Chương 40.

Hôm nay là ngày trở về trường, Lý Ngân Chu dậy rất sớm, rèn luyện cơ thể nửa tiếng sau đó xuống lầu ăn sáng.

‘’ Tiểu Chu dậy rồi à.’’

Thẩm Nam Chi ăn mặc chỉnh chu, trang điểm tỉ mỉ ngồi ở bàn ăn cười với Lý Ngân Chu.

Lý Ngân Chu nhu thuận đi qua, ‘‘Chào buổi sáng dì Chi, hôm nay quay lại trường, ăn sáng xong con sẽ đến trường luôn.’’

Cố Trọng Viễn mang dĩa bánh cùng cái bát đậy nắp đặt trước mặt cậu, ‘’ Chào buổi sáng cậu chủ.’’

Lý Ngân Chu: ‘’ Chào buổi sáng Cố thúc, con cảm ơn.’’

Chỉ có hai người nhưng không khí trên bàn ăn rất ấm áp, Thẩm Nam Chi cùng cậu vừa tán gẫu vừa dùng bữa sáng.

Thẩm Nam Chi: ‘‘Trường của con và Cố thị cùng đường, con bảo Tiểu Thiên đưa con đến trường.’’

Lý Ngân Chu: ‘’ Tối qua anh Thiên dự tiệc về trễ, để anh ấy ngủ thêm chút, con có thể tự đến trường.’’

Thẩm Nam Chi: ‘’ Thằng con thối, đã biết hôm nay con đến trường vậy mà tối qua còn uống nhiều như vậy. Thật chẳng ra dáng chồng con tí nào?’’

Lý Ngân Chu gượng cười cúi đầu nhìn lát bánh mì trắng phao phao trên dĩa, không dám tiếp tục đề tài này. ‘‘Chồng con’’, Lý Ngân Chu mơ màng, cậu là vợ?

‘’ Ai không ra dáng chồng con?’’

Thẩm Nam Chi vừa mắng xong một giọng nói khàn khàn liền vang lên, Cố Huyền Thiên vẻ mặt khó chịu, xoa xoa trán từ phòng khách đi vào, kéo ghế ngồi cạnh Lý Ngân Chu.

‘’ Hừ, chẳng phải là nói con sao? Người chồng tệ bạc.’’ Thẩm Nam Chi không khách khí nói.

Cố Huyền Thiên vì đau đầu mà mày nhíu chặt lại hòng giảm bớt cơn đau nhưng dường như không hiệu quả. Anh bất đắc dĩ nói: ‘‘Hôm qua có khách từ A thị đến chúc mừng con hồi phục, đó là đối tác làm ăn của Cố thị về tình về lý con đều không thể từ chối. Con biết sáng nay Tiểu Chu sẽ trở lại trường nên uống có chừng mực.’’

‘’ Anh uống bát canh này đi, đây là canh giải rượu tôi nhờ nhũ mẫu nấu lúc sáng, đã bớt nóng rất vừa miệng.’’ Lý Ngân Chu mở nắp bát canh trước mặt đẩy đến trước mặt Cố Huyền Thiên, vốn muốn ăn sáng xong sẽ mang lên phòng cho anh nhưng anh đã xuống.

Cố Huyền Thiên nhận bát canh đưa lên miệng uống. Thẩm Nam Chi hừ một tiếng tiếp tục ăn. Tiểu Chu quá mềm mỏng tên thối Cố Huyền Thiên quá hời nếu cứ tiếp tục như vậy Tiểu Chu ngoan ngoãn của cô sẽ bị tiểu tử thối này ăn không còn ngụm xương.

Lúc ra xe Lý Ngân Chu chú ý thấy Cố Huyền Thiên vẫn còn nhăn mày.

Cố Huyền Thiên cùng cậu ngồi phía sau, trong xe xốc nảy cơn đau đầu vốn thuyên giảm lại âm ỉ, dạ dày một cỗ cuộn trào, sắc mặt Cố Huyền Thiên càng kém hơn.

‘’ Vẫn không khá hơn à.’’ Lý Ngân Chu cẩn thận hỏi.

Cố Huyền Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, giọng khàn khàn đáp: ‘‘Uống canh giải rượu đã khá hơn rất nhiều, cảm ơn em.’’

Lý Ngân Chu: ‘’ Anh không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, chỉ là trở lại trường huống chi tôi còn là sinh viên, anh không cần thiết đưa tôi đến trường.’’

Cố Huyền Thiên vươn tay đặt lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói khàn khàn xen lẫn một chút dịu dàng, ‘’ Anh muốn đưa em đến trường.’’

Vệ sĩ ngồi phía trước đánh cái rùng mình, vẻ mặt như gặp phải quỷ, Cố thiếu cũng có một mặt dịu dàng thế này? Nói ra chắc mấy anh em của hắn sẽ không tin. Đáng tiếc tên B ngồi xe phía sau nếu ngồi cùng hắn thì tốt quá rồi. Có chuyện để tám.

Lý Ngân Chu dịch lại gần anh, cố gắng ngồi thẳng lưng, nghiêng vai về phía Cố Huyền Thiên, bàn tay đặt trên đầu gối hơi căng thẳng siết chặt, không được tự nhiên nói: ‘’ Từ Cố gia đến trường cũng tầm ba mươi phút anh dựa vào vai tôi nghỉ ngơi chút đi, sẽ đỡ hơn.’’

‘’ Tôi rất nặng.’’ Cố Huyền Thiên cảm thấy hơi buồn cười nhìn cậu.

‘’ Tôi rất khỏe.’’ Lý Ngân Chu nghiêm túc nhìn anh, ý nói tôi rất khỏe anh không cần lo lắng sẽ té xuống sàn.

Cố Huyền Thiên không từ chối, anh khoanh tay, đầu chậm rãi dựa vào vai Lý Ngân Chu. Bả vai đột nhiên bị vật nặng ghì xuống, Lý Ngân Chu liền nâng vai lên để Cố Huyền Thiên có thể dựa thoải mái hơn.

Ban đầu là vì không muốn từ chối ý tốt của cậu, Cố Huyền Thiên dự định mượn vai cậu vài phút sẽ ngồi trở lại ai ngờ thoải mái quá cộng thêm tối qua chỉ ngủ được vài giờ không bao lâu anh liền mơ màng thϊếp đi.

Nhận thấy hô hấp đều đều của anh Lý Ngân Chu ra hiệu cho vệ sĩ lái chậm lại, đoạn đường vốn dĩ mất ba mươi phút nay lại thành bốn mươi phút.

Xe chậm rãi dừng trước cổng trường, mặc dù không muốn nhưng Lý Ngân Chu vẫn phải gọi người dậy.

‘’ Xin lỗi, anh ngủ quên mất, vai em có bị tê không?’’ Cố Huyền Thiên có hơi áy náy, vốn dĩ là anh đưa người đến trường đằng này lại thành cậu cho anh mượn vai ngủ, Cố Huyền Thiên đen mặt.

Lý Ngân Chu cử động bả vai, có hơi tê chút nhưng vận động vài cái sẽ bình thường, cậu không mấy quan tâm, cầm cặp sách đeo lên vai, ‘’ Không sao. Tôi vào trường đây anh cũng đi làm đi, gặp lại sau.’’

‘’ Ừm, gặp lại sau. Anh sẽ mua bánh ngọt cho em.’’ Cố Huyền Thiên xoa đầu cậu.

Lý Ngân Chu nhìn anh một cái mở cửa xuống xe.

Cho đến khi cậu rẽ vào hành lang khuất bóng Cố Huyền Thiên mới thu hồi ánh mắt, anh xoa xoa ấn đường, ‘’ Đến Cố thị.’’

‘‘Vâng.’’, vệ sĩ đáp một tiếng đạp chân ga lái đi.

Đã hai tháng không đến trường khuôn viên vẫn như cũ không có gì thay đổi, hành lang vắng vẻ nay lại đông người đi lại, tiếng người cười nói không dứt. Lý Ngân Chu rẽ qua một khúc ngoặc đi về dãy phòng học phía trước.

Lúc này có một người từ đằng sau chạy đến câu vai Lý Ngân Chu cười khì khì, ‘’ Lão Lý đã lâu không gặp.’’

Lý Ngân Chu ngẩng đầu nhìn cái đầu đinh chói mắt của Viên Hạo mắt giật giật, ‘’ Cậu lại thất tình?’’

Viên Hạo cười ha ha sờ mái tóc dài vài centimet của mình đầy kiêu ngạo mà nói: ‘’ Đây là theo xu hướng thời đại không phải thất tình, tôi đã cai bạn gái từ trước khi nghỉ hè, thế nào đẹp trai lắm phải không?’’

Viên Hạo nháy mắt với Lý Ngân Chu, phô bày dáng vẻ đẹp trai chết người của hắn.

‘’ Giống khỉ trong vườn thú.’’ Lý Ngân Chu không khách sáo nhận xét.

Khí thế hừng hực bỗng chốc hóa băng, Viên Hạo nhăn nhó oán hận, ‘‘Biết cậu lãnh đạm nhưng đừng thẳng thắng thế chứ, nói vài lời trái lòng sẽ mất mấy lạng thịt sao?’’

Lý Ngân Chu liếc hắn một cái đi nhanh về trước, ‘’ Nói dối không tốt.’’

‘’ Ây da sợ cậu rồi, với tính khí này của cậu sau này ai là bạn gái cậu sẽ thật thảm.’’ Viên Hạo đuổi theo, chắp tay sau đầu vừa huých sáo vừa nói.

Lý Ngân Chu không lên tiếng đi thẳng vào lớp. Viên Hạo gãi gãi đầu theo sau vào, khó hiểu nhìn Lý Ngân Chu phía trước, sao có cảm giác cậu ta lại lạnh nhạt hơn trước nhỉ?

Khoảng nửa tiếng lớp thiết kế cũng vào đông đủ. Đa số mọi người đều có bạn ngồi chung, đang cười nói kể về kì nghỉ của bản thân. Lý Ngân Chu một mình một bàn ngồi cạnh cửa sổ, thả hồn nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đúng lúc này cán sự lớp tiến lên bục giảng, lớn tiếng nói: ‘’ Nào mọi người, trước đó chúng ta đã thảo luận trên group về chuyến dã ngoại ngoại khóa sắp tới không biết mọi người đã thống nhất được địa điểm muốn đi chưa, hai ngày tới sẽ tiến hành đăng kí vì thế lớp chúng ta phải chốt luôn hôm nay để còn lên kế hoạch và dự trù kinh phí cho chuyến đi.’’

‘’ Đi biển.’’, một người trong lớp hô lên nhưng rất nhanh lại bị phản đối, ‘’ Không muốn, tôi nghĩ chúng ta nên đi cắm trại trên núi.’’

‘’ Tại sao chứ? Đi biển cũng có thể cắm trại.’’

‘’ Hè vừa rồi cậu uống nước biển vẫn chưa đủ sao? Dã ngoại đương nhiên phải lên núi cắm trại nhân tiện chơi vài trò chơi kí©h thí©ɧ, mọi người nói có phải không?’’

‘’ Đúng, đúng, lớp trưởng cắm trại trên núi.’’

‘’ Cắm trại trên núi.’’

‘’ Cắm trại trên núi.’’

‘’ Được, vậy lớp chúng ta thống nhất cắm trại trên núi. Hai ngày tới cán sự lớp sẽ phụ trách lên kế hoạch và dự trù kinh phí, sẽ thông báo cho mọi người sau.’’, một cán sự lớp nói.

‘’ Lớp trưởng vậy khi nào sẽ tiến hành dã ngoại?’’, một bạn trong lớp hỏi.

‘’ Nếu đúng theo kế hoạch có thể là hai tuần nữa.’’

‘’ Lại được đi chơi.’’

Cả đám la ầm lên, bọn con trai hào hứng đập bàn hò thét, cả lớp vô cùng náo nhiệt. Lý Ngân Chu yên tĩnh ngồi đấy tâm tình có vài phần bị bầu không khí vui vẻ trước mặt lây nhiễm.

Cả ngày đều có tiết nên Lý Ngân Chu trực tiếp ở lại trường. Đến giờ ăn trưa cậu theo dòng người xuống căn tin giữa đường bị Viên Hạo bắt được, hắn lôi kéo cậu đi cùng.

‘’ Ăn cùng nhau sẽ đỡ buồn hơn. Tâm trạng tốt sẽ ăn được nhiều hơn.’’, nói rồi hắn ngửa đầu cười to nhận lấy ánh mắt nhìn kẻ điên từ Lý Ngân Chu.

Viên Hạo: ‘’ Cậu thật lạnh nhạt, vui vẻ lên tí đi.’’

‘’ Không nhanh chân là hết cơm.’’ Lý Ngân Chu lên tiếng nhắc nhở. Viên Hạo lúc này mới sực nhớ, hắn vỗ đầu một cái phóng cái vèo vào đám đông trước mặt, ‘’ Tôi mua cơm cậu phụ trách mua nước.’’

Lý Ngân Chu:…

Ba phút sau Viên Hạo cười ha ha trên tay là hai khay cơm đầy ấp đồ ăn đi về phía Lý Ngân Chu, đưa cho cậu một khay.

‘’ Tôi không biết cậu thích ăn gì nên chọn đại.’’

‘’ Cảm ơn, tôi không kén ăn.’’ Lý Ngân Chu đáp.

Cả hai chọn một bàn trống ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Ăn xong lại chậm rãi tản bộ về lớp học.

Hôm nay lớp cậu đa số đều lựa chọn ở lại trường. Đầu giờ sẽ có tiết hội họa không ai muốn vào trễ. Trên đường còn tình cờ đυ.ng mặt vài người quen. Lúc cả hai sắp đi lên cầu thang thì bị cản lại.

‘’ Làm gì? Sao lại cản đường bọn tôi?’’ Viên Hạo khó hiểu nhìn hai nữ sinh trước mặt.

Mạc Khanh Vân không thèm trả lời hắn trực tiếp nhìn Lý Ngân Chu bên cạnh, Lý Tiểu Nhai hiểu ý kéo Viên Hạo rời đi nhưng bị Viên Hạo né tránh.

Viên Hạo: ‘’ Chị làm gì thế? Sao lại kéo tôi?’’

Lý Tiểu Nhai: ‘’ Hai người họ có chuyện cần nói, chúng ta ra chỗ khác đứng đợi đi.’’

Viên Hạo không đồng ý: ‘’ Có chuyện gì mà không thể nói tại đây chứ? Tôi là bạn lão Lý.’’

Lý Ngân Chu không quen hai người trước mặt nhưng nhìn dáng vẻ của chị gái đối diện thì biết đối phương nhắm tới cậu.

‘’ Viên Hạo cậu về lớp trước đi, tôi sẽ về sau.’’ Lý Ngân Chu nói với Viên Hạo.

‘’ Như vậy sao được? Họ có hai người cậu chỉ có một người, có tôi ở đây là căn bằng số lượng không sợ bị ức hϊếp.’’ Viên Hạo không đồng ý to mồm nói.

Lý Tiểu Nhai hắc tuyến, cái tên đầu đinh chết tiệt này có phải nam nhân? Hai nữ nhân như cô thì có thể làm gì một đại nam nhân như Lý Ngân Chu, mệt hắn lo lắng.

Lý Ngân Chu: ‘’ Không có gì, cậu cứ về lớp trước đi.’’

‘’ Vậy… tôi về trước, cậu cẩn thận.’’ Viên Hạo đi vài bước lại ngoái đầu đi vài bước lại ngoái đầu. Rước lấy ánh nhìn hung ác từ Lý Tiểu Nhai.

‘’ Hừ, một đại nam nhân như ngươi không biết xấu hổ để một nam nhân khác bảo vệ.’’ Lý Tiểu Nhai khinh thường châm chọc.

Lý Ngân Chu không mấy quan tâm lời châm chọc của Lý Tiểu Nhai, cậu nhìn thẳng Mạc Khanh Vân, ‘‘Chị tìm tôi?’’