Chương 22: Đi Hái Ngó Sen

Mọi người ở bãi tập bắn nói đùa trong chốc lát, có một ma ma của Lý gia tới nói với Lý Sính Đình: "Ôi chao, cô nương sao lại chạy tới nơi này, chờ chút nữa chuẩn bị vào yến tiệc, các cô cô của người đang kiểm kê người tháp tùng tân nương tử người đấy!"

Lý Sính Đình bèn kéo một người bên cạnh nói: "Nhị tỷ, còn tam tỷ bên kia đều đi cùng muội đi.”

“Còn có các tẩu tẩu cùng thế hệ thì sao?" Ma ma kia nói.

Lý Sính Đình quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Thi Uyển bèn nói: "Còn có Nhị biểu tẩu Lục gia!" Nói xong lập tức kéo lấy nàng: "Biểu tẩu ngồi cùng bàn với ta, các nàng nói muốn tỷ muội tẩu tẩu cùng thế hệ ở bên cạnh ta.”

Thi Uyển rất thích biểu muội thuần túy này, gật đầu cười khẽ với nàng ấy.

Lúc này ma ma kia lại nói: "Không không, không được..." Nói xong sợ sẽ khiến Thi Uyển khó xử bèn nói: "Cái này, tốt nhất là chưa thành hôn, hoặc là thành hôn rồi đã có con cái, bình thường ba năm không có con cái sẽ không thể ngồi lên bàn đó đâu.”

Ma ma nói xong xấu hổ cười, vẻ mặt Lý Sính Đình lại đầy ngạc nhiên, Thi Uyển sợ làm người ta khó xử vội vàng nói: "Thì ra còn có quy củ như vậy, ta cũng không hiểu, nói như vậy ngược lại có thể gọi tam đệ muội nhà chúng ta, nàng đã có một nhi tử có thể là điềm lành.”

Ma ma bèn thuận thế nói: "Đúng vậy đúng vậy, chính là cầu may mắn sớm sinh quý tử, lát nữa ta sẽ đi tìm nàng ta." Nói xong cười cười với nàng, kéo Lý Sính Đình cùng hai cô nương khác rời đi.

Thi Uyển nhìn bóng dáng các nàng đi xa, cái loại ý nghĩ sợ có người chú ý đến mình lại quét đến, nàng cúi đầu không dám nhìn chung quanh, lại có vυ" già đến gọi người vào yến tiệc, nàng lập tức trà trộn vào trong một đám phụ nhân như thể muốn nhờ đó bao phủ đi bóng dáng của mình.

Sau yến tiệc còn phải dùng trà và những lễ khác như tặng tín vật nữ công định tình cho đằng nam, cực kỳ náo nhiệt, Thi Uyển lại cảm thấy có chút buồn bực, e sợ mình lại đứng sai vị trí nên đành một mình từ trong đại sảnh đi ra đến bên cạnh một hồ nước bên cạnh đại sảnh.

Trong hồ nước, cán lá sen xanh biếc như tán ô, đại đa số hoa sen đều đã tàn, chỉ thỉnh thoảng có một hai đóa còn nở, còn lại toàn là đài sen tươi mới.

Bên cạnh hồ nước mát mẻ nhất, Thi Uyển ngồi trên tảng đá bên bờ nước ngẩn người nhìn một chiếc bè trúc bồng bềnh bên bờ nước.

Không biết qua bao lâu, tình cờ nghe được một tràng tiếng bước chân truyền đến, nàng quay đầu lại ngoài ý muốn lại nhìn thấy Lục Lân cũng từ yến sảnh bên kia đi ra, vừa vặn nhìn thấy nàng.

Hắn ngừng một lát sau đó bèn đi về phía bên này.

Nàng không khỏi căng thẳng từ trên tảng đá đứng lên, đợi hắn lại đây mới nhẹ giọng nói: "Phu quân cũng đi ra ngoài một chốc sao?"

Lục Lân "Ừ" một tiếng.

Nàng không biết tâm tình hắn vốn không tốt, hay là nhìn thấy công tử quận hầu phủ nên mới càng không tốt, mà hắn đương nhiên cũng sẽ không biết được tâm sự của nàng.

Hắn cũng đứng ở bên hồ nước, lẳng lặng nhìn mặt nước.



Thi Uyển suy nghĩ trong chốc lát, hỏi hắn: "Vừa rồi hình như ta thấy trên đùi chàng bị trượng của ai đánh một cái, có nghiêm trọng không?”

Lục Lân có chút bất ngờ liếc nhìn nàng, lắc đầu: "Không sao, không có việc gì.”

Sau đó hắn hỏi: "Lục Ỷ đưa bảng chữ mẫu cho cô chưa?”

Thi Uyển gật đầu: "Đưa rồi ạ, mấy ngày nay ta đều luyện chữ.”

“Có công mài sắt có ngày nên kim, kiên trì bền bỉ nhất định sẽ có thu hoạch." Hắn nói.

Sau đó lại bổ sung: "Nếu có gì không hiểu có thể tới hỏi ta.”

Thi Uyển vui mừng, lần nữa gật đầu nói: "Ta biết rồi.”

Lúc này có người hầu chèo bè trúc từ bờ bên kia đến, ở giữa hồ hái đài sen.

Thi Uyển nói: "Nếu hắn qua bên này, có lẽ có thể tìm hắn xin mấy đài sen, trở về bóc vỏ nấu cháo cho mẫu thân, hạt sen thanh nhiệt, mấy ngày nay hình như mẫu thân có chút bốc hỏa.”

“Giang Nam cho hái sen, Lá sen mọc chen liền.Cá giỡn dưới tàn sen.” Lục Lân nói: "Nếu hắn đến, ta cũng muốn lên bè trúc giúp hắn hái.”

Thi Uyển trong lòng ngẩn ra, đột nhiên hiểu được hắn xuất thân danh môn, từ nhỏ đã mang thân thể quý giá, có lẽ chỉ biết được sự lãng mạn của hái sen từ trên thơ nhưng chưa bao giờ chân chính chèo thuyền trên hồ hái sen, cho nên thấy người hầu này ngồi bè trúc hái sen bèn sinh lòng muốn thực hiện.

Nàng do dự hồi lâu, cố lấy dũng khí nói: "Ta thấy bên kia buộc một chiếc bè trúc trống không, nếu phu quân muốn thử, ta có thể chèo chiếc bè trúc này.”

Lục Lân bất ngờ nói: "Cô biết chèo sao?”

Thi Uyển trả lời: "Vân Mộng Trạch là quê hương sông nước, trước kia gia gia muốn đi thôn phía sau khám bệnh cho người ta cách một con sông, toàn là ta chèo thuyền.”

Lục Lân nhìn về phía bè trúc: "Vậy chúng ta thử xem." Nói xong bèn đi về phía bè trúc.

Lục Lân đi qua cởi bè trúc, Thi Uyển đi theo phía sau hắn, cẩn thận hỏi: "Dì bọn họ sẽ vui vì chúng ta xuống hái đài sen chứ?”

“Mấy cái đài sen mà thôi.” Lục Lân không quan tâm nói.

Thi Uyển thấy hắn không chút do dự cởi bè trúc, nghĩ thầm hắn quả thật có chút phản nghịch, nàng không khỏi mỉm cười.

Lục Lân cởi bè trúc, Thi Uyển cầm sào dài lên bè trúc trước mới bảo Lục Lân đi lên.



Lục Lân rõ ràng không quen thuộc với bè trúc, xách áo bào cẩn thận bước đến đầu kia của bè trúc.

Thi Uyển đợi hắn đứng vững bèn chống sào dài lên, chèo bè trúc rời bờ đi về hướng lá sen trung tâm hồ nước.

Lục Lân đầu tiên đứng quay mặt về phía nàng, thấy nàng chống mấy sào, nói: "Cô thật sự biết này.”

Thi Uyển trả lời: "Đương nhiên rồi, ta còn giúp tiểu tỷ muội cùng nhau lớn lên hái sen, nhà bọn họ trồng sen trong hồ, hàng năm đều nhờ nàng ấy trông coi, hái đài sen, hái củ ấu, còn có một loại gạo đầu gà nở hoa rất đẹp, mùa hè cũng có thể hái ăn.”

Lục Lân nói: "Gia gia từng nói, Vân Mộng Trạch là quê hương của cá và gạo.”

“Gia gia cũng từng nói với ta, ông ấy thích nhất là củ sen hầm của Vân Mộng Trạch, củ sen hầm ở nơi khác không có mùi vị như vậy." Thi Uyển nói.

Bè trúc cách bờ càng ngày càng xa, đến giữa hồ nước, gió mát từ từ thổi lên mặt nước tầng tầng gợn sóng.

Lục Lân đứng đón gió nhìn về phương xa, y bào bị gió thổi tung bay.

Thi Uyển vừa chèo bè trúc, vừa ở phía sau nhìn hắn.

Bất ngờ hắn đột nhiên xoay người lại, Thi Uyển lập tức quay đầu đi.

“Để ta đổi với cô, chèo cái này hẳn sẽ tốn sức." Hắn nói.

Thi Uyển lắc đầu: "Không sao, lúc trước ta chèo cả một hồ, hơn nữa chàng cũng không biết chèo.”

“Để ta thử xem." Lục Lân tới lấy sào dài. Trong mắt hắn, không có lý nào một nam nhân như mình lại đứng thưởng thức cảnh đẹp, để cho nữ tử như nàng chèo bè.

Thi Uyển không lay chuyển được hắn bèn ngừng chèo, để bè trúc dừng vững mới đưa sào dài cho hắn.

Lúc này một trận gió mạnh thổi tới làm bè trúc lắc lư, thân thể Thi Uyển khẽ run lên, Lục Lân lập tức giữ chặt cánh tay nàng, nhắc nhở: "Cẩn thận đấy!”

Tim Thi Uyển đập điên cuồng, đợi hắn thả tay ra tim nàng vẫn chưa bình ổn, sau đó cố gắng thả lỏng nói: "Ta không sao, kỹ năng bơi của ta rất tốt.”

Lục Lân trả lời: "Cho dù kỹ năng bơi tốt, chẳng lẽ cô phải bơi hai vòng trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Thi Uyển ngượng ngùng cười cười: "Ta quên mất.”