Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay: Tương Ngộ

Chương 55. Về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nãy giờ Lý Ngân Chu vẫn chưa đề cập đến chuyện ở nhà hàng Hoa Lệ, xem thái độ Cố Huyền Thiên dường như anh cũng không có ý định nhắc đến.

Tay trái băng vải trắng, vết thương được băng bó nên không cảm thấy đau lắm. Cả người thoải mái, sạch sẽ không có khó chịu như lúc đó. Là Cố Huyền Thiên cứu cậu!

‘‘Cảm ơn anh.’’ Lý Ngân Chu hướng Cố Huyền Thiên nói.

Cố Huyền Thiên vươn tay búng nhẹ trán cậu, ‘’ Nói gì thế, còn khách sáo như vậy anh sẽ giận. Đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy tịnh dưỡng cho khỏe, mọi chuyện nói sau.’’

Tay đặt trong chăn của Lý Ngân Chu siết chặt, mắt chăm chú nhìn Cố Huyền Thiên, cảm nhận nhịp tim tăng dần theo động tác thân mật của anh, dù chỉ là một cái búng trán nho nhỏ cũng khiến cậu thỏa mãn, vui vẻ một thời gian, lấp đầy hố sâu bất an, hoảng sợ.

Tận lực đè nén cảm xúc đang khếch tán khắp toàn thân, nó kêu gào muốn cậu bỏ qua lý trí hành động theo tâm ý. Lý Ngân Chu mỉm cười, không dấu vết bấm vào ngón tay mình.

‘’ Nếu anh bận việc cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến em.’’

‘’ Sao có thể không quan tâm em, không vội, anh sẽ xử lý sau.’’, nói rồi Cố Huyền Thiên bấm nút đỏ đầu giường gọi bác sĩ.

Lương Trọng Cảnh mang theo y tá vội vàng xuất hiện trong phòng.

Nhìn đến Lý Ngân Chu an ổn ngồi trên giường ông buông xuống tâm trạng lo lắng mấy ngày nay, nói giỡn, người do ông phụ trách xảy ra chuyện Cố thiếu không lột một lớp da của ông xuống mới lạ. May mắn lão thiên gia nghe thấy tiếng lòng của con, đa tạ ngài.

Trong lòng loạn một đoàn nhưng Lương Trọng Cảnh vẫn cẩn thận theo trình tự kiểm tra sơ bộ cho Lý Ngân Chu.

Qua một lúc Lương Trọng Cảnh thu hồi ống nghe, hai tay đút túi nhướng mày với Cố Huyền Thiên.

‘’ Số liệu ổn định, không vấn đề, ngày mai có thể xuất viện.’’

‘‘Vết thương trên tay em ấy khi nào có thể tháo băng?’’ Cố Huyền Thiên hỏi.

Lương Trọng Cảnh cúi đầu nhìn băng gạc trắng, ‘’ Mỗi ngày phải thay băng gạc mới, bôi thuốc, đợi vết thương khép miệng, kết vảy thì có thể tháo nhưng phải nhớ thời gian này không được để vết thương dính nước.’’

‘’ Đã biết.’’ Cố Huyền Thiên đáp.

‘’ Được rồi, có gì thì nhấn chuông, tôi đi về ngủ một giấc, tối qua trực không có thời gian ngủ.’’

Lương Trọng Cảnh vừa ngáp, vừa lười biếng rời đi. Y tá cúi chào hai người cũng khép cửa đi đến mấy phòng bệnh khác, trong phòng lại chỉ còn hai người.

Cố Huyền Thiên lại không chịu làm việc mà cứ ngồi đó nhìn Lý Ngân Chu, ánh mắt hàm chứa sự dịu dàng, ôn nhu. Tâm trạng của Lý Ngân Chu hiện tại có thể ví như kiến bò trên chảo nóng, tầm mắt của Cố Huyền Thiên như có ma lực, thu hút cậu nhưng cậu không dám ngẩng đầu. Cậu không giỏi che dấu nếu vậy sẽ lộ mất.

Lý Ngân Chu không biết làm sao, Cố Huyền Thiên càng nhìn, đầu cậu càng cúi thấp.

Cố Huyền Thiên nghi hoặc, sao đầu em ấy càng ngày càng thấp vậy? Cằm sắp đυ.ng vào ngực rồi. Lẽ nào trong lúc chạy trốn đυ.ng phải chỗ nào khiến cổ bị tổn thương? Càng nghĩ sắc mặt Cố Huyền Thiên càng đen như đáy nồi.

Lão Lương Trọng Cảnh không xem ra?

Đúng lúc này một giọng nói trung niên vang lên đánh gãy bầu không khí bất thường giữa hai người.

‘’ Thiếu gia, tôi mua đồ về rồi.’’

Cố Trọng Viễn tay cầm hộp cơm, mở cửa đi vào. Nhìn đến Lý Ngân Chu trên giường ông vui mừng bước qua.

‘’ Cậu chủ, cậu chủ tỉnh rồi sao?’’

‘’ Dạ, khiến Cố thúc lo lắng, con xin lỗi.’’ Lý Ngân Chu áy náy nhìn ông.

‘’ Tôi có mua chút cháo thịt bằm để tôi múc ra cho cậu chủ, thiếu gia cậu vẫn chưa ăn gì, tôi có mua cơm cho thiếu gia.’’

Cố Trọng Viễn lấy bàn ăn cơm đặt lên giường bệnh, múc một bát cháo đầy đặt trước mặt Lý Ngân Chu rồi lại bày cơm ở phía còn lại cho Cố Huyền Thiên, bản thân ông thì cầm cơm của mình ra ngoài dùng.

Bóng đèn to như ông phải tự giác tạo không gian cho phu phu thiếu gia. Cố Trọng Viễn hài lòng ngồi ngoài hành làng gặm cơm hộp. Vệ sĩ đồng dạng gặm cơm hộp quái dị nhìn Cố quản gia của họ, đùi gà trong miệng cũng quên cắn.

Lý Ngân Chu tròn mắt nhìn bát cháo còn đang bốc khói của mình rồi lại phóng mắt nhìn một chay hai mặn của Cố Huyền Thiên đối diện.

Bất chợt trên cổ ấm nóng Lý Ngân Chu cả người cứng ngắc trong nháy mắt, ngay cả mắt cũng không dám chớp.

‘’ Em có cảm thấy mỏi cổ hay vô lực không? Đừng giấu bệnh, anh sẽ gọi bác sĩ Lương đến kiểm tra cho em.’’

Tay Cố Huyền Thiên không chút cố kỵ chạm vào cổ Lý Ngân Chu, sờ soạng một lúc lại nắm càm cậu nhẹ nhàng di chuyển qua trái, qua phải, chắc chắn người không bị thương mới yên tâm thu tay.

Lúc này anh mới phát hiện đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp của đối phương đang chăm chú hướng vào anh.

‘’ Gì vậy? Mặt anh dính gì sao?’’ Cố Huyền Thiên bật cười, xoa đầu Lý Ngân Chu.

‘’ Tự ăn được không? Có cần anh đút cho em!’’

Lý Ngân Chu phản ứng chậm, cậu lắc nhẹ đầu sau đó cúi đầu ăn cháo.

Thấy cậu ăn Cố Huyền Thiên cũng bắt đầu ăn cơm.

Đang chuyên tâm húp cháo thì trước mặt xuất hiện một đôi đũa đang kẹp một cọng cải thìa trong rất ngon.

Cố Huyền Thiên: ‘’ Cải luộc, không dầu mỡ, tốt cho sức khỏe.’’

Đầu Lý Ngân Chu gật gù, há miệng cắn cọng cải trên đũa của anh, cải luộc nên giữ được nguyên vị, rất ngon.

Cố Huyền Thiên thu đũa về tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng lại đút cho cậu vài cọng cải.

Ngày hôm sau Cố Trọng Viễn làm thủ tục xuất viện, Cố Huyền Thiên thu dọn đồ cho Lý Ngân Chu.

Lý Ngân Chu với lý do bị thương nên bị cưỡng ép ngồi một bên nhìn, cậu nhìn anh tới tới lui lui có hơi không nỡ.

‘’ Để em giúp anh xếp quần áo.’’ Lý Ngân Chu đứng dậy đi qua, Cố Huyền Thiên ấn cậu trở lại chỗ ngồi, ‘’ Chỉ còn vài bộ quần áo, rất nhanh sẽ xong, em cứ ngồi yên.’’

Nói rồi anh quay người lại nhanh chóng gấp gọn mấy bộ quần áo cho vào túi hành lý.

Cố Trọng Viễn bên kia xong việc liền trở lại mang hành lý ra xe. Cố Huyền Thiên cùng Lý Ngân Chu chậm rãi ngồi vào xe, xe nhanh chóng lái về Cố gia.

Nhũ mẫu mang theo vài người làm cung kính đợi sẵn trước cửa.

Cảnh vật hai bên đường lướt qua cửa sổ, rất giống với cảnh tượng ngày đầu tiên cậu đến Cố gia. Điều khác biệt chính là cảm giác.

Ngày đó cậu lạc lõng, cô đơn, mờ mịt đi đến Cố gia. Cảnh vật như một màu đen trắng lướt qua trước mặt. Tương lai phía trước là một dấu chấm hỏi, cậu không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hiện tại vẫn là cảnh vật này nhưng cảm giác đã khác trước.

Được về nhà là cảm giác như thế này sao. Xôn xao, nhộn nhạo muốn được nhanh chóng nhìn thấy Cố gia.

‘’ Đừng chườm người lên cửa sổ như thế, rất nguy hiểm.’’

Cố Huyền Thiên ngẩng đầu khỏi văn kiện kéo người vào thuận tay đóng cửa sổ. Lý Ngân Chu quay người nhìn anh, nhẹ giọng đáp, ‘’ Ừm.’’

Cố Huyền Thiên tiếp tục xem văn kiện trên tay.

Xe dừng trong gara, nhóm người nhũ mẫu hỗ trợ đem đồ vào, Cố Huyền Thiên đưa người về đến nhà liền quay đầu xe đến Cố thị.

Trước khi đi anh vẫn không quên dặn dò, ‘’ Không được làm việc lung tung, nghỉ ngơi nhiều vào, buổi trưa anh sẽ trở về dùng cơm cùng em, Cố thúc, nhũ mẫu, chăm sóc Tiểu Chu giúp tôi.’’

‘’ Thiếu gia cứ yên tâm.’’ Nhũ mẫu đáp.

Lý Ngân Chu ngoan ngoãn gật đầu, nói lời tạm biệt, lúc này Cố Huyền Thiên mới yên tâm cho người lái đi.

Lý Ngân Chu đi thẳng lên phòng, thay đồ ngủ lên giường ngủ một giấc. Thuốc uống buổi sáng có thành phần an thần, cậu rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên âm thanh in ỏi.

Sao ồn thế?

Lý Ngân Chu đang ngủ say bị quấy rầy nên vô thức nhíu mày.

Điện thoại bên cạnh cứ reo liên hồi, hết một hồi chuông lại đến một hồi chuông, tỏ vẻ nếu chủ nhân của nó không bắt máy đầu kia sẽ không tha.

Phiền không chịu nổi, Lý Ngân Chu sờ soạng khắp giường, chộp đến điện thoại nhưng khi nhìn đến tên người gọi cậu trực tiếp tắt máy quăng qua bên, trùm chăn ngủ tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »