H thị đã thay đổi hướng gió, trước đó không lâu Cố thị còn đang đứng mũi chịu sào hiện tại đổi thành Mạc gia.
Mạc Lục Quân tỉnh lại thì cục diện đã định. Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn công trường bị phong tỏa và nhận thông báo từ chính phủ, ngưng mọi hoạt động, thu hồi đất, giá bồi thường còn chưa bằng một phần mười vốn ông bỏ ra.
Chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Mạc Lục Quân. Hơn phân nửa vốn của công ty đều đổ vào khu đất phía nam giữa chừng lại nói thu hồi vậy tiền của ông phải làm sao?
Mạc Lục Quân nhìn công văn trên tay mặt thoáng tia hối hận, nếu biết kết quả là như thế này ông đã chẳng lấy hết vốn công ty đầu tư vào.
Đối với Trình gia và Cao gia thiệt hại lần này cũng như hỏng một hợp đồng làm ăn về cơ bản họ không tổn thất bao nhiêu nhưng Mạc thị của ông thì khác.
Hết vốn lại không thu hồi được tiền công ty lấy gì để hoạt động? Phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.
Trước mắt chỉ còn trông chờ vào con gái của ông và Dư gia.
Nếu thật sự phải đi cầu xin…Mạc Lục Quân gác tay lên trán, tâm sự nặng nề.
Trong một quán ăn yên tĩnh, Mạc Khanh Vân hẹn gặp Dư Hạo, cô cố ý đến sớm hơn giờ hẹn nhưng không ngờ Dư Hạo lại đi trễ. Ngay lúc Mạc Khanh Vân muốn đứng dậy đi về thì Dư Hạo xuất hiện.
‘’ Xin lỗi anh có việc cần xử lý nên đến trễ.’’ Dư Hạo áy náy xin lỗi Mạc Khanh Vân, để bạn gái đợi trong cuộc hẹn là việc không nên.
Mạc Khanh Vân mỉm cười dịu dàng đáp.
‘’ Không sao, anh có mệt không?’’
Khốn kiếp dám để Mạc Khanh Vân tôi đợi tận nửa tiếng Dư Hạo anh là người đầu tiên. Mạc Khanh Vân nghiếng răng âm thầm mắng chửi.
Dư Hạo nắm tay cô cười nói, ‘‘Anh không mệt nhưng…’’ nói tới đây sắc mặt Dư Hạo không được tốt, anh lo lắng nhìn cô, ‘‘Sắc mặt em trông rất tệ, có chuyện gì sao em?’’
‘’ Quý khách chưa gọi món ạ.’’
Đúng lúc này phục vụ mang menu lên, Mạc Khanh Vân cầm menu qua, ‘’ Gọi món trước đi, em có chút đói.’’
Nghe cô nói đói Dư Hạo liền chọn món.
Cả hai cùng nhau gọi vài món, bò sốt, mì ý, khoai tây hầm và một dĩa salad trộn, lúc ăn không ai nói câu nào.
Mạc Khanh Vân ăn một nĩa salad nhìn Dư Hạo đối diện nói.
‘’ Chuyện của cha em anh cũng biết đi.’’
Dư Hạo nâng mắt nhìn cô khẽ gật đầu.
‘’ Anh có thể giúp cha em lần này không?’’ Mạc Khanh Vân dịu giọng hỏi.
Dư Hạo dừng động tác cắt thịt, anh đặt nĩa xuống lấy qua khăn ăn lau miệng. Nhìn Mạc Khanh Vân đầy mong đợi nhìn anh Dư Hạo không biết nên trả lời cô thế nào.
Chuyện của Mạc gia cũng truyền đến tai cha anh, ông ấy vô cùng bất mãn đối với năng lực làm việc của Mạc gia.
Sở dĩ ban đầu anh thuận lợi đính hôn với Mạc Khanh Vân là do cha anh rất xem trọng tiềm lực của Mạc gia. Ông muốn thông qua Mạc gia thâu tóm H thị nên mới giúp đỡ Mạc gia đối phó cục đá cản đường Cố thị. Cố thị tan rã Cố gia cũng sẽ tự động biến mất, hai nhà còn lại không đáng quan tâm, H thị sẽ là vật trong túi của Dư gia. Vốn dĩ kế hoạch tiến triển rất thuận lợi ai ngờ giữa đường nhảy ra một Dạ gia.
Mạc gia lần này quá sơ suất, Cố thị thuận lợi trở mình, dự án phía nam lại xảy ra chuyện. Cha của anh đã nói rõ không muốn anh nhúng tay vào chuyện của Mạc gia.
Họa của Mạc gia gây ra để Mạc gia tự xử lý.
Anh cũng rất muốn giúp Mạc Khanh Vân nhưng cha anh nói rất có lý. Nếu lần này anh giúp vậy những lần sau sẽ thế nào? Vẫn là để Mạc gia tự xử lý sẽ ổn hơn.
Nhưng phải giải thích với Khanh Vân thế nào đây?
Thấy Dư Hạo mãi không lên tiếng Mạc Khanh Vân buông nĩa, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn.
‘’ Anh không muốn giúp?’’
Dư Hạo trầm mặt không lên tiếng, Mạc Khanh Vân còn gì không hiểu, cô giận dữ đứng dậy cầm theo túi xách rời khỏi quán ăn.
Dư Hạo nhìn bóng lưng của cô mà bất đắc dĩ thở dài. Anh không phải không muốn giúp mà là cha anh không cho phép. Nếu anh làm trái ý ông chẳng những phải hủy hôn mà tương lai cũng đừng mong thừa kế tài sản. Nên biết bên ngoài ông vẫn còn một người con trai chỉ chờ ngày anh bị đá khỏi Dư gia cho nên anh không thể làm chuyện trái ý cha, Khanh Vân sẽ hiểu cho anh thôi.
Mạc Khanh Vân nổi giận đùng đùng rời khỏi quán ăn đi được một đoạn lại xoay người nhìn về sau vậy mà không thấy bóng dáng Dư Hạo đâu.
‘’ Ha.’’ Mạc Khanh Vân giận tái mặt, ‘’ Dư Hạo anh được lắm, mở miệng ngậm miệng là nói yêu tôi, thề non hẹn biển yêu tôi suốt đời, công ty của cha tôi mới xảy ra chuyện một chút anh đã lộ bộ mặt hèn nhát, ích kỷ. Đàn ông đều là đồ thối tha.’’
Mạc Khanh Vân mắng một tràng dài, người đi đường tò mò, hiếu kì nhìn cô gái to tiếng mắng chửi người giữa đường, có cười nhạo, có thương hại nhiều hơn vẫn là đinh ninh cô vừa bị bồ đá nên đăm ra oán hận.
‘‘Nhìn cái gì mà nhìn.’’ Mạc Khanh Vân nổi giận quát lên với người đi đường.
Cố Tử Anh vừa từ tiệm bán thức ăn nhanh đi ra thì vừa vặn đối diện với ánh mắt như viên đạn của Mạc Khanh Vân bên trong đang nổi lửa.
Cố Tử Anh cắn cây kem trên tay bĩu môi rời đi. Chị ta là hạng người không đáng để cô phí nước bọt.
Cố Tử Anh không để ý không có nghĩa là Mạc Khanh Vân không để ý. Cố Tử Anh lúc trước rất kính trọng cô nay lại tràn đầy khinh bỉ. Một người có lòng hiếu thắng như Mạc Khanh Vân làm sao chấp nhận được việc bản thân từ trên cao rớt xuống đất như vậy.
‘’ Đứng lại.’’
Cố Tử Anh không quan tâm vẫn cứ tiếp tục đi về trước, Mạc Khanh Vân chạy nhanh lên trước cản lại người.
‘’ Chị đang kêu em đó, em điếc sao?’’
Cố Tử Anh cảm thấy vô cùng nực cười, cô chưa từng thấy ai có da mặt dày như chị ta, cô cố tình không dừng lại đã tỏ rõ thái độ bản thân mà Mạc Khanh Vân cứ phải gây chuyện.
Thời gian trước cô còn nghe Cố thúc kể Mạc Khanh Vân không biết xấu hổ bám theo anh ba, muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của anh ba và anh dâu hại anh dâu ăn ít một chén cơm.
Được lắm thù mới nợ cũ hôm nay cô sẽ thay anh dâu xả giận.
Cố Tử Anh phồng má đưa cây kem cho vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ nhìn cô chủ nhỏ tức giận và tư thái như sắp ra trận gϊếŧ địch của cô thì cảm thấy vô cùng buồn cười. Người phụ nữ trước mặt quá yếu đuối anh chỉ cần dùng ba ngón tay cũng có thể tiễn cô ta về với đất mẹ không cần cô chủ ra tay. Nhưng nếu cô chủ muốn chơi đùa anh sẽ làm tròn bổn phận vệ sĩ đứng cạnh ‘‘xem’’.
‘’ Chị lại muốn gì đây?’’ Cố Tử Anh không khách khí phang thẳng vào mặt Mạc Khanh Vân một câu.
Mạc Khanh Vân nhíu mày bất mãn trước thái độ vô lễ của Cố Tử Anh.
‘’ Chị lớn tuổi hơn em sao em có thể ăn nói với chị bằng thái độ vô lễ như vậy? Lúc trước em rất kính trọng chị, sống chung với Lý Ngân Chu một thời gian trở nên vô giáo dục như nó.’’
Cố Tử Anh xì một tiếng xem thường, ‘’ Ai là em của chị? Dù chị có lớn tuổi hơn tôi thì ai quy định tôi phải tôn trọng chị, còn nữa anh dâu không phải là nó anh ấy tên là Lý Ngân Chu, có tên có họ đàng hoàng mong chị đừng gọi sai.’’
‘’ Anh dâu và anh ba của tôi tình cảm vô cùng tốt, anh ba còn không nỡ để anh dâu động một ngón tay vào nước, anh ba còn lên kế hoạch cho đám cưới sắp tới, chị đó quên ý định phá hoại tình cảm của anh ba anh dâu tôi đi nếu không tôi sẽ đến gặp mặt vị hôn phu của chị nói hết chuyện xấu chị từng làm cho anh ta nghe.’’
Cố Tử Anh hừ hừ nói. Mạc Khanh Vân không ngờ cái miệng Cố Tử Anh lại ngang ngạnh như vậy, cô muốn tát nát mặt Cố Tử Anh nhưng nhìn đến vệ sĩ cao lớn đứng cạnh liền nhịn xuống cơn giận, móng tay vì nhẫn nhịn mà ghim vào lòng bàn tay.
‘’ Nếu tôi nói không thì sao?’’
Cố Tử Anh vẻ mặt chị ngốc sao nhìn Mạc Khanh Vân, ‘’ Tôi nói rõ như vậy chị vẫn chưa hiểu? Mà thôi những gì cần nói tôi đã nói tôi cũng không muốn nói chuyện với loại người xấu xa như chị. Mạc Khanh Vân tôi cảnh cáo chị, anh dâu của tôi lương thiện nhưng Cố Tử Anh tôi là đại tiểu thư của Cố gia, sau lưng tôi còn có một nhóm sư huynh đệ sẵn sàng xuất đầu lộ diện cho tôi, tôi không phải loại người tốt lành, lương thiện như anh dâu nếu chị còn gây rắc rối cho gia đình của tôi, tôi không ngại tay bẩn mà tiễn chị một đoạn.’’
Giọng điệu lạnh lẽo, sắc mặt nguy hiểm. So với Cố Tử Anh ngây thơ, dễ dàng bị dọa sợ mấy ngày trước khác nhau một trời một vực. Mạc Khanh Vân bị nói cho câm nín, cô nện gót giày giận dữ bỏ đi. Người vừa đi Cố Tử Anh như bong bóng xì hơi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, oán than.
‘’ Chị ta còn dây dưa nữa em sẽ lộ đuôi mất, hình tượng mạnh mẽ, nguy hiểm không phù hợp với cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu như em.’’
Vệ sĩ bên cạnh khẽ cười đưa cây kem đã tan một nửa qua.
‘’ Cô chủ còn muốn ăn không?’’
Cố Tử Anh vui vẻ nhận lấy cắn một ngụm, ‘’ Sao lại không ăn, trời nóng ăn kem là tuyệt nhất. Đúng rồi chuyện em gặp Mạc Khanh Vân hôm nay anh đừng báo lại với anh ba, em không muốn người nhà lại vì hạng người xấu xa này là phiền não, đặc biệt là anh dâu.’’
‘’ Vâng.’’, vệ sĩ đáp ứng.
Mạc Khanh Vân mang một bụng tức giận trở về nhà. Vừa vào cửa đã đối diện với câu hỏi của Mạc Lục Quân.
‘’ Thế nào Dư Hạo có đồng ý giúp Mạc gia không?’’
Tâm trạng vốn không tốt nghe ông nhắc đến Dư Hạo Mạc Khanh Vân trực tiếp bạo nộ. Cô ném túi xách lên ghế sô pha, giận dữ to tiếng.
‘’ Cha đừng có mà nhắc đến người đó, nếu biết anh ta là một người ích kỷ, hèn nhát con đã không ủy khuất bản thân mình đính hôn với anh ta. Cha biết không con vừa mở miệng nhắc đến nhờ anh ta giúp đỡ anh ta liền trầm mặt miệng ngậm chặt như sò một câu cũng không ư hử. Con tức giận bỏ đi anh ta cũng không đuổi theo dỗ con, hạng đàn ông tồi như thế bảo con phải sống với anh ta sao đây?’’
‘’ Sao lại như vậy? Dư Hạo là hôn phu của con, hai đứa cũng đã đính hôn năm sau là cưới, dự án lần này Dư gia cũng có phần về tình về lý Dư gia đều phải giúp chúng ta.’’ Mạc Lục Quân có phần nóng nảy nói.
Mạc Khanh Vân ngồi xuống ghế, ‘‘Con không biết cha muốn biết thì đi hỏi Dư gia đi.’’
Mạc Lục Quân chau mày, nếu Dư gia không giúp đỡ Mạc gia vậy ông chỉ còn cách…
Thấy ông im lặng không nói Mạc Khanh Vân nhìn qua, phát hiện biểu cảm suy tư của ông.
‘’ Cha nghĩ ra cách rồi sao?’’
‘’ Dư gia là gia tộc lớn nếu đã xem thường Mạc gia chúng ta thì tội gì cha phải mặt nóng dán mông lạnh. Nhờ người chi bằng nhờ mình. Cha sẽ đến Cố thị một chuyến.’’ Mạc Lục Quân đắn đo nói ra dự định của ông.
Vừa nghe đến Cố thị Mạc Khanh Vân như bị giẫm phải đuôi bật dậy, ‘’ Con không đồng ý, dù nhờ ai giúp đỡ cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Cố thị.’’
Mạc Lục Quân kì quái nhìn con gái, lúc trước mặc dù ghét Cố gia ra mặt nhưng cũng không gay gắt đến mức này.
‘’ Con lại làm sao? Vậy con thử nói ngoài Cố thị cha còn có thể nhờ ai? Cao gia hay Trình gia?’’
Mạc Khanh Vân á khẩu nhưng vẫn một mực phản đối ông nhờ Cố gia.
‘’ Con mặc kệ con không đồng ý nhờ Cố gia, con sẽ thử thuyết phục Dư Hạo lần nữa. Dù phải mất mặt trước Dư Hạo con cũng không cúi đầu với Cố gia.’’
Nói rồi Mạc Khanh Vân quơ lấy túi xách bỏ lên phòng. Mạc Lục Quân không quan tâm Mạc Khanh Vân có đồng ý hay không ý ông đã quyết.
Màn đêm nhanh chóng bao phủ H thị.
Trên giường lớn trong phòng, ánh đèn ấm áp phác họa bóng hình cả hai đang hôn nhau say đắm. Cố Huyền Thiên khi thân mật luôn rất mạnh mẽ, bộc lộ tình cảm mãnh liệt anh dành cho đối phương.
‘’ Ưm…anh nhẹ chút.’’
Lý Ngân Chu có chút không chịu nổi mà đón nhận từng cái yêu thương từ Cố Huyền Thiên.
Tối nay Cố Huyền Thiên có tiệc rượu khi về đến nhà người cũng đã là ngà say. Nhưng con gấu lớn là anh không an phận. Lý Ngân Chu phí sức chín trâu hai hổ mới kéo người từ phòng tắm lên giường ai ngờ một giây sau đã thành thức ăn ngon miệng cho lão gấu.
Cố Huyền Thiên khẽ cười, cắn nhẹ vào vành tai cậu không những không giảm nhẹ lực đạo mà còn như khıêυ khí©h yêu thương nhiều hơn.
‘’ Á…ưm…’’
Lý Ngân Chu buộc miệng thét lên một tiếng, ngực trần phập phồng theo từng cái hô hấp, như là trút giận vì anh khıêυ khí©h Lý Ngân Chu há mồm cắn vài vai anh, cậu tuy không cắn rách da nhưng lại để lại một hàng dấu răng đều đặn.
Đau đớn không làm Cố Huyền Thiên giảm bớt hứng thú ngược lại càng khiến anh lên tinh thần. Cố Huyền Thiên híp đôi mắt tà túy nhìn bé thỏ trắng không ngoan dưới thân, khuôn mặt đẹp trai như nam thần nhếch khóe môi.
Lý Ngân Chu có chút si mê nhìn anh, trống ngực gia tăng.
Cố Huyền Thiên bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ khóe môi căng bóng vừa bị anh chà đạp.
‘’ Em không ngoan, anh phải trừng phạt em.’’
Sau một đêm yêu thương đương nhiên Lý Ngân Chu không dậy nổi như thường ngày. Cố Huyền Thiên tràn đầy yêu thương mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, anh vươn người qua dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Lý Ngân Chu bị nhột khẽ cựa quậy nhưng vẫn ngủ say không có dấu hiệu bị đánh thức.
Cố Huyền Thiên khẽ cười, nhẹ chân xuống giường vào phòng tắm.
Hôm nay là cuối tuần không phải đến công ty. Cả nhà có hẹn cùng đi nướng thịt ở khe suối.
Lúc Cố Huyền Thiên xuống lầu Tần Quán Anh và Cao Tử Duệ đã có mặt.
Cao Tử Duệ vừa có một chuyến công tác ở nước ngoài nên làn da đen hẳn đi. Hàm răng trắng bóc phối hợp với khuôn mặt ngâm đen của hắn trông rất buồn cười.
‘’ Lão Thiên cậu cười cái qq gì? Đây là vẻ đẹp đàn ông cậu làm sao hiểu.’’ Cao Tử Duệ bĩu môi nói.
Tần Quán Anh nhướng mày dịch người qua bên cạnh, trông mắt có chút ghét bỏ Cao Tử Duệ.
Cao Tử Duệ bị đả kích nặng nề, hắn không ngờ anh Tần bảo bối của hắn lại ghét bỏ hắn.
‘’ Đến cả anh Tần cũng có ý kiến cậu còn mạnh miệng khoe mẽ vẻ đẹp đàn ông.’’ Cố Huyền Thiên đi qua ngồi vào bàn ăn không chút khách khí bỏ đá xuống giếng.
Cố Trọng Viễn mỉm cười hiền từ mang đồ ăn sáng cho anh.
‘’ Cảm ơn Cố thúc.’’ Cố Huyền Thiên bưng ly sữa uống một ngụm.