Chương 49: Trai tài gái sắc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử.

Trong nhà có tang sự, không thể dậy muộn.

Hồng Châu đã đến phía trước trước, Hồng Phúc thì đến gọi Từ Oản rời giường, vui vẻ vào phòng nàng, Từ Oản khoác chăn mỏng, quấn bản thân thành một nắm, cứ như vậy ngồi trên giường, không biết đã ngồi bao lâu.

Đi đến gần, nàng vẫn đang ngẩn người.

Hồng Phúc vẫy tay trước mặt nàng: "Tiểu thư, đang nghĩ gì vậy, nên dậy rồi.”

Từ Oản hoãn quá thần lai*, nhìn thấy Hồng Phúc lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, nằm sấp người xuống kéo chăn mỏng che kín cả người.

*hoãn quá thần lai: chậm chạp, trì hoãn

Thật sự không muốn nhớ đến chuyện tối qua nàng đã làm!

Từ Oản nhớ lại bộ dạng mình dựa đầu vào vai người kia, thật muốn đánh bản thân vài cái, Hồng Phúc đến hỏi nàng làm sao, nàng bĩu môi, ổn định tâm trạng, lúc này mới chui ra.

Hồng Phúc vội vàng cầm áo tơ trắng, hầu hạ nàng mặc vào.

Lại đến khóc lóc một ngày.

Mùa hè quá nóng, không thể giữ thi thể quá lâu, lễ khâm liệm lớn nhỏ đều hoàn thành trong một ngày, còn lại đều cố gắng giản lược, quan tài để hạ táng ít ngày nữa cũng phải nhanh chóng lo liệu.

Tang sự này tiêu phí rất nhiều tiền bạc, cũng may của cải trước đây của Từ gia nhiều, Vương Phu nhân cũng bù vào chút ít, Từ Oản và bọn tỷ muội ở cùng một chỗ, cô nương trong nhà, cũng không cần biết chuyện gì, chỉ cùng nhau khóc lớn.(d.đ+l!q^đ) Từ Vân khóc nức nở nhất, cả Từ gia, mãi đến khi hạ táng, mới cảm giác an tĩnh lại.

Hai ngày nay Từ Oản cố ý trốn Cố Thanh Thành, cũng chưa gặp lại hắn.

Sau khi Lão Thái gia hạ táng, cửa lớn Từ gia đóng chặt, các phòng cũng rất sa sút.

Giằng co nhiều ngày, không cần nói đến người khác, Từ Oản cũng tiều tụy chút ít, Từ Vân càng gầy gò, cả ngày không ăn không uống, tâm sự nặng nề.

Từ Oản dự định nghỉ ngơi, mấy ngày nay đúng là rất mệt mỏi, mới buổi trưa đã ngủ gật, lại nghe thấy tiếng khóc không biết truyền tới từ đâu, hỏi Hồng Châu, Hồng Châu đi ra bên ngoài nghe ngóng một hồi, quay lại nói là từ Hậu viện.

Mấy ngày trước, theo như Từ Hồi nói, đáng lẽ đã đuổi Trần Di nương ra ngoài, Vương Phu nhân rất giận dữ, lại cho người vả miệng bà ta, rồi mới đuổi ra ngoài, nhưng Lão Thái gia đột nhiên qua đời, nhất thời chuyện này lắng xuống.

Hạ táng Lão Thái gia, Vương Phu nhân lại nhớ đến chuyện này.

Từ Cẩn Du cũng ở nhà, nhưng lại đóng chặt cửa thư phòng, không muốn quản chuyện này.

Hai tỷ muội Từ Xúc Từ Họa quỳ trước mặt Vương Phu nhân khóc nức nở, hết lời cầu xin lưu lại nương các nàng, Trần Di nương cũng đòi sống đòi chết, nhưng ầm ĩ một hồi cũng không có ai làm chỗ dựa, không còn cách nào đành phải nằm sấp xuống làm nhỏ, không thể thiếu tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn cầu xin Vương Phu nhân, trong lúc nhất thời Hậu viện chỉ toàn tiếng khóc lóc.

Từ Oản nghe xong, lật người, tiếp tục ngủ.

Loại chuyện này, không xen vào là tốt nhất, nàng lăn qua lăn lại trên giường nhỏ, mơ mơ màng màng lại mơ mơ màng màng, đang muốn chìm vào giấc mộng, cửa phòng bị người ở bên ngoài hung hăng đẩy, ầm một tiếng, thiếu nữ thở hồng hộc vọt vào trong.

Từ Vân vội vàng chạy đến giường nhỏ, dùng sức nhào lên giường nhỏ phía trước.

Từ Oản lăn đến bên cạnh nàng, nắn mặt nàng: "Sao thế? Có mẫu thân ta, ai cũng không dám đưa tỷ vào cung, chuyện tuyển tú không tốt lành gì, đại cữu cữu sẽ nghĩ thông thôi."

Từ Vân gật đầu, nhưng vẫn rầu rĩ: "Mẫu thân ta muốn cho người đưa Trần Di nương đi, cãi vã ầm ĩ không chút an bình, ta thấy mà phát bực, nếu sau này xuất giá có thể tìm một nơi yên tĩnh thì tốt quá, muội có xem những hí khúc đó không, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, muội nói xem trên đời có nam nhân như vậy không?"

Từ Oản suy nghĩ, cười: "Có, nếu không hí khúc từ đâu mà ra?"

Từ Vân thở dài, kéo nàng đến gần lặng lẽ nói: "Muội nói hôn sự thế nào là tốt nhất, mẫu thân ta bảo nên tìm một cành cao, nhưng ta nhìn bà ấy, không dám nghĩ đến cuộc sống sau này, vốn là... Vốn là... Thôi quên đi, không nhắc đến người không có lương tâm đó nữa, cách xa hắn ta nhất định sẽ tốt hơn."

Từ Oản bất đắc dĩ: "Lệnh phụ mẫu, lời người mai mối, nếu là người không liên quan, tương kính như tân* cũng coi như là mối hôn sự tốt!"

* tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau; tôn trọng nhau như khách

Nói đến hôn sự, Từ Vân cũng rầu rĩ: "Ta cũng nghĩ vậy, muội nói rất có ý tứ, giống mẫu thân ta, sinh ta, rồi đến Từ Dật, cả ngày ăn chay niệm Phật mặc kệ mọi chuyện, ngươi không hại người, người ta lại muốn hại ngươi, ngươi muốn tranh giành, sau này trạch viện sẽ không có ngày bình yên, sẽ không ổn định, ta cũng không hiểu, vậy tại sao còn phải thành thân, thành thân để làm gì chứ?"

Từ Oản đành an ủi nàng: "Không sao, phụ mẫu đều thương yêu nữ nhi, luôn muốn nữ nhi có được một mối hôn sự tốt, nhất là mẫu thân tỷ, chắc chắn sẽ vì tỷ làm như vậy."

Từ Vân than thở, nắm tay áo nàng: "Mẫu thân ta nói bây giờ có mặt mũi, chờ hiếu kỳ của tổ phụ qua đi, sẽ nhờ cô cô làm chủ hỏi một chút."

Từ Oản ừ một tiếng, đối với chuyện này cũng không có biện pháp nào.

Hai tỷ muội cùng nhau nói chuyện, về chuyện tương lại đều vô cùng mờ mịt, qua buổi trưa, Từ Hồi quay về từ bên ngoài, gọi nàng qua nói chuyện.

Từ Oản cẩn thận sửa sang lại y phục, vội vàng kêu Hoa Quế đi cùng, đi đến Tiền viện.

Từ Hồi đang ở thư phòng chờ nàng, cũng là mới về.

Vào cửa, Từ Oản tiến đến, hai ngày không nhìn thấy phụ thân, cũng rất tò mò: "Mẫu thân gọi con? Phụ thân đâu, mấy ngày nay con không nhìn thấy ông ấy, ông ấy đi đâu vậy ạ?"

Từ Hồi lấy một quyển sách trên giá, thờ ơ nói: "Phụ thân con không thích ở trong phủ nên đã ra ngoài tìm trạch viện, không cần để ý đến hắn, thật khiến ta bực mình."

Từ Oản gật đầu, khéo léo ngồi một bên.

Không lâu sau, Từ Hồi lục được một quyển tạp ký, đi đến chỗ Từ Oản: "Ta vẫn suy nghĩ chuyện này, muốn đích thân hỏi con một chút, thói đời chính là thế này, bản thân là nữ tử không có được nhiều lối thoát, tiểu thư nơi khuê phòng phần lớn đều giống như con, đến tuổi xuất giá, luôn ước mơ về một lang quân như ý, nhưng lang quân như ý lại không tồn tại, đa số nam nhân đều tam thê tứ thϊếp, ta thường đi lại trong quân, ở cùng các nam nhân một thời gian dài, cũng hiểu được nguyên nhân, bởi vì nữ tử thường không có chút thành tựu nào, cho nên trong mắt bọn họ, nếu con không có phụ huynh (cha và anh trai) chống lưng, thì không có lý do để bọn hắn tin phục hay ngưỡng mộ, ngoài trừ vì thấy thích hoặc là có gương mặt xinh đẹp, nhưng phần lớn đều không có gì."

Từ Hồi ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Từ Oản: "Mẫu thân nói như vậy, con có hiểu không?"

Từ Oản gật đầu: "Chính là đạo lý này."

Từ Hồi cười nhạt: "Cho nên đa số nữ nhân, ở trong mắt nam nhân đều là vật trang trí, vì là vật trang trí nên có thể tùy ý đối xử, lại nói từ xưa đến nay có nhiều người bị cô phụ lại tấm chân tình, chẳng qua chỉ vì quá nông cạn."

Nữ nhân trên người mặc y phục thuần trắng, dung mạo vẫn là dung mạo đó, nhưng cứ nhìn như vậy, dù bản thân là nữ nhi nhưng Từ Oản cũng không dời nổi ánh mắt, trong lòng càng sùng bái.

Từ Oản mỉm cười: "Từ nhỏ lớn lên trong phủ, thứ học được chính là phải có thật nhiều tâm tư, bằng không làm sao có thể sống tiếp, bây giờ đã có phụ mẫu, cũng muốn sống một cuộc sống khác, có phải mẫu thân muốn dạy con, trừ xuất giá, con vẫn còn con đường khác để đi?"

Hai ngón tay Từ Hồi nhẹ nhàng lật sách: "Đến tuổi nào thì làm chuyện đó, xuất giá cũng không có gì không tốt, chẳng qua là sẽ gả cho hạng người nào, trong lòng con chắc biết rõ, số mệnh thật ra rất huyền diệu.(TruyenHD^quy-đ0n) Đa số mọi người đều muốn môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối cũng không có gì không tốt, phu thê ngưỡng mộ lẫn nhau thương yêu lẫn nhau tương kính như tân, nữ nhi dưới gối* ầm ĩ, cũng là lạc thú, đây là cuộc sống mà đại đa số nữ nhân đều muốn hướng đến. Thật ra thì con thành thân cũng tốt, nhưng mẫu thân lại hi vọng con có thể tự mình đảm đương một phương, trở thành nữ tử mà người người phải ngưỡng mộ, không cần phải lấy lòng ai, không cần tính toán ai, cũng không cần cậy quyền của ai, con chỉ cần là Từ Oản, chỉ cần làm tốt bản thân, có nhiều người thích con, có nhiều người muốn thú con, nhưng con sẽ là người được chọn, hiểu chưa?"

*dưới gối: chỉ con cháu.

"Mẫu thân, vậy nếu chọn sai thì sao?"

"Vậy thì có quan hệ gì, thời điểm nên cầm lên thì cầm lên, thời điểm nên đặt xuống thì nhẹ nhàng đặt xuống, chỉ cần đừng đánh mất chính mình là tốt rồi."

Trong lòng thông suốt, chóp mũi Từ Oản chua xót, đời trước không ai nói với nàng những điều này.

Hung hăng gật đầu, nàng suýt chút khóc ồ lên: "Mẫu thân, con không muốn xuất giá, con không muốn dựa vào người khác."

Từ Hồi nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, lại đẩy tạp kỷ đến, đi tới trước mặt nữ nhi, cố ý khom người xuống, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, càng vui vẻ: "Quyển tạp ký này, con cầm xem một chút, bên trong ghi lại những kỳ nữ ngày xưa, bây giờ con còn nhỏ, vẫn còn phụ mẫu làm chỗ dựa, cái gì cũng còn kịp."

Vòng qua vòng lại, vẫn là quyển sách này.

Chính quyển sách này, sau khi nàng xem, mới tự đặt cho mình cái tên là Từ Nhàn Nhàn, luôn ao ước cuộc sống tùy ý như vậy.

Thật ra thì nàng đã xem qua rồi, cầm trong tay, Từ Oản gật đầu, vẫn rất cảm động: "Cảm ơn mẫu thân."

Kỳ thực ở bên ngoài mấy năm nay, nàng cũng không phải ăn không ngồi rồi.

Học tập trải nghiệm rất nhiều thứ, thảo nào phụ thân và mẫu thân chưa bao giờ ngăn cản, trong lúc nhất thời vô vàn cảm xúc trào dâng, tâm tình cũng mở rộng rất nhiều, đúng vậy, nàng còn có thể làm được rất nhiều chuyện, đời này đã thật sự rất tốt rồi, cần gì phải luôn lo lắng đến những thứ hữu dụng vô dụng kia!

Hoa Quế rửa chút nho rồi đặt trên bàn, Từ Hồi tự tay lột một quả cho nữ nhi, Từ Oản ăn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Hai mẫu nữ lại cùng nhau nói chuyện phiếm, ngoài cửa lại có người đến, nha hoàn báo là Vương Phu nhân, vội vàng cho người mời vào.

Vương Phu nhân cầm trên tay một rổ trái cây tươi, đích thân đưa tới, vừa vào cửa đã mỉm cười: "Đúng lúc A Man cũng ở đây, lát nữa nhớ mang một ít trái cây về ăn nhé, đại ca của ta về mang đến, rất ngọt!"

Từ Oản vội vàng đứng dậy làm lễ, lập tức Vương Phu nhân đã bảo ngồi xuống.

Hoa Quế nhận rổ trái cây, đặt ở một bên.

Vương Phu nhân và Từ Hồi vào phòng trong, cùng ngồi rên sạp.

Đáng lẽ không có chuyện gì, Từ Oản sẽ rời đi, nhưng lại nhớ tới lời của Từ Vân, sợ sẽ bàn đến chuyện hôn sự, cố tình muốn nghe lén nên ngồi trở lại, giả bộ ăn nho, dựng thẳng lỗ tai lên.

Bình Nhi hầu hạ bên cạnh, Từ Hồi và Vương Phu nhân ngồi đối diện nhau.

Sạp ở phòng trong thư phòng, có chút nóng, Từ Hồi thuận tay cầm cây quạt quạt gió cho tẩu tẩu.

Nàng rãnh rỗi hỏi: "Đã xử lý tốt Trần Di nương?"

Vương Phu nhân ừ một tiếng: "Là tỷ muội nhiều năm, nàng lại là nương của Xúc Nhi và Họa Nhi, dù có thế nào thì cũng đã hầu hạ nhiều năm trong nhà, vì quá tức giận nên mới đánh một trận rồi muốn đuổi đi, nhưng nếu thật sự đuổi nàng đi đoán chừng nàng sẽ không cách nào sinh sống, thôi quên đi, ta chỉ cần chiếu cố tốt nữ nhi mình là được rồi, cũng phải lưu lại chút thể diện cho huynh trưởng muội, hắn cũng mang ơn đội nghĩa.

Chuyện nhà người khác, không hỏi đến dĩ nhiên sẽ tốt hơn.

Từ Hồi chỉ cười cười: "Tẩu tẩu vẫn là lòng dạ Bồ Tát, mà thôi, đừng để lại tai họa cho chất nữ của ta là được."

Vương Phu nhân cười khổ, cảm thấy may mắn: "May mà muội trở về, nếu không A Vân không biết sẽ ra sao, vốn là không còn chuyện gì, nên nghĩ muốn thân càng thêm thân với chất nhi nhà đại ca ta, ai ngờ vẫn không được, dù không phải ta sinh ra, cũng không có nghiêm chỉnh đính hôn, nhưng mà người ta cũng đã đáp ứng, đính hôn với cả hai nữ nhi thì làm sao mà được, đại ca muội nói không muốn thất hứa, ta nghĩ cũng quên đi, nên tìm cho A Vân một mối hôn sự khác."

Hôn sự của chất nữ, tự nhiên có mẫu thân nàng ấy lo, Từ Hồi cũng không quá để ý: "Con bé cũng còn nhỏ, đừng vội, người tới cửa cầu hôn nếu tương xứng thì chọn, không được thì chọn cửa khác, nên tìm người có nhân phẩm khá một chút, tính cách cũng nên đi hỏi thăm, đừng để con bé phải chịu uất ức."

Vương Phu nhân gật đầu lúc này mới nói rõ ý đồ: "Tới cửa cầu hôn không có người tương xứng, ngược lại ta chọn trúng một cửa, muốn nhờ muội đến nói thử, xem có chút hi vọng nào không, bây giờ phụ thân cũng mới qua đời, tuy nói không vội, nhưng người này, càng nghĩ lại càng vừa ý, chỉ sợ bỏ qua thôn này sẽ không tìm được cửa tiệm nữa!"

Nhìn sự gấp gáp của bà ấy, Từ Hồi buồn cười: "Người nào lại vừa ý đến vậy?"

Vương Phu nhân cũng cười: "Nói ra cũng sợ muội chê cười, nhưng cũng phải nói với muội, ta xem Cố Tiểu Tướng quân kia mặc dù thanh danh không tốt, nhưng mà cách xử sự thật sự không tệ, có lẽ ta có chút với cao, nhưng năm đó không phải đã cứu hắn à..."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Hoa Quế hoảng sợ kêu lên, vô cùng gấp gáp: "Tiểu thư! Tiểu thư mau phun ra! Ối trời!!! Người đâu, mau đến đây! Tiểu thư bị nghẹn quả nho!"

"..."