chính là quan lớn, chớ nói chi là người như Vương tướng công, ta thật sự rất vui vì trong lòng đại quan như vậy không phải nghĩ đến chuyện kiếm cho nhiều bạc, cưới cho nhiều thê thϊếp, tác oai tác quái, mà là toàn tâm toàn ý giúp sức cho nước, mưu lợi cho dân.

"Nhưng khẳng định không phải mỗi người đều như phu quân, đại đa số mọi người đều muốn công danh lợi lộc, đại quan như phụ thân không đi làm ác đã rất tốt rồi, phụ thân cùng đại ca ngăn cản chàng chỉ vì quan tâm đến chàng, không muốn chàng mạo hiểm."

Lục Lân nhìn về phía nàng, đột nhiên cười rộ lên: "Ta lại cảm thấy, có thể nghe được một câu như vậy từ người dân An Lục cũng tốt rồi, nếu lão sư có thể nghe thấy được, chắc hẳn cũng rất vui mừng.”