Chương 98. Âm mưu

Lại nói Lý Ngân Chu cùng Cố Tử Anh bên này. Hai người đang ngồi nướng mực trong một quán ăn ven đường.

Trên đường đến phố ẩm thực Cố Tử Anh đói bụng đến mức bụng kêu rột rột, vô tình nhìn thấy quán đồ nướng xếp đầy người nghĩ chắc rất ngon nên cô lập tức bảo dừng xe kéo anh dâu đi xếp hàng.

Chỉ nửa tiếng đã có bàn trống, một bàn ba người kêu đầy đồ ăn. Thiệu Trạch Nam nhận nhiệm vụ nướng đồ ăn cho tiểu thư và cậu chủ, thỉnh thoảng ăn vài miếng.

Lý Ngân Chu chấm miếng mực vào nước chấm đưa lên miệng, vị mực nướng hòa cùng nước chấm phải nói rất tuyệt, thảo nào quán rất đông khách.

‘’ Anh dâu ăn thử miếng thịt bò nướng này đi, vừa mềm vừa thơm ăn kèm phô mai béo ngậy ngon quá đi, em sẽ mập lên vì nó mất.’’ Cố Tử Anh vừa ăn vừa kêu ca nhưng đũa trên tay luôn không dừng lại.

Thiệu Trạch Nam cảm thấy rất buồn cười. Lý Ngân Chu gắp thử miếng thịt bò chấm vào phô mai ăn thử.

‘’ Rất ngon.’’ Lý Ngân Chu gật gù đầu.

‘’ Lần sau lại đến đây ăn nữa.’’ Cố Tử Anh cười hì hì nói.

Chén một bữa đồ nướng no nê Cố Tử Anh liền không muốn đi mua sắm nữa. Người ta thường nói khi no rất dễ căng da bụng chùng da mắt, no khiến người ta sinh ra cảm giác buồn ngủ mãnh liệt.

‘’ Anh dâu chúng ta trở về thôi, em không muốn đi mua sắm nữa, em muốn về nhà ngủ trưa.’’ Cố Tử Anh ngáp một cái nói.

‘’ Được.’’ Lý Ngân Chu nhẹ giọng đáp.

Thiệu Trạch Nam đã khởi động xe, hai người đang chuẩn bị lên xe thì bị gọi lại.

‘’ Tử Anh.’’

Giọng nói lạ hoắc vang lên, Cố Tử Anh nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Không nhìn thì thôi vừa nhìn cô hận không thể lên xe đi ngay.

‘’ Có việc?’’ Lý Ngân Chu biết rõ Cố Tử Anh chán ghét Lý Tùng Lam nên không định để cô lên tiếng.

Cố Tử Anh khụy người xuống dựa vào thân xe che chắn mà núp, cô thật sự rất ghét Lý Tùng Lam, hắn khiến cô không thoải mái.

Lý Tùng Lam từ bên kia đi qua trong tay xách một bọc đồ ăn vừa nhìn liền biết hắn đang đi mua đồ ăn trưa.

Lý Tùng Lam nhìn Cố Tử Anh trong mắt có chút kích động. Từ lần gặp gỡ đầu tiên hắn đã thích cô nhưng mãi vẫn không có cơ hội nói chuyện sau đó cô lại ra nước ngoài du học hắn lại càng không có cách. Hắn lên mạng tìm ảnh của cô để giải nỗi nhớ, hình nền điện thoại của hắn cũng là hình của cô.

Xa nhau lâu như vậy bây giờ gặp lại hắn thật sự rất vui. Cô vẫn trẻ đẹp như lần đầu gặp gỡ. Bỏ qua Lý Ngân Chu đang chắn phía trước Lý Tùng Lam vòng qua muốn nói chuyện với Cố Tử Anh.

‘’ Đừng qua đây.’’ Cố Tử Anh hoảng hốt chạy nhanh đến trốn sau lưng Lý Ngân Chu, sợ sệt kêu lên một tiếng, ‘’ Anh dâu.’’

‘’ Nếu em sợ thì lên xe trước đi anh sẽ nói chuyện với anh ta.’’ Lý Ngân Chu vỗ vỗ tay cô nói, Cố Tử Anh gật đầu như thỏ con trốn vào xe.

Lý Tùng Lam có chút thất vọng nhìn chằm chằm vào cửa xe đáng tiếc cửa kính màu đen không nhìn thấy bên trong.

‘’ Anh dọa Tử Anh sợ, tôi hi vọng anh đừng làm phiền em ấy.’’ Lý Ngân Chu cất lời.

Lý Tùng Lam âm trầm nhìn Lý Ngân Chu sau đó xoay người bỏ đi. Thấy người đã đi lúc này Cố Tử Anh mới mở cửa xe giục Lý Ngân Chu lên xe.

Trên đường về cô vẫn rất khó chịu, không vui. Lý Ngân Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

‘’ Mặc kệ anh ta, em đừng để ý.’’

‘’ Em mới không để ý nhưng anh dâu ánh mắt anh ta khi nhìn em khiến em không thoải mái, còn có chút sợ.’’ Cố Tử Anh yểu xìu nói.

‘’ Sau này ra ngoài nhớ mang theo người nếu chẳng may gặp phải anh ta cũng không phải sợ.’’ Lý Ngân Chu nhỏ giọng nói.

Cố Tử Anh vẫn chưa dậy nổi tinh thần, cứ nghĩ bị một người đáng sợ như vậy thích cô cảm thấy rất nặng nề thậm chí ám ảnh và có chút bài xích đi ra ngoài vì sợ phải đυ.ng mặt anh ta.

Ngoài người anh đáng hận Cố Hoàng Dương thì Lý Tùng Lam là người thứ hai tạo cho cô cảm giác khủng hoảng như vầy.

‘’ Dạ, sau này ra ngoài em sẽ chú ý.’’ Cố Tử Anh đáp.

Mặc dù không có tiết nhưng chiều đó Lý Ngân Chu vẫn đến trường.

Cậu dạo một vòng quanh trường đợi đến giờ tan lớp liền đi đến trước cửa hội trường. Sinh viên nói cười lần lượt ra về, bắt gặp Lý Ngân Chu thì hiếu kì, tò mò nhìn sang nghĩ rằng cậu đang đợi bạn gái đây mà, người ra sau cùng cũng là người Lý Ngân Chu đang đợi - Dạ Lân Khải.

Dạ Lân Khải có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lý Ngân Chu trước cửa. Mấy ngày trước Cố Huyền Thiên có gọi cho ông nói Lý Ngân Chu đã biết chuyện còn lại là quyết định của cậu.

Ông nghĩ cần ít nhất cũng mười ngày nửa tháng thì Lý Ngân Chu mới đến tìm ông ai ngờ…

‘’ Con đến tìm cậu sao?’’ Dạ Lân Khải cười hiền từ nói.

Mọi chuyện đã rõ Dạ Lân Khải cảm thấy không cần phải che giấu thân phận.

Lý Ngân Chu mím môi nhìn ông trong mắt có sự đấu tranh dữ dội cuối cùng điềm tĩnh không chút gợn sóng.

Dạ Lân Khải cũng nhìn ra biến hóa của cậu, ông biết rõ cậu đến đây là vì chuyện gì, bỗng nhiên có hơi căng thẳng. Đáp án của cậu rất quan trọng với Dạ gia.

Lý Ngân Chu cụp mắt, khàn khàn giọng nói, ‘’ Tôi đưa ông đến một nơi.’’

Nói rồi xoay người đi thẳng ra cổng trường. Dạ Lân Khải thoáng hiện tia thất vọng nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm vì cậu không có trực tiếp từ chối, vẫn còn cơ hội bù đắp đi. Dạ Lân Khải mang tâm trạng cầu may đi theo phía sau.

Hai người im lặng một đường đi đến nghĩa trang nơi chôn cất mẹ Lý Ngân Chu. Dạ Lân Khải đại khái đã biết nơi ông đến là đâu, vừa có chút chờ mong vừa có chút đau khổ, đặc biệt khi dừng chân trước một mộ bia ở khu vực hẻo lánh cảm giác ân hận càng mãnh liệt.

Lý Ngân Chu đặt bó hoa chuẩn bị từ trước xuống bia mộ, cậu thắp nhang rồi thay nước cúng mới.

‘’ Anh Thiên nói sẽ dời mộ phần của mẹ đến một nơi tốt hơn, chỗ cũng đã chọn xong nhưng phải đợi đến khi lấy cốt mới có thể dời mộ. Tôi không muốn mẹ đang an nghỉ bị quấy rầy.’’

‘’ Lúc còn sống mẹ không nhắc đến nhà ngoại với tôi, trước khi qua đời cũng không. Tôi không muốn biết trước đây giữa mẹ và nhà ngoại có mâu thuẫn gì nhưng tôi đã quyết định…’’, Lý Ngân Chu vuốt tấm hình của mẹ, ‘’ Tôi sẽ không quay lại nhà ngoại.’’

Dạ Lân Khải sững sờ, ông không ngờ Lý Ngân Chu lại quyết định như vậy.

‘’ Là chúng ta có lỗi với mẹ của con nhưng con không cần…’’

‘’ Dạ không giáo sư nghe con nói hết đã. ‘’ Lý Ngân Chu dừng lại một chút sau đó mỉm cười nhìn bia mộ nói tiếp, ‘’ Con sẽ không quay lại nhà ngoại nhưng sẽ làm tròn bổn phận con cháu. Điều một người cháu nên làm con sẽ làm, con sẽ làm thay cả phần của mẹ nhưng sẽ không quay lại Dạ gia.’’

‘’ Con vốn dĩ là cháu trai Dạ gia, nhận thân là chuyện dĩ nhiên. Chuyện năm xưa cũng đã qua con không cần làm như vậy, là chúng ta có lỗi với mẹ con, chúng ta sẽ hướng bia mộ của em ấy xin lỗi cầu xin tha thứ, tiểu Chu con là cháu trai duy nhất của Dạ gia.’’ Dạ Lân Khải khuyên nhủ nói.

Lý Ngân Chu đứng dậy xoay người nhìn Dạ Lân Khải chậm rãi nói.

‘’ Điều cần nói con cũng đã nói, thứ cho con chỉ làm được bấy nhiêu, giáo sư hãy suy xét, con xin phép đi trước.’’

Cậu cúi đầu chào Dạ Lân Khải rồi xoay người rời đi. Dạ Lân Khải cũng không giữ cậu lại, ông trầm mặt nhìn bia mộ của Dạ Lân Khuê.

‘’ Lân Khuê anh đến thăm em đây.’’ Dạ Lân Khải ngồi xổm xuống vươn tay sờ tấm hình phai màu trên mộ, nụ cười của cô vẫn như năm nào nhưng lại man mác một chút ưu thương, ‘’ Con trai em tính cách rất giống em.’’, dừng một lúc ông lại nói.

‘’ Anh xin lỗi vì năm xưa không giúp đỡ em để em uất ức ra đi, anh biết em rất giận chúng ta nhưng mấy năm em không ở cha mẹ rất khổ sở, tự trách. Anh sẽ làm mọi cách để cháu trai có thể quay về Dạ gia, Lân Khuê em đừng oán trách chúng ta nữa có được không?’’

‘’ Cha mẹ đang ở viện dưỡng lão, ông bà tuy không còn minh mẩn nhưng lại nhớ em đến rõ ràng. Nguyện vọng duy nhất của cha mẹ là mong muốn được em tha thứ, muốn gặp lại em lần cuối. Nếu người biết em đã mất… Lân Khuê xem như anh cầu xin em, nếu em có linh thiên hãy giúp anh làm cho tiểu Chu thay đổi chủ ý.’’

Đáp lại Dạ Lân Khải là tiếng gió vi vu thổi qua kéo theo mấy chiếc lá khô vàng xào xạc, khói nhang lượn lờ tan theo gió, không gian lạnh lẽo. Không biết qua bao lâu Dạ Lân Khải mới chống gối đứng dậy thở dài nặng nề rời khỏi nghĩa trang.

Lân Khuê anh sẽ đưa cả nhà đến thăm em.



Sau khi trở về nhà Lý Tùng Lam liền chẳng buồn lên tiếng. Lý Tương Diệp đứng ở chân cầu thang khoanh tay cười một tiếng đầy châm chọc.

Cô đảo mắt nhìn phòng khách lạnh lẽo, trống trải trước mặt. Phòng khách trang nhã, đẹp mắt năm nào đã biến mất. Cũng phải cha cô từ khi phá sản đã lâm vào tình trạng nợ nần chồng chất, mấy ngày trước ông đã gom hết đồ có giá trị trong nhà đi bán, tiền cũng đem đi đánh bạc hết sạch.

Căn nhà này hiện tại chỉ là cái vỏ rỗng tếch, bốn bức tường che gió và một mái nhà che nắng che mưa. Người làm đã nghỉ từ tháng trước, không có người dọn dẹp, quét tướt sàn nhà thì chỗ đen chỗ trắng, đồ đạc bám đầy bụi, tay vịnh cầu thang cô đang dựa cũng bám đầy bụi bẩn, Lý Tương Diệp lại như không thấy tùy ý dựa.

Khuôn viên hoa cỏ tươi đẹp nay lại héo úa, tàn lụi. Thế sự thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Phá sản ngược lại hợp ý cô.

Lý Tương Diệp vẫn chưa quên nhục nhã ngày đó cô phải chịu. Cha không thương mẹ không lo, anh trai lại thờ ờ. Về nhà còn bị giam lỏng và mắng một trận thậm chí còn ăn một trận đòn.

Lão cha mắng cô là đồ ăn hại, phá hủy mặt mũi Lý gia, hại ông mất mặt với đối tác. Mẹ tuy không trực tiếp mắng nhưng thái độ ngầm ủng hộ cha.

Bỏ thuốc Lý Ngân Chu là cô sai? Hại Lý Ngân Chu cũng là cô sai? Lẽ nào mấy người không muốn nhìn thấy Lý Ngân Chu thảm bại. Chỉ trách cô xui xẻo, ai bảo cô là người Lý gia, bẫy Lý Ngân Chu không thành còn bị Cố Huyền Thiên trả thù.

Nếu Lý gia không phá sản, không thảm hại như bây giờ cô cũng sẽ không để yên.

Cha cô mắc nợ ngập đầu, lâm vào bài bạc, mẹ thì suốt ngày thấp thỏm bất an lo sợ bị cười nhạo, anh trai thì càng âm trầm, duy trì điện, nước cũng là vấn đề.

Tình cảnh hiện tại tuy là khó khăn nhưng chỉ là họ gặp khó khăn thôi cô vẫn đang sống rất tốt đẹp, minh chứng là bộ móng tay được bảo dưỡng đến tỉ mỉ, tóc được chăm sóc đến óng mượt.

Lý Tương Diệp bước xuống cầu thang khi đi ngang qua Lý Tùng Lam thì vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của anh. Lý Tương Diệp dừng lại nhìn bộ dáng thất bại của Lý Tùng Lam cười giễu một tiếng.

‘’ Anh vẫn còn tơ tưởng đến cô ta?’’

Lý Tùng Lam đóng màn hình, tắt điện thoại đặt lên bàn lấy cơm hộp vừa mua mở ra.

Thấy anh không có ý định trả lời Lý Tương Diệp cười xì một tiếng châm chọc, ‘’ Cô ta là đại tiểu thư Cố gia, là em gái của Cố Huyền Thiên, là em chồng của Lý Ngân Chu, anh thì là cái thá gì? Cũng chỉ là một người ngay cả nhà cũng sắp mất muốn theo đuổi cô ta…ha ha ha, ảo tưởng.’’

Bộp.

Lý Tùng Lam đập đôi đũa trong tay xuống mặt bàn cảnh cáo nhìn Lý Tương Diệp.

Lý Tương Diệp đã quá quen với việc này thì có gì phải sợ, cô nhúng vai tỏ vẻ bản thân không nói đến Cố Tử Anh nữa là được.

‘’ Tôi nhắc nhở anh, anh nghiêm túc hay chơi đùa tôi không quan tâm, đừng làm hỏng kế hoạch của tôi.’’

Bỏ lại một câu như thế Lý Tương Diệp ra ngoài, ở cái nơi nhà không ra nhà này đi bar còn thú vị hơn.

Lý Tùng Lam siết chặt chiếc đũa trên tay.