Bầu trời chợt đổ cơn mưa
Em gom lại mớ chai vừa nhặt xong
Dòng xe tấp nập, người đông
Chần chừ một lúc, đường vòng em đi
Đường này vắng vẻ, thị phi
Đôi khi lại gặp chuyện gì chẳng may
Ấy mà chính tại nơi đây
Duyên tình em đến làm say cả đời.
Cả người gã đẫm máu tươi
Em liền vội vã xem người ra sao
Nơi xa có tiếng xì xào
Đằng kia có tiếng lào xào bước chân
Vội vàng đỡ gã lên thân
Cũng may nơi đấy rất gần nhà em
Trải qua bên gã một đêm
Đến khi tỉnh lại êm đềm biết bao.
Em không thể nói lời nào
Gã ngồi yên lặng, nhìn vào ngó ra
Giấy vàng, nét bút như hoa
Viết ra con chữ An là bình an
Gã cười mang chút hoang mang
Nhưng lời nào dám phũ phàng với em
Gã đưa con chữ em xem
Giấy vàng, chữ Vụ lấm lem vết bùn.
Em hiền dịu, gã lại hung
Nhưng nơi ống cống sống chung hài hoà
Em xinh như một đóa hoa
Nhưng đời nghiệt ngã em là mồ côi
Gã thì là một kẻ tồi
Người người mong gã mau toi đời này
Nhưng lòng em chẳng mảy may
Từ khi có gã nơi này, em vui
Cùng nhau chia ngọt sẻ bùi
Cùng nhau nếm trải cả mùi đắng cay.
Trăng thanh, gió nhẹ, mây bay
Từng đêm hạnh phúc, mỗi ngày bên nhau
Nhưng rồi chuyện hoá thương đau
Người người đông đúc nơi đâu vào nhà
Họ xông đến, rồi mắng la
"Hoá ra bắt cóc người ta nè trời!
Đúng là xem nhẹ cuộc đời
Tin vào phường ấy hỡi ơi có ngày."
Ước mơ bỗng hoá vụt bay
Nào ai nhìn đến em đây thế nào
Họ kiêu ngạo, lại tự cao
Họ cho họ đúng chứ nào để tâm.
Mỗi đêm em cứ khóc thầm
Em luôn hiểu rõ lỗi lầm gã gây
Thương em thân thể hao gầy
Thương em vẫn cứ mỗi ngày trông mong.
"Anh là kẻ xấu hiểu không?
Em hãy sống tốt đừng trông anh về."
Giấy vàng, nét chữ lê thê
"Anh ơi, em đợi, hãy về với em."
Nắm tay lặng lẽ dịu êm
Nụ cười cay đắng, hằng đêm trông chờ.
Bao năm vất vưởng, bơ vơ
Bây giờ đã có bến bờ cho em.
Hôm nay trời đẹp, gió êm
Khẽ hôn lên cánh môi mềm người thương.
Bao năm chờ đợi thê lương
Mỏi mòn trông ngóng, người thương đã về…