Chương 62. Dã ngoại (3)

Lý Ngân Chu nhẹ giọng hỏi:’’ Nếu không thì sao?’’

‘’ Cậu là người thông minh, tôi nghĩ cậu sẽ có lựa chọn sáng suốt. Cố gia là gia tộc, cơ nghiệp bên trên truyền xuống con cháu các đời duy trì. Nay Cố Huyền Thiên lại lấy cậu, nam nhân không thể sinh con, vậy người kế thừa tiếp theo của Cố gia phải giải quyết như thế nào?

Cố Huyền Thiên nhất định phải có con nối dõi, thừa kế Cố thị. Cho nên sớm hay muộn Cố Huyền Thiên cũng sẽ cưới vợ mà vợ của anh ấy chỉ có thể là tôi. Một nam nhân như cậu tranh chồng với tôi, cậu không cảm thấy quá nực cười. Chi bằng ngay lúc tôi còn vui vẻ, cậu vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều thì nhanh chóng rời khỏi Cố Huyền Thiên, điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý với cậu.’’

Lý Ngân Chu: ‘’ Bất kì.’’

‘’ Đúng vậy.’’ Mạc Khanh Vân hài lòng với thái độ biết đều của Lý Ngân Chu, nhìn người trước mặt cũng thuận mắt hơn.

‘’ Tôi muốn Cố Huyền Thiên.’’ Lý Ngân Chu ngắn gọn đáp.

‘’ Cậu có ý gì?’’ Mạc Khanh Vân không hài lòng nhăn mày, cô đã tự hạ thấp bản thân mà đến đừng có không biết đều.

Lý Ngân Chu nhẹ giọng lặp lại, ‘’ Tôi muốn Cố Huyền Thiên.’’

‘’ Mày dám.’’ Mạc Khanh Vân nghiến răng, ác liệt nhìn Lý Ngân Chu, giọng nói bén nhọn vang lên trong không gian tối tăm.

Tiếng côn trùng ngày một ầm ĩ, nữ nhân trước mặt thật phiền phức, Lý Ngân Chu không muốn dây dưa với Mạc Khanh Vân, cậu nhíu mày vòng qua người cô ta rời đi.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh xoạt xoạt cùng ánh đèn hỗn loạn, bản năng cảm ứng nguy hiểm cậu nhanh chóng nhào về trước.

Phập.

Khúc cây trong tay Mạc Khanh Vân đập xuống đất, biểu cảm hung ác trừng Lý Ngân Chu, đèn pin trên tay Lý Ngân Chu rọi trực diện vào mặt cô ta vừa vặn nhìn thấy một tia ác độc đang nhen nhóm trỗi dậy.

Một cú không thành lại bị đối phương phát hiện nhưng Mạc Khanh Vân vẫn không từ bỏ ý định ác độc cô lại giơ cao khúc cây đập đến chỗ Lý Ngân Chu đang lòm còm đứng dậy.

Lý Ngân Chu lạnh lẽo nhìn Mạc Khanh Vân, ngay lúc khúc cây đập xuống cậu liền tắt đèn pin, khúc cây trong tay Mạc Khanh Vân lại lần nữa đập xuống đất.

‘’ Mày ra đây, mày đừng tưởng tắt đèn tao sẽ không tìm được mày, muốn tranh với tao mày không có cửa. Á.’’

Ả chưa gào xong đã ngã nhào ra đất, đèn pin văng ra xa đợi đến khi cô ngẩng đầu thì toàn thân trong nháy mắt cừng đờ.

Khúc cây vốn đang trong tay cô lại bị Lý Ngân Chu cầm trong tay, vẫn là ánh mắt đó, khuôn mặt đó nhưng lại khiến Mạc Khanh Vân không tự chủ lùi về sau.

‘’ Mày muốn làm gì?’’

Khuôn mặt thanh tú dễ nhìn nay lại nhuộm một chút u tối, thiếu niên lạnh nhạt nhưng đơn thuần lúc trước như là ảo giác. Lý Ngân Chu hạ mí mắt, từ trên cao nhìn xuống Mạc Khanh Vân đang chật vật ngã ngồi dưới đất, đối lập với khuôn mặt mang chút sợ hãi của cô ta tất cả cảm xúc trên mặt cậu lại chỉ hình dung bằng hai chữ vô cảm.

‘’ Làm đều chị muốn làm với tôi.’’

Âm thanh không nhanh không chậm mang theo lạnh lẽo vào tai Mạc Khanh Vân lại như giọng nói của tử thần, khúc cây trong tay cậu lại như lưỡi hái gặt hái sinh mệnh con người.

Mặt Mạc Khanh Vân nháy mắt trắng bệch, nơi này tối đen như mực chỉ có hai người Lý Ngân Chu muốn ra tay với cô dù có la toáng lên cũng chẳng ai nghe thấy. Mạc Khanh Vân lúc này mới thật sự cảm thấy sợ hãi, nước mắt hoảng sợ trào ra còn đâu dáng vẻ kiêu căng, hắt càm ban nãy, cô nắm lá cây ném về phía Lý Ngân Chu.

‘’ Mày đừng dọa tao, mày không…không dám đánh tao đâu, tao sẽ nói với Cố Huyền Thiên.’’

Lý Ngân Chu nhìn Mạc Khanh Vân rõ ràng đang rất sợ mà còn cố tỏ vẻ trước mặt, cậu giơ cao khúc cây trong tay.

Mạc Khanh Vân không dám tin Lý Ngân Chu sẽ thật sự ra tay với cô, đôi mắt đẫm nước mắt trợn tròn, ngay khi khúc cây vung đến cô hoảng sợ la lên một tiếng ngã ra phía sau.

Khúc cây chỉ cách mũi Mạc Khanh Vân vài cm, người đã ngất Lý Ngân Chu ném khúc cây qua bên, nhặt điện thoại rơi bên cạnh cô ta lên tìm kiếm trong danh bạ.

Nhắn đại vài chữ cho người tên Lý Tiểu Nhai. Vài phút sau liền có ánh đèn lia đến, Lý Ngân Chu nhấc chân rời đi.

Cậu không tham gia thử thách cũng không quay lại lều mà đi đến bờ suối lựa một tảng đá lớn ngồi xuống. Vốc nước rửa sạch bụi đất dính trên tay. Tiếng suối róc rách xoa dịu ngọn lửa đang phát tán trong tâm trí.

Mạc Khanh Vân đã thành công khơi gợi mảng tối tăm đang bị cậu che lấp. Người xưa thường nói ‘‘Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma’’ quả không sai. Vào một giây nào đó cậu thật sự đã có ác niệm.

Bóng đêm thật thích hợp với mình. Không có ai cả, rất an tĩnh, rất tự tại, nhưng…trong lòng lại trống rỗng.

Bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của mọi người. Lý Ngân Chu tựa lưng vào tảng đá lạnh lẽo phía sau. Bầu trời đêm nay không sao, chỉ có âm thanh suối chảy cùng tiếng côn trùng làm bạn.

Đột nhiên rất muốn gặp Cố Huyền Thiên.

Lý Ngân Chu mở abum ảnh ra trong đó độc nhất một bức ảnh, Cố Huyền Thiên tây trang nghiêm chỉnh đang đối diện với micro, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, khác hẳn với biểu cảm khi trò chuyện cùng cậu, cậu cẩn thận mơn trớn màn hình, khóe miệng câu lên.

Ít nhất trong màn đêm tối đen, lạnh buốt vẫn còn một tia sáng mang lại ấm áp cho cậu.

…----------------…

Tại một quán bar náo nhiệt, nhạc ầm ĩ, trên đài một cô gái nóng bỏng đang uốn éo đu cột, nam nhân bên dưới huých sáo, la hét, không rời mắt trên đài.

Trong một góc Cố Huyền Túc đang cạn chén với hồ bằng cẩu hữu của hắn, có cả Cố Hoàng Dương. Khuôn mặt của cả đám đã đỏ lên, động tác không còn linh hoạt nhưng vẫn cố chấp nốc rượu vào bụng.

‘’ Cạn ly, ha ha ha, không say không về.’’

‘’ Cố Huyền Túc nghe nói mày đang làm việc chăm chỉ, ha ha ha, tao không ngờ cũng có ngày công tử ăn chơi lêu lõng của chúng ta cũng hồi đầu.’’

‘’ Mày thì biết gì mà nói, là lão già bắt ép tao làm việc nếu tao không cúi đầu tiền rượu mày trả?’’

‘’ Tao làm gì giàu như mày.’’

‘’ Vậy thì câm miệng đi, nào uống.’’

‘’ Cố Hoàng Dương đâu rồi?’’

‘’ Hắn nhắm trúng em gái trên đài đang nhảy thoát y kia kìa.’’

‘’ Ha ha ha, quả không hổ danh Cố Hoàng Dương, mặc kệ hắn chúng ta uống.’’

Từ quán bar đi ra Cố Huyền Túc một đường xiêu vẹo, loạng choạng, xém té mấy lần. Bụng đầy rượu khó chịu hắn vịnh vào tường ói một trận.

‘’ Chết tiệt, xe…xe đâu rồi.’’ Cố Huyền Túc không tỉnh táo nhìn khắp nơi muốn bắt xe nhưng chẳng có bác tài nào chịu dừng đón hắn. Sâu rượu là thứ phiền phức đối với taxi.

Cố Huyền Túc loạng choạng đi ra giữa đường chặn lại một chiếc đang chạy đến. Động tác chậm chạp móc tiền trong ví ném vào ghế phụ sau đó men theo xe đi đến mở cửa ngồi vào ghế phụ.

‘’ Chở tôi về nhà.’’, nói xong câu này Cố Huyền Túc liền lăn đùng ra ngủ, trong xe nháy mắt tràn ngập mùi rượu cùng mùi chua khó ngửi.

Xe phía sau chạy đến bóp kèn ing ỏi hối thúc, ‘‘tài xế’’ bất đắc dĩ liền lái đi.

Một đêm không ngủ mắt Lý Ngân Chu hiện quầng thâm, mũi sụt sịt, đầu đầy sương, quần áo hơi ẩm ướt, trán có chút nóng.

‘’ Cả đêm ngồi ngoài bờ suối cậu bị điên à?’’ Viên Hạo muốn giáng một cú vào đầu tên ngốc này.

‘’ Không có gì, tớ ngủ một lúc là được.’’ Lý Ngân Chu vào lều lấy nệm chăn Cố Trọng Viễn chuẩn bị trải ra, dưới ánh mắt như viên đạn của Viên Hạo đắp chăn ngủ.

Viên Hạo bực mình bỏ ra ngoài, một lúc sau quay lại đưa cho cậu ly nước ấm và một viên thuốc hạ sốt.

‘’ Uống thuốc đi.’’

Lý Ngân Chu cảm ơn một tiếng ngoan ngoãn uống thuốc, ‘’ Khi nào về phiền cậu gọi tớ dậy.’’

‘’ Ừ, cậu ngủ đi.’’ Viên Hạo đáp một câu sau đó ra ngoài.

Sáng sớm Cố thị được phen náo nhiệt, lúc Cố Huyền Thiên đến mọi chuyện đã được Tần Quán Anh giải quyết. Anh mở camera cổng trước ra xem.

Cổng trước đổ một chiếc taxi, Cố Huyền Túc bị người lột sạch chỉ chừa duy nhất qυầи ɭóŧ cùng tất, khắp người đều là chữ viết bằng sơn, hắn vẫn không hay biết gì vẫn đang ngủ như chết.

Nhân viên đi làm lúc đầu cũng không để ý đến chiếc taxi đỗ cạnh cổng cho đến khi bác bảo vệ đi ra đuổi người thì mọi người mới phát hiện Cố phó phòng bên trong. Người tò mò tụ lại xem càng lúc càng nhiều. Không biết là ai phát hiện đầu tiên la toáng lên sau đó nhân viên nữ đồng loạt bỏ chạy, thì ra là Cố Huyền Túc đang ‘‘chào cờ’’ buổi sáng, gã còn vô thức làm ra mấy hành động xấu hổ.

Tần Quán Anh xuất hiện, cho người đưa Cố Huyền Túc vào trong, tìm cho hắn một bộ quần áo cùng xà phòng tẩy sơn trên người.

Lúc Cố Huyền Túc tỉnh dậy thẹn quá thành giận, phẫn nộ bỏ đi.

‘’ Có cần mua quần tặng cho Cố Huyền Túc?’’ Tần Quán Anh khuấy ly cafe, biểu tình nghiêm túc hỏi Cố Huyền Thiên đang xem camera bên kia.

Cố Huyền Thiên: ‘’ Không cần đâu, nhị gia sẽ đào hố cho hắn, không nhọc lòng chúng ta.’’

‘’ Phì.’’ Tần Quán Anh không nhịn được nữa cười ra tiếng, ‘’ Tên đó cũng thật biết cách chơi, Cố Trọng Tiêu trọng nhất mặt mũi phen này Cố Huyền Túc sẽ rất thảm.’’

Cố Huyền Thiên’’ Chỉ là trò vặt vảnh chẳng đáng xem, thứ tôi muốn xem vẫn chưa thấy đâu.’’

Tần Quán Anh: ‘’ Tiền của cậu thật khó cầm.’’

Cố Huyền Thiên nhướng mày, xoay ghế tựa, ‘’ Tiền của Tần gia anh cũng chẳng phải là giấy lộn.’’

‘’ Không nói nữa, chứng cứ vụ mỹ phẩm cậu cũng đã nắm trong tay định khi nào hành động.’’ Tần Quán Anh hỏi.

Cố Huyền Thiên tựa lưng vào ghế, ngón tay tùy ý gõ nhịp, ‘’ Không vội.’’

Tần Quán Anh: ‘’ Doanh thu mỹ phẩm tháng này lại bị phía Cố Huyền Ngọc kéo đi. Nhị gia chắc đang cười vui vẻ đếm tiền.’’

Cố Huyền Thiên: ‘’ Xem như tôi đang biếu tiền hiếu kính với nhị gia.’’

Tần Quán Anh: ‘’ Muốn ăn cá cả phải thả câu dài. Tôi sẽ giúp cậu canh cần câu, có hẹn với Tiểu Duệ đi trước đây.’’

‘’ Anh đang trốn việc.’’ Cố Huyền Thiên nhướng mày.

Tần Quán Anh chỉnh gọng kính, đứng dậy: ‘’ Cố tổng quên là tôi đang nghỉ phép.’’

‘’ Tôi quả thật đã quên.’’ Cố Huyền Thiên bật cười, mở tài liệu ra xem thuận miệng nói: ‘’ Hôm nay là sinh nhật của Tử Duệ, tôi cùng tiểu Chu sẽ đến chúc mừng.’’

Tần Quán Anh đáp một tiếng đóng cửa.