Chương 19: Lấy Bảng Chữ Mẫu

Lục Lân cầm phương thuốc lên nhìn, nói: "Ta nhận ra lá đông tang này, Trường Hỉ lại nhất quyết nói là lá anh đào.”

Thi Uyển nghĩ: Hai thứ này rất giống nhau. Nhưng còn chưa mở miệng nói, Lục Lân đã hỏi: "Cô đã luyện chữ sao?”

Hắn còn mơ hồ nhớ được lúc ban đầu bởi vì sắp xếp hôn sự cho mình, Lục gia kêu nàng viết sinh thần bát tự cùng tên cha mẹ của nàng, chữ kia của nàng không chỉ như trẻ con năm tuổi mà còn sai hai chữ.

Thi Uyển trả lời: "Luyện qua một ít, nhưng viết vẫn không tốt lắm.”

“Tiến bộ rất lớn." Lục Lân nói: "Chỗ ta có mấy bộ bảng chữ mẫu, Vương Hi Chi hoặc u Dương Tuân thích hợp với cô, nếu cô có tâm có thể đi chọn, tìm một bộ thích hợp để luyện tập.”

Thi Uyển mừng rỡ như điên, nhưng vẫn duy trì trấn định, vững vàng đáp: "Được ạ.”

Lục Lân không nói gì nữa cầm thuốc thuận tiện rời đi.

Nàng nhìn bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, sau đó cúi đầu nhìn cạnh bàn hắn đã đứng, nhìn mực hắn đã mài, vươn tay, cẩn thận bóp thỏi mực mà hắn đã từng cầm qua, dường như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay hắn.

Sao nàng có thể không thích hắn chứ? Nàng không thể làm được, rõ ràng mất mát như vậy, tuyệt vọng như vậy, nhưng chỉ cần hắn liếc nhìn nàng một cái, nói với nàng hai câu bình thường, nàng đã quên sạch mất mát lúc trước lên chín tầng mây, không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.

Nàng nở nụ cười, nhớ tới mình còn có thể đi tìm hắn lấy bảng chữ mẫu do chính miệng hắn nói ra.

Có lẽ, nàng còn có thể hỏi hắn mình luyện bộ chữ nào tốt, cũng có thể kêu hắn bình luận chữ của mình.

Hơn mười ngày lo lắng, vào giờ khắc này đã bị quét sạch, thay vào đó là bầu trời quang đãng, gió xuân từ từ thổi tới.

Ngày hôm sau, đại tẩu Tiêu thị mặc dù mang thai nhưng còn tự mình dẫn theo vài nha hoàn tới nhận lỗi với Thi Uyển, nói là mình sơ sẩy để cho đệ muội trong lúc bệnh đau cũng không có người chăm sóc, nói xong bèn phân phó vài nha hoàn làm việc thật tốt, lại đưa mấy bao yến ngân nhĩ các loại để nàng tẩm bổ sức khỏe.

Tiêu thị vốn là người nói chuyện làm việc giọt nước không lọt, hôm nay cố ý nói lời hay nên đương nhiên êm tai như bôi mật, ngược lại làm cho Thi Uyển ngượng ngùng.

Tiêu thị đi chưa được bao lâu thì Điền thị cũng tới, lần này đưa Hồng Ngọc tới, vừa trách cứ đại nha hoàn bên cạnh ngu ngốc bản thân bận rộn mà cũng quên không nhắc nhở nàng ta, khiến nàng ta quên béng chuyện Hồng Ngọc này, hiện giờ cũng coi như vật về chỗ cũ, lại quan tâm nói hễ nơi này của Thi Uyển thiếu đồ cứ việc nói với nàng ta, mặc dù nàng ta chỉ bận chút việc vặt, nhưng nếu làm được chắc chắn sẽ làm.



Ngôn ngữ khẩn thiết, ý cười dịu dàng, sắc mặt tốt nhất với Thi Uyển từ trước đến giờ.

Điền thị đi rồi, Cẩm Tâm nói với nàng: "Tuy nhị công tử là lão nhị nhưng tiền đồ có thể thấy rõ, nhớ năm đó Nhị công tử hai mươi tuổi, ngay cả Hoàng thượng cũng ban chữ, cũng chẳng trách Đại thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân đều thay đổi sắc mặt. Thiếu phu nhân cùng công tử gần gũi sẽ không lo cuộc sống sau này không dễ chịu.”

Nghe xong lời này, Thi Uyển vốn đang nóng lòng muốn thử, muốn đi tìm Lục Lân xem bảng chữ mẫu lại kìm lại.

Nàng nhớ lại rất lâu trước kia, khi biết nàng muốn gả cho Lục Lân, muội muội Lục Dao cười lạnh nhìn nàng nói: "Ngươi cũng thật thông minh.”

Hắn quá tốt, quá chói mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng coi trọng sự rực rỡ đó của hắn chứ không phải hắn, ngay cả gần gũi với phu quân của mình cũng vì nịnh bợ lấy lòng, vì cuộc sống tốt đẹp.

Đợi đến lúc mặt trời lặn, Thi Uyển biết đây là thời điểm tốt nhất bèn lấy hết can đảm đến Thanh Thư các. Nàng sợ đi muộn hai ngày, Lục Lân sẽ quên đã từng nói nàng đi chọn bảng chữ mẫu.

Ai ngờ lúc tới đây lại không thấy Lục Lân, chỉ thấy Lục Ỷ, nàng nói tới xem bảng chữ mẫu, Lục Ỷ bèn đáp: "Công tử còn chưa trở về, ta mang Thiếu phu nhân đến thư phòng nhé, Thiếu phu nhân thấy thích bảng chữ mẫu cứ nào lấy là được, ta thấy công tử đã lâu không xem những cái đó rồi.”

Thi Uyển im lặng cụp mắt, gật gật đầu.

Lục Ỷ rất nhanh đã dẫn nàng đến đông sương phòng, trong chính phòng Thanh Thư các có một gian được coi là thư phòng, nhưng đây chỉ là nơi xem vài thứ thuận tiện viết vài câu, thư phòng lớn hơn đặt ở trong đông sương phòng, Lục Ỷ đi hai bước bèn nói: "Thiếu phu nhân chờ một chút, thư phòng sợ bịngười ngoài lục lọi nên bình thường đều khóa lại, ta đi lấy chìa khóa cái đã." Nói xong bèn đi về phía chính phòng, Thi Uyển nhìn thư phòng bị khóa trước mặt, lẳng lặng đứng chờ nàng ta.

Chỉ chốc lát sau Lục Ỷ đã cầm chìa khóa đi tới mở cửa phòng ra, bên trong ước chừng có ba gian phòng, toàn bộ đều là sách.

Lục Ỷ rất quen thuộc đi tới gian trong cùng, chỉ vào một loạt giá sách nói với nàng: "Ở chỗ này, bảng chữ mẫu đều ở chỗ này ạ.”

Thi Uyển nhìn đống sách được thu dọn chỉnh tề, trong lòng không nói nên lời.

“Bì Kiệt Đề Vịnh”, “Doanh Hoàn Chí Lược”, “Tỳ Sơn Tạp Ký”,... toàn bộ nàng đều chưa đọc qua, thậm có nhiều tên sách còn không thể đọc ra.

“Thiếu phu nhân nhìn xem nhé, ta còn có vài bộ iêm y của của công tử phải thu dọn." Lục Ỷ nói.

Thi Uyển gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Được, ngươi đi đi.”

Lục Ỷ đi rồi, nàng từ trên giá sách tìm được mấy bức bảng chữ mẫu.



Đúng là chữ rất đẹp, nàng nhanh chóng lật tới bảng chữ mẫu Vương Hi Chi và Âu Dương Tuân mà hôm qua Lục Lân đã nói với nàng. Một bức "Thập Thất Thϊếp", một bức "Đại Quan Thϊếp", đều là lối chữ thảo, chắc hẳn không phải kiểu nàng có thể học, cuối cùng còn lại một bức "Lan Đình Tự" là hành thư, chữ viết quả nhiên là phiêu dật linh động, là kiểu chữ đẹp nhất nàng từng thấy.

Nàng cũng từng thấy chữ của Lục Lân, cũng là hành thư, có vài phần phong phạm của Vương Hi Chi, chẳng lẽ hắn cũng luyện chữ của Vương Hi Chi sao?

Trong lòng nàng mừng như điên, lập tức cầm lấy "Lan Đình Tự" trong tay.

Sau đó là u Dương Tuân, bảng chữ cái của Âu Dương Tuân có hai bức, "Cửu thành cung lăng tuyền minh" và "Hoàng Phủ đản bia", lối chữ khải càng thích hợp cho nàng luyện tập hơn.

Mặc dù nàng chưa từng xem qua bảng chữ mẫu, nhưng cũng biết tham nhiều không đặng, nếu muốn học, tốt nhất nên chọn một loại thư pháp của một người để học, mà hiển nhiên đối với nàng mà nói, kiểu chữ thích hợp nhất chính là hai bức chữ khải của Âu Dương Tuân.

Nhưng nàng không thể buông bức của Vương Hi Chi xuống, dường như ngay cả còn chữ này cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Lân.

Nàng quyết định cầm cả ba tấm bảng, dù sao Lục Lân cũng không đến xem nàng cầm bao nhiêu.

Đến lúc này, dường như hắn không ở đây thật sự là một chuyện may mắn.

Nàng cẩn thận đặt những chữ mẫu khác về chỗ cũ, cầm ba bức chữ mẫu mình lựa chọn và yêu thích đi ra khỏi thư phòng.

“Lục Ỷ." Nàng ở cửa chính phòng hô một tiếng, lại không nghe được hồi âm.

Chần chừ một chốc, nàng mới bước vào ngưỡng cửa kêu lên lần nữa: "Lục Ỷ?”

Lục Ỷ "ôi" một tiếng, từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một bộ tẩm y của nam tử, vừa gấp vừa đi ra nói: "Thiếu phu nhân chọn xong rồi ạ?”

Thi Uyển liếc mắt nhìn tẩm y không để lại dấu vết, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt gật gật đầu, trả lời: "Xong rồi, ngươi đi khóa cửa phòng lại đi.”

“Được ạ." Lục Ỷ nói xong trở về phòng thả xiêm y buông xuống, từ chính phòng đi ra.

Đúng lúc này, đã có động tĩnh từ bên ngoài truyền đến, Thi Uyển trong lòng chấn động, mơ hồ cũng có chút cảm giác được, nàng vừa nhấc mắt lên quả nhiên đã thấy Lục Lân trở lại.