Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Từ gia nhất thời đại loạn, Từ Vân đi ngang qua dưới đài cao, nhắc đến cũng là ý trời, mấy năm trước Hoa Quế cũng là ở chỗ này tiếp được nàng ấy, nên chỉ bị trật mắt cá chân, không đáng lo ngại. Ngày sinh thần mấy năm sau, vẫn là khi nàng ấy và Hoa Quế đứng cạnh nhau, vì dây buộc không chắc khiến đài cao thình lình sập xuống, làm cả hai người đều bị đè.
Hoa Quế ôm mèo con, té ngã ở trong góc.
Lúc được cứu ra, còn đi tìm mèo con khắp nơi, không ngờ Tiểu Bạch bị cây gỗ rơi xuống đập trúng, đã chết, nhưng lại không rảnh lo đến, vì Từ Vân bên cạnh đầu đập trúng, chân còn bị đè, đau đến ngất đi.
Hoa Quế khóc lớn, mấy sai vặt vội chạy đến, dùng trụ chống đỡ đài cao, kéo người ra ngoài, khẩn trương cho người đi tìm đại phu, chuyện này cũng kinh động đến phu phụ Vương Phu nhân
Y phục trên người Từ Vân đều là máu, nhanh chóng được đưa đến một sương phòng ở Tiền viện, Từ Oản cũng vô cùng sốt ruột, luống cuống đi theo phía sau, vì nàng đã từng học y, nên vội vàng cắt y phục trên người biểu tỷ ra, trên dưới kiểm tra một chút.
Thật may chỉ có chân bị thương, trên người nàng không có sẵn thuốc, lập tức kê phương thuốc, cho người đi bốc, lúc Vương Phu nhân còn đang do dự, thì đại phu cũng đã tới, nhìn phương thuốc rồi liên tục gật đầu.
Đầu Từ Vân không sao, chủ yếu là đau nên ngất đi.
Lão Đại phu sờ soạng xương cốt rồi nắn lại, đau đến mức nàng ấy tỉnh lại, lại vì quá đau mà khóc lớn liên tục gọi mẫu thân.
Vừa khóc lên, bao nhiêu ủy khuất trong lòng cũng trào ra, tâm tư thiếu nữ cũng không giấu được nữa, trong miệng còn mắng Trịnh Hà, đưa tay che lại đôi mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trịnh Hà cũng đang ở Từ gia, nghe nói chân Từ Vân bị thương, vội vàng chạy vội tới.
Nhưng hắn không vào được, cũng chỉ có thể sốt ruột đứng ngoài cửa.
Dùng chút thuốc giảm đau, cũng đã cố định lại chân, một thời gian ngắn không thể xuống đất đi lại, Từ Oản chỉ lo nàng ấy bị lưu lại tật xấu, ngàn dặn vạn dò không để cho nàng ấy lộn xộn.
Từ Vân hôn mê, ai cũng không gặp.
Còn gì là ngày sinh thần vui vẻ nữa, Vương Phu nhân sai người phá hủy vũ đài, đuổi toàn bộ người gánh hát đi,(d.đ+lee
d00n) thời điểm Từ Cẩn Du đến, vì đau lòng nữ nhi, mà giận chó đánh mèo sang người khác, phát ra một trận lửa giận lớn.
Từ Oản vẫn luôn đi theo đại phu, sau khi lấy thuốc, thì bảo Cầm Thư đi nấu.
Sau khi thuốc giảm đau có tác dụng, Từ Vân đã khá hơn một chút, hai mắt nàng khóc đến đỏ bừng, trải qua một trận kinh hiểm như vậy, ai cũng sẽ mệt mỏi, nàng mơ mơ màng màng rồi ngủ thϊếp đi.
Vương Phu nhân cũng len lén lau nước mắt, thấy nữ nhi ngủ thϊếp đi, mới dẫn Bình Nhi ra ngoài.
Tạm thời chỉ có thể để Từ Vân ở lại sương phòng này, Cầm Thư và Bão Cầm trông chừng bên cạnh, Từ Oản bận rộn thật lâu, cúi đầu mới phát hiện ra y phục bản thân đều đã loang lỗ vết máu, thở thật dài.
Ra cửa, Trịnh Hà vẫn đang đứng ở cửa sổ, thấy nàng thì vội vàng đi đến: "Biểu muội ta thế nào rồi?"
Bởi vì chuyện đính hôn, Vương Phu nhân cũng là giận chó đánh mèo sang hắn, mấy ngày nay đều không muốn nhìn hắn, mới vừa rồi hỏi thăm, cũng chỉ nói đã ngủ thϊếp đi, không có sao, bảo hắn trở về.
Nhưng làm sao hắn có thể yên tâm được, Trịnh Hà sốt ruột, thấy Từ Oản đi ra mới vội vàng chạy tới hỏi.
Vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng, Từ Oản nhìn hắn, chỉ cảm thán vận mệnh thật huyền diệu: "Biểu tỷ đã ngủ thϊếp đi, xương gãy đã được nắn lại, chỉ cần nàng không lộn xộn, tạm thời sẽ không sao."
Trịnh Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm: "Là chắc chắn không có chuyện gì đúng không? (d.đTruyenHD^do0n) Biểu muội rất thích chưng diện, nhất định không thể để ra sai sót gì, đến lúc đó nàng lại đi tìm cái chết thì không ai có thể ngăn được."
Từ Oản ngơ ngác, đời trước Từ Vân bị té gãy chân là khi còn nhỏ, sau đó bởi vì quá nghịch ngợm, không dưỡng tốt nên chân mới lưu lại chút tật xấu, đời này lúc đó Hoa Quế đã tiếp được nên chỉ bị trật chân. Không nghĩ đến mấy năm sau, đôi chân đang tốt đó lại vẫn gãy, sao không khiến người ta hoảng sợ được.
Chợt ngẩng mặt lên, cũng không dám nói tiếp nữa: "Chuyện này không thể nói chính xác được, phải chăm sóc thật tốt, chỉ sợ sau này không chừng sẽ lưu lại di chứng."
Sắc mặt thiếu niên càng trắng hơn, vội vàng vén màn cửa: "Ta đi thăm nàng một chút!"
Hắn cũng không để ý chuyện gì khác, vội vàng đi vào.
Lúc di chuyển, túi thơm treo bên hông cũng lộ ra, Từ Oản nhìn thấy, không có ngăn cản.
Nàng đi xuống thềm đá, lúc này mới nhớ đến Hoa Quế, vội vàng vọt tới hậu viện, may mắn là nàng ấy cũng không có sao, Hồng Châu và Hồng Phúc đã giúp quấn băng cánh tay bị thương, trên mặt cũng chỉ có chút vết thương ngoài da.
Từ Oản cầm thuốc mỡ thoa cho nàng, chỉ sợ nàng đau, còn thổi thổi cho nàng: "Cố chịu đau một chút, ngươi chính là phúc lớn mạng lớn."
Hoa Quế gật đầu, nhưng lại rơi lệ.
Từ Oản nhìn thấy, lau nước mắt cho nàng: "Sao vậy, thật sự rất đau à?"
Hoa Quế lắc đầu: "Không đau, không đau."
Thiếu nữ ngồi xuống trước cửa sổ với nàng, vết thương trên mặt đều đã thoa thuốc mỡ: "Rốt cuộc là đau hay không đau, một hồi lại lắc đầu, một hồi lại gật đầu, đừng sợ, sẽ không có sao đâu, nhất định không lưu lại sẹo, ta điều chế đều là linh đan diệu dược, người bình thường còn không cho dùng nữa mà."
Chỉ là muốn trêu chọc nàng, ai ngờ Hoa Quế lại càng khóc dữ hơn, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, lau cũng lau không kịp, Từ Oản cầm khăn lau cho nàng, mỉm cười: "Đây là làm sao? Sao lại khóc, không phải là không có chuyện gì à?"
Hoa Quế lùi về phía sau, phịch một cái quỳ xuống: "Tiểu thư! Hoa Quế đáng chết, ngay cả mèo con cũng không chăm sóc chu toàn, lẽ ra ta đã đi, nhưng lại nhìn thấy Biểu tiểu thư như du hồn đi qua đi lại, cảm thấy lo lắng nên mới định đến nói với nàng ấy vài câu, cái gì cũng chưa kịp nói, không ngờ vũ đãi đã đổ xuống... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch chết..."
Thật ra sau khi cứu Từ Vân ra, nàng đã nhìn thấy, mèo con làm bạn cạnh nàng sáu bảy năm, bị đập trúng chết tại chỗ, làm sao có thể không đau lòng, nàng vươn tay đỡ Hoa Quế đứng dậy, chỉ nói không sao.
"Sao có thể trách ngươi được, ngươi không sao là tốt rồi." Giọng Từ Oản nhẹ nhàng: "May mắn, may mắn là ngươi không sao, cũng có thể nhờ ngươi mà biểu tỷ của ta mới tránh được một kiếp, cảm kích ngươi còn không còn kịp, sao lại trách ngươi được."
Hoa Quế càng khóc lớn hơn, Từ Oản nhẹ nhàng an ủi nàng.
Từ Oản lau mặt cho nàng, lại thoa thuốc, bảo nàng nhanh chóng đi nghỉ ngơi, dưỡng tốt bản thân đừng dọa đứa nhỏ, mới cho người đưa về phòng.
Hồng Phúc nhìn thấy trên y phục Từ Oản có vết máu, vội vàng cầm y phục mới cho nàng thay, Hồng Châu mới đưa Hoa Quế về phòng, nghe bọn nha hoàn nói, trước cổng Từ gia đang có đội thị vệ canh giữ, Từ Oản giật mình suýt chút nhảy dựng lên!
Nàng đã ném thiếu niên đang đứng ngoài cổng ra sau đầu mất rồi, cũng không thay y phục mới, vội vàng chạy ra khỏi hậu viện, buổi chiều không có gió, thời tiết khô nóng rất khó chịu, cả người Từ Oản đầy mồ hôi, một mạch chạy ra cổng mới đứng lại.
Đội thị vệ vẫn đứng ngoài cổng, xe ngựa Đông cung còn dừng ở bên cạnh, một tay thiếu niên vịn càng xe, không nhịn được đá chân, cũng không biết là đã đợi bao lâu, ký ức năm đó xuất hiện, Từ Oản vội vàng đi đến.
Bước chân vội vã, cả người chật vật, thiếu nữ nâng váy đi ra cổng.
Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng lần này của nàng, lập tức bước đến: "Sao vậy? Đây là có chuyện gì?"
Hắn nghe trong viện lộn xộn cả lên, chỉ biết là đã xảy ra chuyện, Từ gia không có người chủ sự, cũng không ai nhận ra hắn, tự nhiên không ai đến thỉnh, nhưng hắn lại lo lắng cho Từ Oản, cũng may tính tình hắn tốt, đợi ở bên ngoài thật lâu.
Từ Oản cúi đầu, y phục dính không ít vết máu và vết bẩn, so với thiếu niên đang ở trước mặt, lại càng lộ vẻ tầm thường, nhưng mà ký ức khi còn nhỏ vẫn còn, nàng cũng tưởng nhớ những ngày đơn giản khi đó, luôn xem hắn là đứa bé mà đối đãi, không nghĩ tới hắn lại vẫn chờ nàng ở bên ngoài, đi đến gần: "Vũ đài được dựng bên trong bị sụp, biểu tỷ ta bị đập trúng, dọa chết người."
Lý Hiển gật đầu: "Thảo nào mà bên trong ồn ào như vậy, ngươi không sao là tốt rồi."
Hắn nhìn nàng cười, cũng không quan tâm đến bộ dáng của nàng, bước đến kéo tay nàng: "Ta đi săn, lại bị vài chuyện vướng chân, bây giờ mới rảnh rỗi được nên vội vàng đến thăm ngươi, nghe nói ngươi đến tìm ta, có muốn trở lại Đông cung nữa không?"
Từ Oản gật đầu, cơ hội tốt ngàn năm một thuở, dĩ nhiên không thể bỏ qua: "Muốn chứ, ta muốn đi lại trong cung, giống như khi còn bé vậy, sau này liền thỉnh cầu một chức nữ quan."
Đối với người như Lý Hiển, chỉ cần nói thẳng ra là được rồi.
Quả nhiên, hắn rất vui vẻ gật đầu, đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, lôi kéo nàng hỏi lúc nào nàng sẽ đi, Từ Oản mời hắn vào trong, hắn lại không chịu.
Mấy năm không gặp, dường như hai người cũng không hề xa lạ, chuyện này thật sự đáng mừng.
Chân Từ Vân bị thương, tựa như tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng nàng, Từ Oản không biết mai đây có thể bị một thánh chỉ tứ hôn rơi xuống đầu hay không, trong lòng luôn thấp thỏm, hận không thể lập tức đến Đông cung tránh gió.
Lý Hiển hẹn thời gian với nàng rồi mới đi.
Từ Oản vui vẻ bồi hắn một đoạn, chờ hắn lên xe, nhìn thấy hắn rời đi rồi mới trở về, mèo con trong viện đã được nhặt đi, bởi vì đã huyết nhục mơ hồ nên sợ hù dọa bọn nhỏ, một sai vặt nói Vương Phu nhân đã cho người ném ra ngoài tường.
Hồng Phúc và Hồng Châu đi tìm nàng, khuyên nàng mau về thay y phục, nói là lát nữa sẽ có khách đến.
Nàng cười gật đầu, bảo các nàng về phòng chờ một chút, một mình cầm rổ và cái xẻng, đi ra cửa sau.
Nhìn xung quanh thấy không có ai, Từ Oản men theo chân tường đi thật xa, mới nhìn thấy một bóng trắng.(d.đ-l!q^đ) Tiểu Bạch cuộn tròn cơ thể như cục bông, chỉ như đang ngủ thϊếp mà thôi.
Nàng tiến đến, ngồi chồm hổm trước mặt nó, bỗng chốc bụm miệng lại.
Nước mắt như hạt đậu lớn chậm rãi rơi xuống, mèo con nát cả nửa gương mặt bị mặt đất che khuất đi, đưa tay bế nó lên, bộ lông trắng tuyết dính đầy vết bẩn, hơn nữa nửa bên kia... Không có cách nào rửa sạch, đưa tay vuốt ve chiếc bụng thịt của nó, ôm chặt lấy nó.
Ra ngoài quá lâu, sẽ có người đến tìm, Từ Oản bỏ Tiểu Bạch vào trong rổ, rồi lập tức trở về hậu viện, nàng cố ý đến Tiểu Lâu, ở bên dưới chọn một vườn hoa, tự tay đào cái hố, chôn mèo con bên trong.
Lúc này cả người đều dính đất, trên giày thì đều là bùn.
Cũng không còn sớm, chôn mèo con xong liền vội vàng về viện của mình, Hồng Châu và Hồng Phúc cũng tìm nàng thật lâu, vội vàng kéo người vào phòng, vừa tắm vừa đổi y phục, lăn qua lăn lại một lúc lâu.
Tóc cũng rối, phải chải đầu lại lần nữa, muốn đeo khuyên tai cho nàng, Từ Oản không chịu lại tháo ra, tiện tay ném trên bàn. Hồng Châu dỗ nàng, nói là Tiền viện có khách, mời nàng đi qua.
Từ Oản nhìn mình trong gương, ngồi một lúc lâu, mới đứng dậy rời đi.
Quả nhiên Tiền viện có khách, ngay cả Từ Hồi, Triệu Lan Chi và Từ Cẩn Du cũng đang ở đây, cái gọi là khách quý, không nghĩ đến, Cố Thanh Thành và Vệ Hành cùng xuất hiện ở Từ gia, thời điểm Từ Oản đến Tiền đường, hành lễ với tất cả xong thì ngồi bên cạnh nghe cũng được đại khái.
Không ngờ là vì chuyện nàng đến Đông cung, mẫu thân nàng dứt khoát mời hai người này đến.
Nhắc tới cũng khéo, hai người này, mẫu thân nàng đều có ân cứu mạng với bọn hắn, vì nữ nhi, tất nhiên đều đã nghĩ đến.
Lần này mời đến, còn giữ khách lại dùng cơm tối.
Đáng tiếc Cố Thanh Thành không thể ngồi lâu, Cao Đẳng đến tìm, nói là Lý Hiển trở về Đông cung, mời hắn qua, hắn vội vàng từ biệt Vệ Hành và Từ Hồi, Từ Oản vẫn cúi đầu, một câu dư thừa cũng không nói, đợi đến khi nghe nói hắn phải đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với mẫu thân là nàng muốn đi tiễn hắn, liền đi theo sau lưng Cố Thanh Thành.
Hai người một trước một sau, người nào cũng không nói gì.
Ra khỏi cổng Từ gia, Cao Đẳng mời Cố Thanh Thành lên xe, hắn đứng dưới xe, quay đầu lại.
Thiếu nữ nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, giống như con thỏ nhỏ bị ủy khuất, đã từng gặp qua bộ dạng nàng thế này, vén màn xe lên, nhìn nàng: "Muốn lên xe ngồi một chút không?"
Từ Oản hung hăng gật đầu, đi qua trước mặt hắn rồi lên xe ngựa.
Cố Thanh Thành theo sau, đã sớm nhìn thấy sắc mặt nàng không đúng, hắn ngồi xuống, nhìn nàng, nhíu mày: "Sao vậy?"
Từ Oản đẩy hắn, bảo hắn xoay qua chỗ khác.
Hắn cũng di chuyển theo, vừa đưa lưng về phía nàng, người sau lưng lập tức dán lên.
Thiếu nữ cúi đầu dán lên lưng hắn, nước mắt liền rơi xuống.
Lúc đầu hắn cũng không di chuyển, lát sau khi tiếng khóc lớn dần lên, hắn mới xoay người lại.