Chương 51. Đáp trả

Đùng.

Bên tai Trần Cường như có tiếng sấm đánh ngang, gã trợn tròn mắt, há hốc miệng không dám tin nhìn Cố Huyền Thiên. Bạn đời của Cố Huyền Thiên? Cậu trai nóng bỏng đó là bạn đời của Cố Huyền Thiên? Lần này toi rồi. Toi thật rồi. Trần Cường hắn lại đi đoạt người của Cố Huyền Thiên lại còn là bạn đời.

‘’ Cố tổng,…Cố tổng, ngài nghe tôi giải thích, tôi không có ý gì với bạn đời của ngài đâu, chỉ tại ả Lý Tương Diệp này, ả nói đó là em trai của ả nên tôi mới…Cố tổng ngài tin tôi đi tôi không cố ý, nếu biết đó là người của ngài dù cho Trần Cường tôi mười lá gan tôi cũng không dám, xin ngài bỏ qua cho tôi.’’, giọng Trần Cường nghe như đang khóc, gã hối hận xanh cả ruột, bất chấp hình tượng mà hèn mọn phủ phục dưới sàn cầu xin Cố Huyền Thiên bỏ qua cho gã.

Trần gia tại H thị giống như hạt cát giữa sa mạc, ngày thường ông có thể hắt cằm, lên mặt với tiểu tốt vô danh nhưng một khi đứng trước mặt kẻ thống trị H thị ông cũng chẳng khác nào tiểu tốt vô danh, phải khom lưng, cúi đầu, cung kính chỉ sợ bản thân đắc tội với họ. Giờ thì hay rồi, ông đã đắc tội với người không nên đắc tội nhất tại H thị.

Trần Cường hối hận muốn chết. Nếu có thể lấy được sự khoan dung từ Cố Huyền Thiên dù bắt ông làm gì ông cũng làm.

Nghe xong Cố Huyền Thiên chẳng buồn liếc mắt Trần Cường, ‘‘Tôi muốn công ty Hoa Lệ biến mất tại H thị.’’

‘’ Vâng.’’ Thiệu Trạch Nam nhận lệnh, đi qua một góc gọi điện truyền đạt mệnh lệnh của anh.

Xong rồi. Trần Cường ngã ngồi ra đất, ngu người tại chỗ.

‘’ Cố Huyền Thiên tôi có ơn sẽ trả có thù tất báo. Anh có gan động vào người của tôi thì cũng nên lường trước việc bị tôi báo thù. Một lời khuyên nhỏ dành cho Trần tổng, cừu con không phải đều vô hại, muốn làm thịt cừu con cũng phải xem nó là của ai.’’ Cố Huyền Thiên nói.

Xử lý xong Trần Cường Cố Huyền Thiên chuyển mắt đến trên người Lý Tương Diệp đồng dạng hoảng sợ trước mặt. Nhìn Cố Huyền Thiên đang nghiền ngẫm biện pháp xử lý mình, Lý Tương Diệp liền muốn bỏ chạy nhưng tay chân còn đang bị trói, cô liều mạng vùng vẫy, váy hai dây nhăn nhúm không còn bộ dạng xinh đẹp, hút người như lúc mới xuất hiện, Lý Tương Diệp có hơi khủng hoảng nói năng lộn xộn.

‘’ Cố Huyền Thiên, tôi là chị gái của Lý Ngân Chu nếu anh động đến tôi…Tiểu Chu, Tiểu Chu rất nghe lời tôi, em ấy sẽ không tha cho anh.’’

Cố Huyền Thiên nhìn kẻ trước mặt như nhìn một xác chết, mắt không chút độ ấm, ‘’ Cố Huyền Thiên tôi chướng mắt những kẻ giở thủ đoạn tiểu nhân, hận nhất những kẻ động vào người của tôi. Nếu cô Lý đây muốn nổi tiếng như vậy, tôi không ngại toại nguyện cho cô.’’

‘’ Mang một liều thôi tình cùng máy quay đến đây.’’

‘’ Vâng.’’ Thiệu Trạch Nam không hỏi nhiều mà xoay người rời đi.

Đồng tử Lý Tương Diệp mở lớn bên trong là nỗi sợ kinh hoàng, tên khốn Cố Huyền Thiên muốn dùng cách thức cô đối phó với Lý Ngân Chu để đối phó cô. Không, không được, nếu để anh ta thực hiện thành công cô sẽ mất tất cả. Thanh xuân, sự nghiệp, tiền tài, danh vọng, mất tất cả.

Nghĩ vậy Lý Tương Diệp liền quỳ bò lại gần Cố Huyền Thiên, ‘’ Cố tổng, tôi biết sai rồi, là do tôi không tốt không nên đối xử với Tiểu Chu như vậy. Tôi nhận lỗi. Nghĩ tình tôi là chị gái Tiểu Chu, anh tha cho tôi có được không?’’

‘’ Cố tổng, chúng ta là người một nhà, anh hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này, tôi sẽ hướng Tiểu Chu xin lỗi, xin anh đừng dùng cách thức đó đối phó tôi, sự nghiệp, danh tiếng của tôi sẽ tiêu tan, Lý gia sẽ không tha cho tôi, anh muốn đánh muốn chửi gì cũng được tôi chấp nhận, xin anh, xin anh Cố tổng.’’ Lý Tương Diệp khóc nấc lên.

Cố Huyền Thiên chẳng buồn quan tâm đến lời cầu xin của Lý Tương Diệp, anh đi qua một góc gọi về bệnh viện.

‘’ Thế nào rồi?’’

Vệ sĩ: ‘’ Vẫn còn đang cấp cứu.’’

Cố Huyền Thiên nhíu máy cúp máy. Anh phóng mắt ra ngoài cửa sổ, không gian tối tăm lấp lóe ánh đèn đêm tạo nên một khung cảnh hoa lệ. Đối lập hoàn toàn với tâm trạng nặng nề của anh hiện tại. Anh đang lo lắng cho Lý Ngân Chu.

Thiệu Trạch Nam chỉ rời đi mười phút đã trở lại. Trên tay là hai món đồ mà Cố Huyền Thiên yêu cầu.

‘’ Cho cô ta dùng, cả hắn.’’ Cố Huyền Thiên không buồn nhìn sang mà trực tiếp nói.

‘’ Không, không được lại gần tôi, tránh ra,…ưm, tôi không uống, bỏ ra…’’ Lý Tương Diệp lùi về sau né tránh, nhưng Thiệu Trạch Nam không nương tay anh bóp miệng cô đổ thuốc vào. Trần Cường thì dễ hơn nhiều, gã chấp nhận số phận, không phản kháng chủ động chụp lấy thuốc đổ vào miệng sau đó đi qua chỗ Lý Tương Diệp.

Là ả nữ nhân này hại hắn trắng tay không kiếm ả chút giận thì kiếm ai.

‘’ Tránh ra, tên khốn Trần Cường không được đυ.ng vào tôi, Cố Huyền Thiên, tôi cầu xin anh, xin anh hãy tha cho tôi, tôi hứa với anh tôi sẽ đối xử thật tốt với Lý Ngân Chu, sẽ không hãm hại cậu ta nữa. Van cầu anh tha cho tôi.’’ Lý Tương Diệp vùng vẫy bật khóc.

Trần Cường không vội mở trói cho cô ta, gã đi lại lấy máy quay chỉnh góc độ rõ nhất sau đó cười ác độc tiến lại gần Lý Tương Diệp đang trốn trong góc, không chút lưu tình bóp mặt cô ta hôn lên.

‘’ Ưm…ưm…’’ Lý Tương Diệp lắc đầu né tránh, Trần Cường không buông tha đuổi theo miệng Lý Tương Diệp, giữ chặt mặt cô lại hôn lên, lần này là một cái hôn sâu.

‘’ Tôi muốn tặng quà sinh nhật cho Lý Đức Nhân, cậu thay tôi gửi đi.’’, bỏ lại một câu như thế Cố Huyền Thiên liền rời đi.

Thiệu Trạch Nam hiểu ý Cố Huyền Thiên, anh nhận lệnh sau đó đóng cửa canh bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Cường cùng Lý Tương Diệp, hai người hôn một lúc liền dậy sóng tình, cơ thể bắt đầu khô nóng. Trần Cường cởi trói cho Lý Tương Diệp, cúi đầu thưởng thức da thịt trắng mịn của cô.

Lý Tương Diệp ngửa đầu ra sau thở dốc, thuốc đã phát huy tác dụng, cơ thể cô bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, những cái động chạm của Trần Cường khiến cô rất thoải mái nhưng cô vẫn chưa đánh mất lý trí. Nhân lúc Trần Cường thiếu phòng bị Lý Tương Diệp đẩy mạnh hắn ra bò dậy chạy ra cửa.

Khi bàn tay còn cách cửa một khoảng nhỏ thì eo cô bị một bàn tay thô kệch, đầy mỡ kéo trở lại, ném lên giường. Trần Cường áp người lên thô bạo xé váy của Lý Tương Diệp, Lý Tương Diệp hoảng sợ hai tay che người lùi ra sau né tránh, ‘’ Tên khốn, ông dám động vào tôi Lý gia sẽ không bỏ qua cho ông.’’

Trần Cường cười mỉa, nhanh chóng thoát quần áo nắm chân Lý Tương Diệp kéo qua, bóp cằm cô gằn từng chữ, ‘’ Trần Cường tôi còn gì để mất, tất cả là do cô ban, lấy thân thể mình đến chuộc lỗi đi.’’

Ngay lúc Lý Tương Diệp còn chưa kịp phản ứng Trần Cường lại hôn lên, chen người vào giữa hai chân Lý Tương Diệp.

Lý Tương Diệp đánh đấm, muốn Trần Cường buông cô ra nhưng sức phản kháng yếu ớt chỉ khiến gã ta thêm hưng phấn.

Bỗng nhiên hai mắt Lý Tương Diệp trợn trừng, vẻ mặt đau đớn nhìn Trần Cường bên trên. Trần Cường lại không mấy quan tâm, tận hưởng niềm vui sướиɠ tận cốt tủy.

Lúc đầu bên trong còn vang lên tiếng mắng chửi, kêu khóc nhưng dần dần lại thay thế bằng âm thanh nũng nịu, kiều diễm, ướŧ áŧ của Lý Tương Diệp. Thiệu Trạch Nam châm điếu thuốc, khi dưới chân đã đầy đầu lọc anh mới vào phòng lấy đi máy quay còn về hai thân thể trần như nhộng đang quấn lấy nhau trên giường anh không quan tâm, lúc rời đi còn thuận tay đóng cửa.

Trên giường Lý Tương Diệp hai mắt mê ly, hai má ửng hồng, ôm chặt cổ Trần Cường miệng thì rêи ɾỉ, nét mặt tràn đầy thỏa mãn. Trần Cường thân một mét sáu đang đè nặng trên người cô ra sức cày cấy. Hai người bị nhấn chìm trong bể du͙© vọиɠ, quên đi bản thân là ai, chỉ biết thõa mãn thú vui hiện tại. Thậm chí lúc Thiệu Trạch Nam vào phòng hai người còn không biết.

Đây chính là điều Cố Huyền Thiên muốn, gậy ông đập lưng ông. Lý Tương Diệp có gan lên kế hoạch hủy hoại Lý Ngân Chu thì anh sẽ hủy hoại cô ta. Dùng chính cách thức cô ta dùng với Lý Ngân Chu.