Chương 16: Ôn Lương

Trời lại đổ mưa, cửa thư phòng mở ra, bên ngoài sắc trời âm u.

Vừa nghe Triệu Lan Chi tới đón Từ Oản về chịu tang, mặt Từ Phượng biến sắc trắng bệt, hắn lập tức sai Hoa Quế dẫn Từ Oản về thay y phục, Từ Oản còn không biết xảy ra chuyện gì, hỏi Hoa Quế nhưng cũng bảo là không biết.

Về đến viện, Hoa Quế liền đi tìm y phục màu trắng cho nàng thay, không biết khi nào tiểu thư mới quay lại nên đi chuẩn bị ít quả khô cho nàng ăn lúc rảnh rỗi. Ngoài trời giăng mưa bụi, gió thổ nhè nhẹ, đợt này mưa thu cứ lặng lẽ không một tiếng động, thật là khiến người ta không kịp phòng bị.

May là mưa không lớn, Hoa Quế che ô đưa nàng ra cửa sau.

Vừa đi vừa dặn dò nàng: "Mặc dù nô tì không biết phụ thân người chịu tang ai nhưng nô tì đây cảm thấy nhất định là người rất quan trọng, từ nhỏ đến giờ người chưa bao giờ trải qua chuyện này, đến đó người chỉ cần dfienddn lieqiudoon nghe theo phụ thân mình, bảo người quỳ thì người quỳ, bảo người khóc thì người khóc."

Từ Oản gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Một tay Hoa Quế ôm lấy đầu vai nhỏ của nàng than thở: “Tiết trời này thật là hợp với hoàn cảnh, mưa mãi không dứt, năm nay đúng là rối rắm, cầu cho Từ gia chúng ta ai cũng được bình an!"

Từ Oản cứ đi theo Hoa Quế, vóc người nhỏ nhắn đi không quá nhanh, ra gần đến cửa sau, từ xa nghe có tiếng người truyền đến.

Nghe không rõ lắm , Hoa Quế không để ý lắm, tay dắt Từ Oản, đi nhanh về phía trước.

Cửa sau đang đóng, Từ Phượng Bạch thân vận bạch y đứng bên trong, Triệu Lan Chi cũng một thân trắng thuần, đang cùng hắn tranh luận gì đó, đến gần chút nữa mới nghe được âm thanh tức giận của hắn, hình như có liên quan đến đoàn xe vận lương.

"Ta cũng không biết, Lâm Giáo Đầu cũng trong đoàn."

""

"Sao gọi là ngoài ý muốn? Cố ý giấu giếm rồi đến báo tang, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế, ta nghi là có người cố ý động thủ trên vách đá, mục đích chính là cho cả đoàn vận lương đều chết."

"Mục tiêu là đoàn vận lương?"

Từ Phượng nheo mắt, cất giọng trầm thấp: "Còn phải hỏi sao? Ngươi bình tĩnh suy nghĩ đi, ta hiểu rõ Lâm Giáo Đầu mà ngươi nói, như huynh như phụ thân, nhưng đột ngột có nhiều người chết như vậy, tuyệt đối không được để tin tức truyền ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, ngươi là người may mắn còn sống sót, chúng càng không dễ gì bỏ qua."

Triệu Lan Chi sắc mặt đỏ bừng, tiến lên túm lấy cổ áo hắn, hắn nghiến răng cơ hồ là rất tức giận lắm: "Ngươi bảo ta tỉnh táo thế nào, ta nói ngươi không tin, hay là ta cùng bọn họ rơi xuống vực chết không toàn thây ngươi mới vừa lòng, trong lòng ngươi chỉ có vị Điện hạ kia, ngươi không hề hoài nghi hắn? Phải không? Ngươi có còn thích. . . . . ."

Từ Oản vừa định đi qua thì bị Hoa Quế bịt hai tai lại, ôm gọn nàng vào trong ngực không cho nghe nữa.

Nàng cất tiếng kêu, Triệu Lan Chi quay đầu lại nhìn thấy Từ Oản, từ từ buông Từ Phượng Bạch ra.

Hai người làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, Từ Phượng Bạch mở ô, gọi Từ Oản đi đến: "."

Hoa Quế đưa Từ Oản đến.

Những lời phụ thân nàng chất vấn Tiểu Cữu Cữu vừa rồi, Từ Oản đều nghe thấy hết, trong lòng xáo động nhưng vẫn giữ vẻ ngoài điềm nhiên không biến sắc.

Trước mặt nữ nhi, Triệu Lan Chi vờ như không có chuyện gì, chỉ nắm tay nàng bảo: "Đi thôi."

Từ Phượng tiễn bọn họ ra cửa: "Đi trước đi, ta theo phía sau."

Từ Oản bước lên xe ngựa, không biết Triệu Lan Chi nán lại phía sau nói gì với Tiểu Cữu Cữu mà một lát sau mới lên xe.

Bên ngoài mưa như lớn hơn, hắn cất ô, lệnh cho phu xe đi nhanh.

Gió lạnh thổi vào qua tấm rèm cửa sổ xe ngựa làm Từ Oản không tự chủ được rùng mình một cái.

Triệu Lan Chi liền kéo rèm lại, quay đầu cất giọng khàn khàn: "Lạnh không?"

Từ Oản lắc đầu: "Không lạnh, phụ thân, chúng ta đi đâu vậy?"

Hắn thở dài, quay mặt đi: "Mẫu thân con sinh hạ con vào ban đêm, tình trạng rất nguy kịch, ta mới ôm con ra ngoài thành tìm đại phu, nếu không dieendaanleequuydonn có Lâm bá phụ cứu giúp, chúng ta đã không thể sống đến bây giờ rồi."

Từ Oản mặc nhiên không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, đưa cả hai tay tới cầm lấy tay phụ thân mình an ủi: "Lâm bá phụ nhất định là một người tốt."

Triệu Lan Chi gật đầu, không biết đang nghĩ gì, hắn dựa người vào thành xe, nghiến răng: "Đáng tiếc người tốt cũng không thể sống thọ, con cứ yên tâm sống bên cạnh cửu cửu, phụ thân đã không ít lần ra vào cửu tử, nếu không có kẻ cố ý ám hại thì chắc là gặp quỷ rồi!"

Từ Oản nắm bắt được trọng điểm: "Có kẻ muốn hại người?"

Triệu Lan Chi nhìn nàng, nắm lấy tay nàng: "Trước kia ta từng vào núi đao biển lửa rồi, chỉ cần cữu cữu con có thể chăm sóc con chu đáo thì ta thấy yên tâm rồi, bây giờ nhớ lại, trên đời này nào có nhiều sự trùng hợp như vậy, cũng không biết là do ai. Con đừng lo lắng, lần này ta thoát được rồi, ta nhất định sống thật lâu để A Man của ta mỗi ngày đều vui vẻ."

Nói xong, hắn ôm nàng vào lòng, vỗ lưng an ủi nàng.

Từ Oản cứ để mặc hắn ôm mình, mới vừa rồi nàng nhìn hắn, mắt hắn đỏ hoe, tựa như cần được an ủi.

Nàng cũng buồn bực nên ôm lấy hông hắn: "Phụ thân, tốt nhất là người hãy sống lâu trăm tuổi, chờ tiểu nữ trưởng thành rồi hiếu thuận với người."

Có tiểu tử thật tốt, Triệu Lan Chi cảm thấy rất ấm lòng.

Trời mưa nên xe ngựa cũng không đi nhanh được, trên đường người người vội vã, thỉnh thoảng xe còn dừng lại, có khi đến gần nửa giờ, ra khỏi thành Tây Môn, đến một thôn nhỏ vùng ngoại ô, là nhà của Lâm Giáo Đầu.

Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc, xe ngựa dừng lại, Triệu Lan Chi bung ô đón Từ Oản bước xuống xe.

Trạch viện rất lớn, một cái lều tạm được dựng bên ngoài để đặt linh cữu, có cả ba cái lều như thế, cái đầu dài chừng hơn một trượng, hai cái còn lại ngắn hơn một chút, vừa xuống xe ngựa đã có người đứng trước lều trao cho tang y.

Người tới phúng điếu không nhiều lắm, trong sân Lâm lão phu nhân cùng còn dâu đang khóc, có hai đứa bé quỳ gối trước linh cữu cũng khóc.

Từ Oản khoác tang y vào, Triệu Lan Chi đưa nàng tiến lên dập đầu: "Con hãy khấu đầu trước Lâm bá phụ."

Nàng quy củ dập đầu, bên cạnh có người nói vào, bảo đứa bé hẵng còn nhỏ không cần đa lễ, Triệu Lan Chi cũng quỳ xuống cùng nữ nhi: "Lâm đại ca, không phải huynh muốn gặp A Man sao? Ta dẫn A Man tới gặp huynh đây, con bé đã lớn rồi, đừng xem con bé như con mèo con nữa, bây giờ có thể sống tốt rồi."

Từ Oản không nghe rõ lắm nhưng mà theo Triệu Lan Chi nói thì biết vị này là Lâm bá phụ, đã cứu mạng nàng và phụ thân nàng lúc nàng được sinh ra, có giao tình tốt với phụ thân nàng, hình như còn nhắc tới nàng.

Mưa thu hơi lạnh, trong lán không biết mưa dột chỗ nào, khắp nơi đều lạnh lẽo, từ Oản đi theo Triệu Lan Chi quỳ một hồi nghe hắn nói chuyện, việc gì trong nhà hắn đều nói hết.

Cờ trước lúc động quan đong đưa theo gió, nàng vẫn quỳ gối ngay ngắn trước linh cữu, nhìn thấy người ta đi tới đi lui.

Đột nhiên nàng cảm giác như đã từng chứng kiến cảnh này rồi, chỉ là không thể nhớ là khi nào.

Trong trí nhớ, có cảnh đốt giấy để tang, cả tiếng khóc, tiếng kêu rên của lão thái thái, cảnh người ta lui tới, nàng mặc ma y, quỳ đến hai chân tê dại.

Cũng không biết từ lúc nào mưa đã ngớt.

Càng nghĩ càng nhức đầu, Từ Oản quỳ một lúc lâu, Triệu Lan Chi kéo nàng đứng lên đi đốt giấy cho Lâm Giáo Đầu.

Nàng cố nhớ tới những chuyện đã trải qua, cho đến lúc Tiểu Cữu Cữu tới đón nàng.

Từ Phượng nói là tới đón người, cũng vào lều chỗ linh cữu, dù gì Lâm Giáo Đầu cũng là thuộc hạ cũ của hắn, lúc tới có mang theo chút bạc, sai người đưa cho lão thái thái rồi mới đưa Từ Oản đi.

Triệu Lan Chi vẫn ở trong lều không ra ngoài.

Từ Oản cởi ma y ra đi theo Từ Phượng bạch, không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn thân mặc đồ trắng cũng vừa hợp với thần sắc lúc này, Từ Phượng kéo mạnh tay hắn bảo: "Đi thôi."

Xe ngựa dừng ở xa một chút, Từ Oản đuổi theo hắn: "Cữu cữu cũng biết Lâm bá phụ sao?"

Từ Phượng gật đầu: "Hắn cũng như phụ thân con, từng là thuộc hạ cũ của ta."

Từ Oản ngẩng đầu nhìn hắn: "Phụ thân cũng là?"

Hai người đi không nhanh, Từ Phượng Bạch khịt mũi.

Nàng thật sự rất muốn biết chuyện đã xảy ra khi xưa với phụ mẫu, nhưng nàng cũng biết giờ không phải là thời điểm thích hợp d’đ/l/q’d để hỏi chuyện này, đi đến xe ngựa, Từ Phượng bạch đỡ nàng leo lên.

Từ Oản mượn lực đạp chân một cái bước lên xe ngựa.

Phu xe liền kéo rèm lại cho nàng.

Nàng đã từng ngồi xe này rồi, cũng bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là mới vừa ngồi xuống liền thấy bên cửa sổ có một thanh trường kiếm toàn thân khảm cẩm thạch, quý khí cực kì.

Rất nhanh, Từ Phượng bạch lên xe, xe ngựa rời đi.

Hắn thấy Từ Oản nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm liền đưa tay che trước mắt nàng: "Kiếm này đại hung, đừng nhìn."

Từ Oản cúi đầu, thấy y phục lộ ra bên dưới chân của Tiểu Cữu Cữu cũng đều màu trắng.

Cả đoạn đường không nói lời nào, vừa về đến cửa, Tiểu Cữu Cữu không xuống xe, Hoa Quế đã sớm chờ ở cửa đón, thấy Từ Oản đi vào phủ viện rồi, Từ Phượng bạch mới thả rèm xe xuống tiếp tục đi.

Đi một chuyến như vậy thật ra cũng nhẹ nhàng.

Lúc quỳ chỗ linh cữu nàng bị mưa dột ướt, hai chân cũng lạnh ngắt.

Quá lạnh, Hoa Quế vội cho người mang nước nóng, ở trong phòng tắm nước nóng một lúc, cảm thấy mệt mỏi, cả người khó chịu.

Lau khô tóc xong, thay quần áo trong, Từ Oản nói mệt rồi bò lên giường nằm nghiêng.

Hồng Châu vội đắp chăn, sợ nàng cảm lạnh liền đóng cửa sổ lại.

Quá mệt, Từ Oản mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, lại thấy một khoảng trời âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều là tiếng khóc, nàng có thể nghe được rõ ràng, ngoài tiếng khóc của lão thái thái còn có tiếng khóc của chính nàng, là mơ sao? Lại nằm mơ rồi sao?

Nàng giống như một vị khách đến xem, cái gì cũng có thể nhìn thấy được.

Cảnh tượng giống như ở viện của Lâm Giáo Đầu cũng như cái lều nơi đặt linh cữu, cảnh phất cờ trước lúc động quan, không biết ai đã mang quan tài trở lại, Từ Oản thấy mình đang quỳ đốt giấy trước linh cữu, phụ thân cũng đang khóc, thân trường bào trắng dường như bước đi qua nàng, Từ Phượng Bạch chạy vội tới quan tài trước mặt, giơ tay rút trường kiếm ra.

Mọi người đều lên tiếng kinh hô, trường kiếm chém xuống, quan tài lập tức bị tách làm đôi!

Một nam nhân hẵng còn trẻ tuổi lập tức lăn ra ngoài, tay chân xiêu vẹo, phần ngực đã không còn nguyên vẹn, duy chỉ có gương mặt đó, Từ Oản nhìn thấy rất rõ ràng, đó là phụ thân nàng Triệu Lan Chi!

Từ Phượng bạch như giật mình, chỉ thấy hắn đứng thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Trong lều lập tức náo loạn, lão thái thái càng khóc vật vã, Từ Oản thấy thân hình nho nhỏ của mình bổ nhào xuống người Triệu Lan Chi, khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng huyên náo ở bên trong, còn có thể nghe thấy tiếng của Tiểu Cữu Cữu.

Có cả âm thanh trầm đυ.c như nghiến răng của ai đó không rõ.

"Sao là ngoài ý muốn? Cố tình giấu giếm giờ mới đến báo tang?"

". . . . . ."

"Ngươi không nói, ta tự đi hỏi hắn!"

". . . . . ."

Sớm đã không thể phân biệt đâu là mộng đâu là thật, Từ Phượng Bạch giận đến đỏ mặt, nhất quyết đi ra cửa.

Hoa Quế ôm hông hắn, khóc kêu không thể đi được, còn nói hãy nghĩ cho A Man giờ không còn phụ thân về sau phải sống thế nào, Từ Oản ngẩng đầu lên nhìn cữu cữu, thế nhưng hắn không thèm nhìn nàng một cái, tiện tay ném vỏ kiếm xuống đất, Từ Phượng Bạch đẩy Hoa Quế ra, cầm kiếm đi. . . . . .

"Phụ thân. . . . . . Tiểu Cữu Cữu. . . . . . Phụ thân. . . . . ."

Từ Oản toát mồ hôi nhễ nhại, khóc từ trong mơ đến thức tỉnh, vừa mở mắt liền cảm thấy cuộc sống của kiếp trước và kiếp này như nối tiếp nhau, rõ ràng là mơ lâu như vậy mà không đến nửa canh giờ, mưa thu đến rồi đi cũng nhanh, mặt trời ló dạng, trong nhà sáng trưng.

Đầu và toàn thân đều đau nhức.

Trong mơ tuy rất đau lòng những cũng rất đáng sợ, khổ sở nói không thành tiếng, cả người như mới chui ra từ trong lòng nước, nàng kêu người đến, Hoa Quế sờ trán nàng, bảo nàng sốt rồi vội đi tìm đại phu.

Từ Phượng không biết đi đâu mà không có ở trong phủ, Hoa Quế không biết làm sao liền chạy đến phủ tướng quân, cuối cùng lại tìm Vương phu nhân, nhờ mời đại phu.

Đại phu nói nàng bị nhiễm phong hàn nên cho vài thang thuốc rồi dặn hãy để cho nàng ngủ một giấc thật ngon, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể khỏe lại.

Từ Oản ngoan ngoãn uống thuốc, vẫn còn cảm giác sống mũi cay cay.

Nàng không kiềm chế được lại rơi lệ, cảnh tượng trong giấc mơ vẫn như trước mắt, không biết có phải là nàng may mắn hay không, muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được, Hồng Châu vội vàng tiễn đại phu ra ngoài.

Nàng nhắm mắt lại, hít hít mũi, làm thế nào cũng ngủ không được liền kêu Hoa Quế: "Hoa Quế, Hoa Quế!"

Có tiếng bước chân đi đến, nàng nghĩ là Hoa Quế tới, liền thở dài: "Hoa Quế ngồi với ta một lát, ta không ngủ được, trong nhà sáng quá."

Giống như trước kia, lúc nào không ngủ được dinendian.lowqid]on nàng đều tìm đủ các loại lý do, thật ra chỉ là nàng không muốn ở một mình, sau khi thành thân có phu quân rồi, nàng không còn sợ phải ngủ một mình nữa.

Đáng tiếc bây giờ Hồng Châu vẫn còn nhỏ, không thể hiểu tâm tư của nàng, duy chỉ có Hoa Quế có thể để tâm đến nàng một chút.

Từ Oản nhớ đến lúc đi chơi với phụ thân, nàng cất giỏng dẻo ngọt nói nhỏ: "Hoa Quế, ngươi đem màn đêm tới cho ta đi, ta muốn ngủ."

Không nghe có động tĩnh gì, đột nhiên không hiểu Hoa Quế có ý gì mà nắm lấy tay nàng rồi đưa tay bịt kín hai mắt nàng: "Cứ như thế nhé, che đôi mắt lại, trời liền sập tối, ta sẽ luôn. . . . . ."

Nói rồi buông tay, nàng định mở mắt nhìn Hoa Quế làm nũng, đột nhiên có thêm một bàn tay che mắt nàng.

Lòng bàn tay ấm áp, cứ như vậy che lấy đôi mắt nàng, ngón cái còn nhẹ nhàng vuốt ve đến nhột cả trán, thủ pháp cực kì thuần thục, nàng đột nhiên bật cười, còn đang suy nghĩ, Hoa Quế thế mà cũng có lúc yên lặng như vậy, thật là ly kỳ.

Chỉ là, rất ấm, rất thoải mái.

Hoa Quế cùng Hồng châu vừa tiễn đại phu về đã nhìn thấy ở cửa có tên nô tài lạ mặt, định thần nhìn lại thì nhận ra đó là thuộc hạ của vị công tử ở tiểu trạch phía bắc phủ. Nàng không thèm hỏi gì vội vàng đẩy cửa hùng hổ đi vào.

Ngồi bên giường Từ Oản, tay phải Cố Thanh Thành đang che mắt nàng, hắn cúi người ngắm nhìn nàng.

Miêu nhi đang nằm bên chân hắn, thỉnh thoảng mới ngoe nguẩy cái đuôi, vừa nghe thấy tiếng bước chân nó liền ngẩng đầu lên.

Hoa Quế định mở miệng, Cố Thanh Thành đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

Nàng sợ làm ồn đánh thức Từ Oản nên không dám mở miệng, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

Nhưng hắn không ngẩng đầu nữa, Miêu nhi vẫn co rúc bên chân hắn, hắn cúi đầu dáng vẻ dịu dàng ôn lương như ngọc.