Cố Huyền Thiên nắm tay cậu, nhẹ giọng nói, ‘‘Đừng tức giận trước tiên em hãy nghe anh nói nếu em vẫn giữ nguyên quyết định anh sẽ ủng hộ em. Được không?’’
Lý Ngân Chu im lặng không đáp, Cố Huyền Thiên hiểu cậu đang bị sốc cần thời gian suy nghĩ anh không ép cậu mà im lặng ngồi cạnh.
Không biết qua bao lâu Lý Ngân Chu mới lên tiếng.
‘’ Anh nói đi.’’
‘’ Nếu em miễn cưỡng vậy thì đừng nghe, anh không muốn em khổ sở.’’ Cố Huyền Thiên ôn nhu xoa tóc cậu.
Lý Ngân Chu lắc đầu nói, ‘’ Em không miễn cưỡng nghe một chút cũng không sao?’’
Cố Huyền Thiên tôn trọng quyết định của cậu anh bắt đầu kể lại cuộc trò chuyện ngày đó cùng Dạ Lân Khải.
Lý Ngân Chu im lặng nghe hết cậu chuyện về mẹ cậu.
‘’ Thì ra đây là nguyên nhân mẹ không nhắc đến nhà ngoại.’’ Lý Ngân Chu cười khổ nói.
‘’ Đừng dằn vặt bản thân, anh nghĩ mẹ cũng không muốn nhìn thấy em khổ sở.’’ Cố Huyền Thiên nhẹ giọng an ủi cậu.
Lý Ngân Chu cụp mắt không phản ứng. Hễ nhắc đến mẹ là cậu lại trở về bộ dáng tự ti, từ chối phản ứng với bên ngoài như lúc trước. Khó lắm anh mới khiến cậu bỏ xuống lớp bảo vệ không tốt này hiện tại lại… Cố Huyền Thiên hơi hối hận vì đã nhận lời giúp Dạ Lân Khải, anh ôm Lý Ngân Chu vào lòng, tự trách nói.
‘’ Anh xin lỗi nếu biết nó làm em khó chịu như vậy anh sẽ không đề cập với em.’’
Lý Ngân Chu vòng tay ôm chặt eo anh, khẽ lắc đầu, rầu rĩ lên tiếng.
‘’ Không phải lỗi của anh, em buồn vì mẹ từng chịu khổ như vậy cũng vui vì mẹ từng có một người thương mẹ đến từng ấy.’’
Cố Huyền Thiên vuốt tóc người trong lòng, ‘’ Mẹ của chúng ta lương thiện người xứng đáng có được sự yêu thương, bảo vệ. Bây giờ cả hai đang ở cùng nhau em nên mừng cho mẹ, đừng buồn.’’
Dừng một chút Cố Huyền Thiên lại nói.
‘’ Quyết định của em thế nào anh cũng sẽ ở cạnh ủng hộ em.’’
Cố Huyền Thiên là món quà lão thiên gia đã tặng cho cậu. Anh yêu cậu, bảo vệ cậu, sủng cậu, ủng hộ cậu như vậy đã quá đủ rồi. Lúc này Lý Ngân Chu nhẹ giọng hỏi, ‘’ Anh nói người đó là Dạ giáo sư ở trường em?’’
‘’ Ừ, là người đó, ông ấy tên là Dạ Lân Khải.’’ Cố Huyền Thiên đáp.
‘’ Mệnh mẹ em khổ nhưng một phần là do nhà ngoại gây ra, em không phải mẹ không hiểu được suy nghĩ của người nhưng em biết cho đến lúc mất mẹ vẫn không nhắc đến nhà ngoại. Nếu em nhận người cậu này mẹ sẽ đồng ý chứ?’’ Lý Ngân Chu thều thào nói.
‘’ Mẹ là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường dám nghĩ dám làm nhưng anh nghĩ mẹ cũng là người con hiếu thảo. Năm đó bất đắc dĩ rời đi, cơn giận và oán trách có lẽ đã phai phần nào, anh tin người cũng muốn gặp lại người nhà nhưng vì tổn thương năm đó quá lớn, người có thể vẫn tự trách bản thân gián tiếp hại chết chú Trình nên mới quyết tuyệt với gia đình như vậy.’’ Cố Huyền Thiên nói.
‘’ Có một lần em nghe mẹ khóc giữa đêm gọi tên một người có lẽ là chú ấy đi. Mẹ nghĩ bản thân gián tiếp hại chết chú ấy nên mới dằn vặt bản thân bấy lâu, uất ức lâu ngày sinh bệnh.’’ Lý Ngân Chu ngồi thẳng dậy nhìn Cố Huyền Thiên, ‘’ Chuyện nhận thân em cần một chút thời gian suy nghĩ.’’
Cố Huyền Thiên vén tóc mái ra sau cho cậu, anh cười dịu dàng, giọng trầm ấm nói.
‘’ Ừ, đừng miễn cưỡng bản thân, hãy làm những gì em thích anh sẽ làm cùng em.’’
Ngụ ý nếu cậu từ chối nhận thân Cố Huyền Thiên sẽ dùng hết khả năng của anh để bảo vệ cậu, ai bảo nhà ngoại cậu là Dạ gia quyền lực tại A thị.
‘’ Có thật không? Anh sẽ làm những thứ em thích.’’ Lý Ngân Chu mỉm cười nói, dường như cậu đã hồi phục được phần nào tinh thần, không còn phản ứng tiêu cực như lúc vừa nghe chuyện.
Cố Huyền Thiên trút được lo lắng trong lòng, anh từng hứa sẽ cho cậu một đời bình yên, vui vẻ, vô âu, vô lo dù là một chuyện nhỏ nhặt nhất anh cũng muốn thay cậu che chắn, nhìn cậu buồn khổ, âu sầu anh đau lòng.
‘’ Ừ, đều nghe theo em.’’ Cố Huyền Thiên ôn nhu đáp.
Lý Ngân Chu mở to mắt nhìn anh sau đó có chút ngại ngùng, âm thanh mềm mại mở miệng.
‘’ Em thích anh hôn em.’’
Cậu vừa nói xong bên tai liền vang lên giọng cười trầm thấp, dễ nghe và chất giọng đầy hấp dẫn của Cố Huyền Thiên.
‘’ Tuân lệnh bảo bối.’’
Đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng được phiến môi ấm nóng của Cố Huyền Thiên sưởi ấm, anh dịu dàng, ôn nhu hôn người trong lòng. Lý Ngân Chu nhắm mắt vòng tay ôm cổ anh ngửa đầu đáp lại.
Đỡ người nằm xuống sô pha Cố Huyền Thiên nhanh chóng đè lên trong quá trình đó đôi môi hai người không hề tách ra. Tay Cố Huyền Thiên nhanh chóng thâm nhập vào vạt áo của Lý Ngân Chu, vuốt ve cơ thể trơn mịn của cậu.
Đơn giản chỉ là một nụ hôn say đắm giữa người yêu với nhau, Cố Huyền Thiên buông người dưới thân ra cắn nhẹ vào chóp mũi đang thở dồn dập của cậu cười nói.
‘’ Cho em nợ, buổi tối anh sẽ đòi lại.’’
Lý Ngân Chu có chút bất mãn cắn nhẹ cánh môi dưới của anh, ‘’ Em chỉ nói thích anh hôn em, sao lại nợ anh chớ? Là anh nói sẽ đáp ứng em.’’
Cố Huyền Thiên khẽ cười hôn nhẹ lên cái miệng đang bất mãn của bảo bối, ‘’ Không nghe câu có qua có lại sao, anh đã đáp ứng em thì em cũng phải đáp ứng anh.’’
‘’ Anh đáng hận, lúc nãy anh không có nói như thế?’’ Lý Ngân Chu đánh nhẹ vào vai Cố Huyền Thiên bất mãn.
‘’ Thì chẳng phải anh vừa mới nói sao.’’ Cố Huyền Thiên cười nhẹ.
‘’ Anh vô lại.’’ Lý Ngân Chu trừng mắt anh.
Cố Huyền Thiên bật cười trực tiếp bỏ qua lực uy hϊếp bé như thỏ con của bảo bối, anh nắm tay cậu đặt vào một nơi. Mặt Lý Ngân Chu nháy mắt đỏ bừng.
‘’ Như vậy mới là vô lại.’’
Lý Ngân Chu thật không biết có nên đạp anh rớt xuống không? Sao anh lại vô lại như vậy? Ban ngày ban mặt mà…
Tối đến trong phòng Lý Ngân Chu ôm gối đầu thờ thẩn nhìn không gian tối tăm bên ngoài.
Bây giờ cậu mới thông suốt vì sao Dạ Lân Khải lại tiếp cận cậu, quãng thời trước cậu còn sinh ra bài xích với sự tiếp cận của giáo sư. Thì ra giáo sư là cậu của cậu, là anh trai của mẹ.
Nụ cười hạnh phúc nhưng ẩn chứa ưu buồn.
‘’ Mẹ, người có muốn con đi gặp ông bà ngoại và hai cậu không?’’
Lý Ngân Chu thều thào nói với khung ảnh đầu giường. Người phụ nữ trong ảnh không thể trả lời, Lý Ngân Chu miễn cưỡng cười cười rồi lại tiếp tục ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ.
U ám không thấy lối đi, bóng đêm bên ngoài như tâm trạng của cậu hiện tại.
…
‘’ Tử Anh đợi một lúc.’’ Lý Ngân Chu tay xách nách mang vịnh cột thở thào hển, gọi lại cô gái đang tung tăng vui vẻ ngâm nga điệp khúc phía trước.
Đây là tầng ba khu mua sắm, chuyện là hôm nay cậu rãnh cả ngày Cố Tử Anh vừa nghe thấy đã xách túi kéo cậu đi mua sắm.
Cậu chưa từng nghĩ mua sắm lại mệt đến vậy. Lúc trước cùng anh Thiên và mẹ Chi đi mua sắm đâu mệt như này. Không phải mua sắm là vào mua vài món rồi về?
Cố Tử Anh cười hí hí chạy lại, ‘‘Anh dâu chúng ta còn cả lịch trình chưa hoàn thành đâu. Đến phố ẩm thực ăn mực nướng giòn, đậu phụ sốt rồi đến khu quần áo thử vài bộ rồi lại đi mua vài đôi giày mới, anh dâu xem váy và giày của em cái thì sắp phai màu cái thì mòn cả đế, sắp hỏng hết rồi.’’
Người nói vô tư người nghe choáng váng, Lý Ngân Chu cảm thấy còn tiếp tục mua sắm cậu sẽ ngất mất.
‘’ Anh dâu.’’ Cố Tử Anh vẻ mặt tội nghiệp kéo tay Lý Ngân Chu lắc lắc, ‘’ Tại đi một mình chán quá không có ai trò chuyện, bạn của em lại bận hết. Anh dâu.’’
Lý Ngân Chu thở dài một hơi, thôi bỏ đi, mua sắm cũng tốt, có thể thư giãn.
‘’ Đi thôi.’’ Lý Ngân Chu cười nói.
‘’ Yes, anh dâu nghe nói mực nướng rất ngon, em đã muốn ăn từ lâu một lát em phải ăn cho đã.’’ Cố Tử Anh hào hứng vừa nhảy chân sáo vừa reo lên.
Có một cô em gái cũng không tệ, Lý Ngân Chu mỉm cười nghĩ.
Thiệu Trạch Nam nhận lấy túi hàng bỏ vào cốp, cả hai lên xe đi đến phố ẩm thực ăn mực nướng.
Khách sạn Tân Á.
Sáng nay Cố Huyền Thiên có hội nghị cấp cao tổ chức tại đây. Cố thị đón tiếp đối tác ngoại quốc.
Không khí suốt buổi hội nghị rất nghiêm túc nhưng cũng rất thoải mái. Chủ yếu là hai bên có cùng quan điểm và lợi ích không xung đột.
Tập đoàn ngoại quốc rất xem trọng các thiết kế thời trang và trang sức của Cố thị. Trước đó đã liên lạc và có ý muốn hợp tác cùng mở tuần lễ thời trang tại đất nước họ, một mặt có thể hợp tác cùng nhau có lợi, một mặt có thể quảng bá hình ảnh nước nhà tại nước bạn. Cố Huyền Thiên sau khi cân nhắc lợi hại đã quyết định hợp tác.
Quá trình đàm phán, thỏa thuận kí hợp đồng diễn ra thuận lợi, song phương đều hài lòng. Đây được xem là một bước ngoặc phát triển của Cố thị.
Cố thị nổi danh tại H thị nhưng nếu so với bên ngoài vẫn còn kém. Có bước đệm là tập đoàn ngoại quốc tương lai không xa Cố thị có thể mạnh mẽ vươn lên.
Kết thúc hội nghị Cố Huyền Thiên mở tiệc chiêu đãi đối tác. Trong đoàn đối tác có một cô gái ngoại quốc vô cùng vừa mắt ngoại hình lẫn tài năng của Cố Huyền Thiên nhưng khi nhìn đến chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của anh thì có chút tiếc nuối.
Nguyên tắc của cô là phải độc thân.
Nhưng cô gái vẫn không ngại giao lưu với Cố Huyền Thiên.
‘’ Xin chào tôi là Anna, có hứng thú uống một ly rượu không?’’
Cố Huyền Thiên nâng ly rượu trong tay cụng với ly rượu đang nghiêng về phía anh, cười xã giao nói.
‘’ Rất hân hạnh.’’
Anna mỉm cười đầy quyến rũ uống cạn ly rượu. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay anh vừa đùa vừa thật mà nói.
‘’ Tôi vốn dĩ rất hứng thú với anh, anh có muốn chơi đùa với tôi không?’’
Nghe cô nói Cố Huyền Thiên khẽ cười, ‘’ Thật ngại quá nếu để bạn đời của tôi nhìn thấy tôi thân mật với một cô gái e rằng đầu gối của tôi sẽ sưng mất.’’
Anna đầy ngạc nhiên bật cười, ‘‘Anh là người sợ vợ? Không giống lắm.’’
‘’ Tôi rất trân trọng em ấy.’’ Cố Huyền Thiên không ngại mà thoải mái thừa nhận.
Anna nhướng mày tán thưởng tính cách thẳng thắn, dứt khoát của anh, cũng ngưỡng mộ tình yêu anh dành cho vợ.
‘’ Một chuyện tình đẹp, nếu nói theo phong cách nơi đây chúc hai người trăm năm hạnh phúc.’’ Anna sảng khoái nâng ly chúc mừng.
‘’ Nhất định.’’ Cố Huyền Thiên cạn ly với cô.
Bữa tiệc chiêu đãi cả khách lẫn chủ đều vô cùng hài lòng.