Chương 58. Lý Tương Diệp tìm đến

Chuông vào học vang lên, âm thanh huyên náo ngoài hàng lang phút chốc không còn, trên bục giáo sư chỉnh gọng kính, ánh mắt như tên nhọn bắn về phía sinh viên bên dưới.

Bài kiểm tra đột xuất không báo trước khiến đám sinh viên như ngồi trên than hồng, nhích đến nhích lui.

Lý Ngân Chu cũng không tránh khỏi nhưng cậu chỉ ngồi im lặng một chỗ, nghiêm túc suy nghĩ đề bài.

Ít phút kiểm tra như dài cả một thế kỉ, rút cạn sức lực của đám người trong phòng.

Viên Hạo nằm dài ra bàn, gương mặt thiếu sức sống, oán than.

‘’ Giáo sư thật đáng sợ nói kiểm tra là kiểm tra, không cho chúng ta thời gian để liếc bài. Lão Lý cậu làm bài được không?’’

‘’ Tôi chỉ ghi những gì tôi biết.’’ Lý Ngân Chu lật sách đọc bài chuẩn bị cho giờ học tiếp theo.

Viên Hạo thấy cậu quá vô vị bèn xoay mặt ra cửa sổ ngắm mây xem phong cảnh an ủi tâm hồn bé nhỏ của hắn.

Giờ học buổi sáng trôi qua rất nhanh. Chuông báo hết tiết vừa vang lên mọi người đã ùa ra ngoài. Đợi người tản bớt Lý Ngân Chu mới chậm rãi đi phía sau.

‘’ Lão Lý tôi về trước, bye bye.’’ Viên Hạo nắm cặp phóng nhanh xuống cầu thang.

‘’ Bye bye.’’ Lý Ngân Chu vẫy tay chào nhưng người đã đi mất chỉ kịp nghe hắn to tiếng để lại một câu, ‘’ Cậu đừng như mọt sách suốt ngày cắm đầu vào sách, vừa đi vừa đọc coi chừng vấp té.’’

Lý Ngân Chu cúi đầu nhìn sách trên tay, Cố Huyền Thiên cũng từng nhắc nhở cậu không được vừa đi vừa xem sách, nghĩ nghĩ cậu lại nhét sách trở lại cặp, nhanh chân xuống cầu thang.

Từ hội trường ra cổng có hơi xa, Lý Ngân Chu đang băng qua một dãy hành lang mộc đầy hoa, bên trái là khu rừng thực nghiệm, đã đến giờ ăn trưa nhưng vẫn thấy lác đác vài người đi tới đi lui thảo luận bên đó, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười.

Rẽ qua một khúc ngoặc bỗng nhiên có người chụp đến, Lý Ngân Chu phản xạ nhanh lùi lại né tránh.

Đối phương mặc một thân váy dài, đeo kính mát trong nhất thời Lý Ngân Chu không nhận ra người trước mặt là ai.

Chụp hụt Lý Tương Diệp có hơi tức giận nhưng trên hành lang vẫn còn một vài sinh viên nếu không cẩn thận sẽ bị nhận ra ngay.

‘’ Chúng ta cần nói chuyện.’’ Lý Tương Diệp đè thấp giọng nói với Lý Ngân Chu.

Lý Tương Diệp!

Lý Ngân Chu bắt đầu cảnh giác, không dấu vết cách xa người trước mặt, ‘’ Tôi không có gì để nói.’’

Dưới lớp kính râm Lý Tương Diệp oán hận trừng Lý Ngân Chu, ‘‘Mày không có nhưng tao có.’’

‘’ Đó là chuyện của chị không liên quan đến tôi.’’

Nói rồi Lý Ngân Chu vòng qua người Lý Tương Diệp đi về trước, Lý Tương Diệp nào bỏ qua dễ dàng, cô chặn lại bước chân Lý Ngân Chu, lúc này hành lang cũng chỉ còn lại hai người, vài người bên khu rừng thực nghiệm cũng đã rời đi. Lý Tương Diệp tháo kính râm, gương mặt trang điểm tỉ mỉ ác độc trừng Lý Ngân Chu.

‘’ Mày không nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi đây.’’

‘’ Nói rõ ràng? Tôi nghĩ là chị đi. Chuyện ở Hoa Lệ chị không định xin lỗi tôi.’’ Lý Ngân Chu lạnh lùng nhìn Lý Tương Diệp.

Lời vừa nói xong như chọc phải tổ kiến lửa, Lý Tương Diệp bất chấp lao đến đánh Lý Ngân Chu, Lý Ngân Chu ngay cả vạt áo cũng không để cô ta đυ.ng vào.

Lại chụp vào khoảng không Lý Tương Diệp phẫn nộ, lý trí bay mất thay vào đó là cơn giận ngút trời, ngũ quan dữ tợn chỉ mặt Lý Ngân Chu mắng chửi, ‘’ Mày còn dám nhắc chuyện này với tao. Tại mày tao bị Cố Huyền Thiên ném cho tên rác rưởi Trần Cường chà đạp, chơi đùa, bị đám nhà báo đưa tin, bị mọi người xa lánh, chỉ chỏ, mắng tao là tiểu tam vô sỉ, mặt dày, đi câu dẫn nam nhân. Tao phi, tên Trần Cường ghê tởm kia có đáng để tao vì hắn mang danh xấu. Tất cả là tại mày, danh tiếng, sự nghiệp, tiền tài của tao mất trắng. Mày là đồ sao chổi, tai tinh, đồ nghiệp chướng, mẹ mày chết rồi tại sao mày không chết theo mẹ mày đi. Tao nguyền rủa mày.’’

Lý Ngân Chu im lặng, mặt vô biểu tình nhìn Lý Tương Diệp như kẻ điên mắng chửi người.

‘’ Ha, Lý Ngân Chu, mày đừng tự đắc, tao nói cho mày biết mày cũng chỉ là món đồ chơi không hơn không kém của Cố Huyền Thiên. Mày nghĩ anh ta vì mày ra mặt là vì yêu thương mày, mày đừng mơ tưởng, anh ta là đang thương hại mày, Cố Huyền Thiên là vì sĩ diện, danh dự của anh ta cùng Cố gia nên mới trừng phạt tao nặng như vậy. Tao nói để mày rõ, sự nhục nhã tao phải nhận tao sẽ trả cho mày gấp trăm lần. Tao sẽ đợi ngày mày bị Cố Huyền Thiên chán ghét, đợi ngày mày bị anh ta vứt bỏ. Ha ha ha.’’

Lý Tương Diệp sảng khoái cười một trận.

‘’ Chị đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này?’’ Lý Ngân Chu lạnh nhạt nói.

Lý Tương Diệp: ‘’ Mày đừng giả vờ bình tĩnh trước mặt tao, trong lòng mày đang rối loạn đi. Ha, mày đừng tự đắc, sở dĩ tao không gϊếŧ mày ngay lúc này là do tao e ngại Cố Huyền Thiên ra tay với Lý gia nhưng tao sẽ không bỏ qua cho mày. Mày chống mắt lên mà xem. Tao thảm hại thế nào mày cũng sẽ như vậy.’’

Lý Tương Diệp đeo lại kính râm hừ một tiếng bỏ đi.

Mãi đến vài phút sau Lý Ngân Chu mới tiếp tục đi về trước, lên xe về nhà, trông cậu có vẻ như không bị mấy lời lung tung của Lý Tương Diệp ảnh hưởng.

Trên bàn cơm chỉ có mình Lý Ngân Chu, trưa nay Cố Huyền Thiên không về. Đáng tiếc thật có món cà tím xào tỏi mà anh thích.

Cố Trọng Viễn xách một hộp giữ nhiệt từ phòng bếp đi ra xem bộ dáng như sắp ra ngoài.

‘’ Cố thúc ra ngoài sao?’’ Lý Ngân Chu hỏi.

‘’ Thiếu gia bảo tôi đem cơm trưa đến công trường cho ngài.’’ Cố Trọng Viễn đáp.

‘’ Công trường?’’ Lý Ngân Chu nghi hoặc.

Cố Trọng Viễn: ‘’ Nghe cậu Tần bảo hôm nay cùng thiếu gia khảo sát các công trình xây dựng dưới trướng Cố thị, đây là hoạt động thường diễn ra, một phần để cổ vũ công nhân, một phần để kiểm tra các hạng mục của công trình.’’

Thì ra là vậy, Lý Ngân Chu đã hiểu, tính toán chiều nay không có tiết cộng thêm cậu cũng muốn tham quan công trình xây dựng Lý Ngân Chu liền buông đũa, đứng dậy xung phong đi đưa cơm cho Cố Huyền Thiên.

‘’ Con ăn no rồi, để con giúp thúc đưa cơm cho anh ấy nhân tiện tập thể dục tiêu cơm.’’

Cố Trọng Viễn: ‘’ Trời đang nắng gắt hay là cậu chủ cứ ở nhà nghỉ ngơi, để tôi đi là được cũng không mất bao lâu.’’

‘’ Con muốn làm chút gì đó cho anh Thiên.’’ Lý Ngân Chu mỉm cười nói.

Đã nói đến như vậy Cố Trọng Viễn còn từ chối được sao, ông đưa hộp giữ nhiệt cho Lý Ngân Chu dặn dò, ‘‘Trời nắng nóng dễ bị say nắng, cậu chủ đưa cơm xong nhanh chóng quay về, tôi sẽ dặn nhà bếp pha nước cam cho cậu.’’

‘’ Dạ, con đưa cơm xong sẽ nhanh chóng trở lại.’’ Lý Ngân Chu đáp.

Nhìn xe rời đi Cố Trọng Viễn cảm thấy rất an tâm, tình cảm của cậu chủ và thiếu gia ngày càng tốt, quyết định của phu nhân quả không sai.

Thông qua cửa kính Lý Ngân Chu nhìn thấy tòa nhà đang xây dở dang, đếm sơ qua cũng tận mười tầng, đang là giờ nghỉ trưa nên xung quanh rất yên tĩnh. Mở cửa xuống xe Lý Ngân Chu liền hướng bên trong đi vào.

Bên ngoài đúng thật rất nóng, công trường có bảo vệ trông coi Lý Ngân Chu bị chặn lại ngoài cửa, bác bảo vệ chỉ vào bảng cấm.

‘’ Không phận sự cấm vào. Cậu bé không được vào.’’

‘’ Con đưa cơm xong sẽ trở ra ngay.’’ Lý Ngân Chu giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên cho bác bảo vệ xem nhưng vẫn là không được.

‘’ Cháu hãy nói tên người nhà để bác mang hộ vào, nơi này quả thật không thể tùy ý đi vào. Bên trong cấp trên đang kiểm tra nếu cháu đi vào bác sẽ gặp phiền phức.’’, bác bảo vệ khó xử nói.

Lý Ngân Chu: ‘’ Này…vậy làm phiền bác, bác có thể gọi cho thư kí Tần được không? Nhờ anh ấy ra nhận.’’

‘’ Thật không đúng lúc, thư kí Tần vừa mới rời khỏi không lâu.’’

Xem ra hôm nay không gặp được Cố Huyền Thiên rồi. Lý Ngân Chu có chút thất vọng nhìn hộp giữ nhiệt trong tay. Thiệu Trạch Nam đứng cạnh suy nghĩ một lúc liền lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau bên trong liền đi ra một vệ sĩ, cung kính cúi đầu với Lý Ngân Chu, ‘’ Cậu chủ.’’

‘’ Chào anh.’’ Lý Ngân Chu cúi đầu chào lại rồi lại đưa hộp giữ nhiệt sang, ‘’ Đây là cơm trưa của anh Thiên phiền anh mang vào cho anh ấy.’’

‘’ Vâng.’’, vệ sĩ nhận lấy, ‘’ Cậu chủ còn có gì dặn dò.’’

‘’ Không có.’’ Lý Ngân Chu lắc đầu.

Vệ sĩ cúi người chào rồi mang hộp giữ nhiệt đi vào.

‘’ Cậu chủ không vào sao?’’ Thiệu Trạch Nam khó hiểu, anh cố tình gọi người ra là để cho bác bảo vệ biết cậu chủ là người quen với thiếu gia như vậy sẽ có thể đi vào nhưng cậu chủ lại không đi vào.

‘’ Chào bác cháu về.’’

Lý Ngân Chu nói xong liền ra xe lúc này mới trả lời nghi hoặc của Thiệu Trạch Nam.

‘’ Anh Thiên đang bận không cần phiền đến anh ấy với lại không phải trước cửa có treo biển không phận sự cấm vào sao? Không nên vào thì hơn tránh cho bác bảo vệ gặp phiền phức. Về nhà thôi.’’

‘’ Vâng.’’ Thiệu Trạch Nam đáp.

Tối đó Cố Huyền Thiên lại không về nhà, anh ngủ lại công ty. Lý Ngân Chu ôm chăn một mình nằm trên giường không sao chộp mắt được.

Mấy lời mắng chửi của Lý Tương Diệp ban ngày lại cứ hiện lên trong đầu. Trở mình, Lý Ngân Chu nhìn trần nhà tối đen mà ngẩn người.