Chương 56. Đến thăm

Hai ngày tiếp theo cậu ngoan ngoãn nghe lời mọi người ở yên trong nhà tịnh dưỡng. Vừa nghỉ ngơi vừa học bù những ngày vắng lớp. Việc học không thể lơ là, Cố Huyền Thiên xin phép cho cậu nghỉ một tuần, khi hôn mê thì không tính nhưng bây giờ đã tỉnh lại, sức khỏe cũng không đáng ngại, cậu gọi điện cho Viên Hạo nhờ hắn chụp bài và giảng lại cho cậu.

Việc làm thêm tại quán cafe cũng không thể tiếp tục. Hôm qua cậu đã gọi cho chủ quán xin nghỉ.

Ngay hôm cậu xuất viện, Thiệu Trạch Nam đã đến nhận lỗi và thuật lại sự việc ngày đó. Bấy giờ cậu mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

‘’ Lý Tương Diệp hận mình như vậy?’’

Lý Ngân Chu gác càm lên bệ cửa sổ, ngắm hoa viên rực rỡ bên dưới.

Tin tức ngày đó tràn lan khắp các trang mạng, bên dưới bài viết còn đính kèm hình ảnh và hàng loạt lời mắng chửi gửi đến Lý Tương Diệp, xem ra cú này chị ta lãnh đủ.

Thủ đoạn của Cố Huyền Thiên tuy tàn nhẫn nhưng cậu cảm thấy đó là hậu quả Lý Tương Diệp phải nhận. Chị ta hại người không thành còn hại bản thân gặp họa này minh chứng cho câu gieo nhân nào gặp quả đó.

Hai ngày nay Lý gia không ngừng gọi đến, nếu cậu đoán không sai thì có liên quan đến chuyện này.

Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tung phần tóc mái, Lý Ngân Chu nhắm mắt tận hưởng không khí tươi mát, trong lành.

Mặc kệ Lý gia là có chuyện gì cũng không liên quan đến cậu. Một hố không thể ngã hai lần, chuyện lần này cậu sẽ ghi nhớ xem như một bài học cho sự ngu ngốc của bản thân.

Trên vai đột nhiên ấm áp Lý Ngân Chu mở bừng mắt xoay người lại.

Cố Huyền Thiên không biết vào phòng lúc nào, trên tay anh là một cái áo khoác mỏng đang khoác lên người cậu.

‘’ Vừa mới khỏe lại đừng hóng gió quá lâu coi chừng cảm lạnh.’’

Lý Ngân Chu vịnh vạt áo, nghi hoặc vì sao anh lại ở đây vào lúc này.

‘’ Chẳng phải anh đang ở công ty sao?’’

Cố Huyền Thiên ba phần bất lực bảy phần sủng nịnh gõ trán cậu, ‘‘Cũng không xem bây giờ là mấy giờ?’’

Lý Ngân Chu sờ trán nghiêng đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi? Sao lại là mười một giờ rưỡi? Rõ ràng cậu mới chỉ đứng một lúc, hơn nữa ngoài trời không có nắng?

Như là nhìn ra suy nghĩ của cậu Cố Huyền Thiên bật cười, anh cởϊ áσ vest mắc vào giá treo đồ giọng tràn đầy ý cười nói.

‘’ Nhàm chán có thể dạo quanh tiểu khu đừng suốt ngày trốn trong phòng ngơ ngẩn, sẽ thành kẻ ngốc.’’

Lý Ngân Chu mím môi, nhìn ra cửa sổ, trời đang kéo mây, thảo nào lại không có nắng.

‘’ Lão Tần cùng bạn trai sẽ đến đây ăn trưa cùng chúng ta, em có muốn ăn gì không anh sẽ dặn dò nhà bếp luôn thể.’’

Cố Huyền Thiên đã thay một bộ quần áo thoải mái, anh đang chuẩn bị xuống lầu.

Nghĩ nghĩ Lý Ngân Chu lắc đầu.

Nhận được đáp án Cố Huyền Thiên liền xuống lầu.

Bạn trai!

Là bạn trai hay là bạn trai như cậu nghĩ!

Lý Ngân Chu nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau cậu thay đồ xuống lầu, mới đi được vài nấc thang thì ngoài cửa đã vang lên giọng cười thiếu đánh.

‘’ Ha ha ha, lão Cố mau ra nghênh đón, khách quý đến rồi đây.’’

Cố Trọng Viễn buông việc trong tay đi ra mở cửa. Cao Tử Duệ tay trái xách một túi, tay phải ôm một thùng, đầu đinh chói mắt cười lộ ranh khểnh đáng tự hào của hắn.

‘’ Cố thúc đại nhân, đã lâu không gặp, ngài có nhớ con không?’’

‘’ Cao thiếu vẫn không thay đổi.’’ Cố Trọng Viễn ôn hòa đáp.

‘’ Đương nhiên rồi, Cao Tử Duệ con trước sau như một không có gì thay đổi. Đặc biệt là tấm chân tình con dành cho anh Tần, mãi mãi không thay đổi.’’

Tần Quán Anh đứng phía sau đen mặt, một cước đạp thẳng vào mông Cao Tử Duệ.

‘’ Lắm lời. Nếu cậu thích đứng ngoài trời tán gẫu cứ việc, tôi vào trong.’’ Tần Quán Anh thẳng chân đi vào nhà.

Cao Tử Duệ ôm đồ ngao ngao chạy theo phía sau lên án.

‘’ Anh Tần, sao anh có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, em là bảo bối của anh mà không phải anh nên cưng chiều, yêu thương, dịu dàng với em sao? Anh thật bạo lực?’’

Tần Quán Anh mặc hắn kêu gào, khóc lóc anh đi đến chỗ Lý Ngân Chu đang đứng. Trong lúc ba người nói chuyện bên ngoài Lý Ngân Chu đã đi xuống, cậu đứng cạnh cầu thang, Tần Quán Anh cùng Cao Tử Duệ đi qua cậu liền cúi đầu chào hỏi.

‘’ Anh Tần, chào anh.’’

‘’ Lý Ngân Chu phải không? Vợ của lão Cố? Anh là Cao Tử Duệ, em có thể gọi anh là anh Duệ, chúng ta là người một nhà đừng khách khí.’’ Cao Tử Duệ quăng đồ qua bên câu cổ Lý Ngân Chu hăng hái giới thiệu bản thân.

‘’ Ai là người nhà của cậu.’’ Cố Huyền Thiên ghét bỏ kéo Cao Tử Duệ vứt sang bên, chỉnh lại nếp áo trên vai cho Lý Ngân Chu sau đó tự nhiên quàng tay qua vai cậu, nhướng mày với Cao Tử Duệ đang nhe răng với hắn đối diện.

‘’ Bất mãn với tôi?’’

‘’ Còn phải hỏi? Cố Huyền Thiên, cậu là huynh đệ tồi, không giúp huynh đệ đã đành còn đổ dầu vào lửa, bắt tay với lão già tống tôi đi đào mỏ, hại tôi xa anh Tần hai năm, cậu là kẻ xấu xa, đi ra sân tôi với cậu đánh một trận.’’ Cao Tử Duệ hùng hổ xoăn tay áo, bộ dạng không đánh Cố Huyền Thiên một trận sẽ không bỏ qua.

Cố Huyền Thiên híp mắt, ‘’ Cậu chắc chắn muốn đánh một trận?’’

‘’ Đương nhiên, nói cậu biết, tôi đã luyện được một thân võ nghệ đầy mình, lần này đánh cậu bằm dập, cậu có cầu xin tha thứ lão tử cũng không nương tay. Anh Tần, một lúc nữa anh phải chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai hút hồn của em đấy.’’

Tần Quán Anh liếc hắn một cái.

Cố Huyền Thiên nhếch môi, ‘’ Mong rằng cậu sẽ không hối hận.’’

‘’ Hừ, ai hối hận còn chưa biết đâu.’’ Cao Tử Duệ hùng hổ dẫn đầu ra ngoài. Cố Huyền Thiên chậm rãi theo sau.

Lý Ngân Chu: ???

Cửa vừa đóng lại ba mươi giây sau lại mở ra, Cố Huyền Thiên xoa xoa cổ tay, nhăn mày đi vào.

‘’ Đã lâu không vận động, xương khớp có phần yếu ớt.’’

Phía sau Cao Tử Duệ ủ rũ, cà thọt đi vào, ủy khuất nhìn Tần Quán Anh.

Tần Quán Anh không biểu tình nhìn hắn. Đã biết kết quả còn đi tìm ngược.

‘’ Mắt kính bạc, lão Cố ra tay tàn nhẫn, đau quá.’’ Cao Tử Duệ ôm một bụng ủy khuất tố cáo Cố Huyền Thiên.

Tần Quán Anh nhìn tên hết thuốc chữa Cao Tử Duệ như nhìn tên ngốc. Nhưng nhìn hắn đáng thương hề hề cũng có phần mềm lòng, đưa người lên lầu thoa thuốc.

Một màn chào hỏi ‘‘thân thương’’ diễn ra nhanh kết thúc cũng nhanh, trên bàn cơm bày đầy món ngon, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

‘’ Tiểu Chu, lão Cố ngày thường có bắt nạt cậu không?’’ Cao Tử Duệ tò mò hỏi.

Lý Ngân Chu lắc đầu, ‘’ Không có.’’

‘’ Không thể nào? Cứ cách năm ba ngày là anh cùng hắn lại ẩu đả một trận, lý nào hắn lại không đánh cậu.’’ Cao Tử Duệ nghi hoặc nhìn cậu. Vẻ mặt hiện rõ cậu đừng gạt anh chứ?

Lý Ngân Chu: ‘’ Không có, anh ấy rất tốt.’’

Cao Tử Duệ còn muốn hỏi thêm nhưng dưới chân đột nhiên truyền đến đau nhức, lời tới bên miệng theo cơm nuốt xuống.

‘’ Dạo trước anh có hơi bận nên không thường xuyên đến thăm em, anh có mua thuốc bổ ăn cơm xong sẽ đưa cho em.’’ Tần Quán Anh ôn hòa nói với Lý Ngân Chu.

Lý Ngân Chu: ‘’ Cảm ơn anh Tần.’’

‘’ Anh cũng có chuẩn bị quà gặp mặt cho cậu.’’ Cao Tử Duệ nói.

Lý Ngân Chu: ‘’ Cảm ơn anh Duệ.’’

‘’ Vợ lão Cố là em dâu của anh, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.’’ Cao Tử Duệ nói xong liền cười ha ha.

Lý Ngân Chu mỉm cười đáp ứng rồi lại vì câu ‘‘Vợ lão Cố’’ mà hơi lúng túng cúi đầu.

Cao Tử Duệ: ‘’ Ha ha ha, lão Cố xem, vợ cậu ngại ngùng kìa.’’

Cố Huyền Thiên thản nhiên gấp thức ăn vào bát Lý Ngân Chu, ‘‘Tiểu Chu da mặt mỏng không như cậu, có đến mười bức tường cũng không đọ được với da mặt của cậu.’’

Cao Tử Duệ mới không quan tâm, da mặt mỏng có thể ôm được Tần Quán Anh về? Hắn mới không cần.

‘’ Trọng sắc khinh bạn, hừ.’’

Cố Huyền Thiên liếc hắn một cái, nhếch môi, ‘’ Nếu cậu có sắc tôi không ngại nhìn cậu nhiều thêm một giây đâu.’’

‘’ Phi, phi, tôi mới không cần cậu nhìn, mắt kính bạc nhà tôi nhìn là đủ rồi. Anh thấy em nói có đúng không?’’

Cao Tử Duệ nghiêng người qua Tần Quán Anh cười lấy lòng, Tần Quán Anh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, ‘‘Lão Cố đang mắng cậu xấu, cậu còn không hiểu?’’

‘’ Gì cơ?’’ Cao Tử Duệ mặt đần nhìn Cố Huyền Thiên, ‘’ Cậu mắng tôi xấu?’’

‘’ Tự soi gương sẽ rõ.’’ Cố Huyền Thiên lại gấp cho Lý Ngân Chu vài cọng rau, quan tâm nói: ‘’ Ăn nhiều vào.’’

‘’ Ừm.’’ Lý Ngân Chu gật đầu.

Bị thồn một miệng cơm chó Cao Tử Duệ nghiếng răng, ‘’ Có vợ thì giỏi lắm sao? Ông đây nhất định cũng sẽ cưới được mắt kính bạc đến lúc đó sẽ cho các người biết tay.’’

Đúng lúc này trong bát nhiều ra một miếng thịt Cao Tử Duệ ngẩng phất đầu nhìn sang, Tần Quán Anh thu đũa tiếp tục ăn cơm.

Hai mắt Cao Tử Duệ phát sáng, cười ngốc với Tần Quán Anh một tiếng sau đó vui vẻ, mãn nguyện ăn đồ anh gấp, ‘’ Vẫn là mắt kính bạc tốt nhất. Rất ngon.’’

‘’ Không tiền đồ.’’ Cố Huyền Thiên lắc đầu với tên này.

Lúc ra về Cao Tử Duệ còn có phần luyến tiếc.

‘’ Tiểu Chu hẹn gặp lại. Nếu có thời gian chúng ta đi cafe.’’

Lý Ngân Chu: ‘’ Ừm, anh cùng anh Tần về cẩn thận.’’

Tần Quán Anh gật đầu, lái xe đi. Trong xe Cao Tử Duệ cứ lầm bầm câu Cố Huyền Thiên tốt số, có được bạn đời ngoan ngoãn như vậy. Nói nói hắn lại quay sang Tần Quán Anh đang chuyên tâm lái xe bên cạnh.

Thân hình thon dài hữu lực, khớp ngón tay rõ ràng suốt ngày cầm bút nhưng trong nó tìm ẩn sức mạnh vô hình, kính bạc trên sóng mũi tăng thêm vẻ hài hòa, hấp dẫn. Cao Tử Duệ càng nhìn càng không nhịn được, tranh thủ xe dừng đèn đỏ hắn không báo trước nhào qua ôm chầm lấy Tần Quán Anh hôn lên.

Trên môi một mảng ấm nóng, Tần Quán Anh lạnh lẽo một cú giáng vào bụng Cao Tử Duệ. Cao Tử Duệ rên khẽ một tiếng buông người ra, đáng thương hề hề nhìn anh.

‘’ Còn táy máy tay chân tôi đạp cậu xuống xe.’’

Đèn xanh bật, Tần Quán Anh đạp chân ga lái đi. Cao Tử Duệ nhúng vai, ‘’ Hôn được anh dù cho bị đạp rớt xe em cũng không oán than. He he, anh Tần môi anh mềm thật, hôn thật thoải mái.’’

Trán Tần Quán Anh nổi gân xanh, anh không nên dung túng tên này như vậy.

…----------------…