Hai tháng hè của cậu cũng sắp kết thúc, chỉ còn chưa đầy một tuần là phải trở lại trường. Lớp cậu lên kế hoạch đi dã ngoại sau khi quay lại trường. Lý Ngân Chu chống cằm nhìn khuôn viên đầy hoa bên dưới.
Nếu là trước đây cậu sẽ từ chối nhưng hiện tại cậu lại muốn tham gia. Thời gian trước cậu sống khép kín, thu mình với thế giới bên ngoài, không nguyện kết giao bạn bè nên chỉ có Chu Kha là bạn. Hiện tại cuộc sống của cậu không giống trước, cậu có mọi người yêu thương, quan tâm, cảm giác thật hạnh phúc. Vươn tay đón nhận thiện ý của người khác cũng không khó như cậu nghĩ.
Dưới lầu Thẩm Nam Chi cùng Cố Huyền Thiên uống trà tán gẫu.
‘’ Nhị gia dạo gần đây rất đắc ý, ông ta lại thu mua được vài người trong hội đồng quản trị, ông ta nghĩ cái ghế lãnh đạo của Cố thị đã nằm chắc trong tay. Tiểu Thiên vào ngày họp Hội đồng quản trị con phải xuất hiện thật ngầu có như vậy Cố Trọng Tiêu mới té ghế.’’ Thẩm Nam Chi cười nói.
‘’ Nhị gia chèn ép mẹ sao?’’ Cố Huyền Thiên nhìn cô.
Thẩm Nam Chi nhúng nhúng vai, ‘‘Còn phải nói, nhị gia con đợi ngày này đã lâu nếu không lên mặt với mẹ thì không phải là Cố Trọng Tiêu. Mà mẹ cũng chẳng quan tâm, mặc kệ ông ta nhảy nhót chỉ cần con vừa xuất hiện ông ta cũng chỉ là phó tổng của Cố thị mà thôi.’’
‘’ Không chắc.’’ Cố Huyền Thiên nhẹ giọng nói.
Thẩm Nam Chi nghi hoặc nhìn anh, nói vậy là ý gì?
‘‘Như mẹ nghĩ.’’ Cố Huyền Thiên cười với cô.
‘’ So về độ tàn nhẫn và lạnh lùng con ăn đứt ba con thế nhưng mẹ lại thích.’’ Thẩm Nam Chi nhẻn miệng cười.
‘’ Ba nghe được nhất định sẽ đau lòng.’’ Cố Huyền Thiên nhấp một ngụm trà.
‘’ Mẹ con sợ sao? Mẹ còn mong ông ấy sẽ đến tìm mẹ.’’ Thẩm Nam Chi cười thoải mái.
‘’ Cố thị con sẽ trông coi, mẹ hãy làm việc mà mẹ yêu thích.’’ Cố Huyền Thiên nghiêm túc nói.
‘’ Mẹ sẽ, con đừng lo lắng cho mẹ.’’ Thẩm Nam Chi mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Lý Ngân Chu xuống lầu, thấy Cố Huyền Thiên cùng Thẩm Nam Chi đang trò chuyện ngoài phòng khách cậu nhẹ chân đi vào bếp, cậu khát nước muốn vào bếp uống nước. Uống một hơi hết cả ly nước lọc lại rót thêm một ly Lý Ngân Chu liền mang theo ly nước muốn về phòng. Động tĩnh của cậu bị hai người ngoài phòng khách nghe được, Thẩm Nam Chi quay lại gọi Lý Ngân Chu:
‘’ Tiểu Chu qua đây nào.’’
Lý Ngân Chu dừng lại bước chân, đổi hướng đi ra phòng khách.
‘’ Dì gọi con ạ.’’ Lý Ngân Chu lễ phép đáp.
‘’ Chỉ là nhàm chán muốn tìm người tán gẫu.’’ Thẩm Nam Chi cười nói.
Lý Ngân Chu đặt ly nước lên bàn, nhu thuận ngồi xuống cạnh cô. Thẩm Nam Chi hài lòng cười tít cả mắt.
Lý Ngân Chu luôn làm người khác yêu thích như vậy. Chả biết đám người Lý gia vì sao lại ghẻ lạnh thậm chí bạc đãi cậu. May mắn vô tay Thẩm Nam Chi cô, cô sẽ thay mặt phụ huynh Lý Ngân Chu yêu thương, chăm sóc cho cậu, để cậu cảm nhận được tình thương của gia đình.
‘’ Con sắp quay lại trường còn việc làm thêm con tính thế nào?’’ Thẩm Nam Chi hỏi.
‘’ Con dự định làm thêm thêm một thời gian nếu quả thật không được con sẽ xin nghỉ.’’ Lý Ngân Chu thành thật đáp.
Thẩm Nam Chi đồng ý với suy nghĩ của cậu, ‘’ Nếu vất vả quá hãy nghỉ làm thêm, con là bạn đời của Tiểu Thiên, xài tiền của chồng sao phải ngại. Tiểu Thiên mẹ nói có đúng không?’’
Cố Huyền Thiên gật nhẹ đầu. Lý Ngân Chu nghe cô nói ‘‘xài tiền của chồng’’ khóe môi liền cứng ngắc, dì Chi đúng là một phụ nữ mạnh mẽ. Vấn đề ngại ngùng như thế thông qua miệng dì lại thuận lý thành chương.
‘’ Tiểu Chu hãy suy nghĩ kĩ, đừng ép bản thân vất vả, dì sẽ đau lòng chết mất.’’ Thẩm Nam Chi bày ra biểu cảm thương tâm.
Cố Huyền Thiên nhướng mày, mẹ anh vốn dĩ nên trở thành diễn viên, một giây trước còn tươi cười nói thương tâm liền thương tâm.
Lý Ngân Chu mỉm cười đáp ứng, ‘‘Dạ, con sẽ suy nghĩ.’’, sau đó quay qua hỏi Cố Huyền Thiên: ‘’ Hai ngày nữa anh phải đến công ty?’’
‘’ Ừm.’’ Cố Huyền Thiên đáp một tiếng.
‘’ Chiều nay Tiểu Chu có rãnh không?’’ Thẩm Nam Chi đột nhiên hỏi.
Lý Ngân Chu gật đầu, ‘’ Dạ rãnh.’’
‘’ Vậy thì tốt quá, chuyện là đã lâu Tiểu Thiên không ra ngoài hay là chiều nay con cùng Tiểu Thiên đi dạo đi.’’ Thẩm Nam Chi hào hứng nói.
‘’ Đi dạo?’’ Lý Ngân Chu nhìn cô.
‘’ Đúng vậy, có vấn đề gì sao?.’’ Thẩm Nam Chi cười tủm tỉm nhìn cậu.
‘’ Dạ không.’’ Lý Ngân Chu quay qua hỏi ý Cố Huyền Thiên: ‘’ Anh có muốn đi dạo không?’’
Cố Huyền Thiên có thể nói không sao, Thẩm Nam Chi đối diện đang đánh mắt cảnh cáo với anh, con mà nói không là chết với mẹ.
Bất đắc dĩ Cố Huyền Thiên quay qua nói với Cố Trọng Viễn: ‘‘Đã lâu không ra ngoài, Cố thúc chuẩn bị xe giúp con.’’
‘’ Vâng thiếu gia.’’ Cố Trọng Viễn đáp một tiếng đi chuẩn bị.
‘’ Tôi lên lầu lấy điện thoại, anh chờ chút.’’, Lý Ngân Chu nói với Cố Huyền Thiên sau đấy liền đứng dậy lên lầu.
‘’ Mẹ lại có chủ ý xấu gì đây?’’ Cố Huyền Thiên xoa xoa trán.
‘’ Con đừng nghĩ ai cũng xấu xa như con, chỉ là mẹ thấy hai đứa kết hôn đã lâu mà vẫn chưa hẹn hò lần nào nên mẹ mới cố ý tạo cơ hội cho hai đứa. Khi ra ngoài con chịu khó ngồi xe lăn cùng mang khẩu trang không ai nhận ra con đâu, mẹ bảo đảm.’’
Nhìn Thẩm Nam Chi cười tủm tỉm Cố Huyền Thiên đau đầu. Đúng lúc này Lý Ngân Chu đi xuống, hai người liền ra cửa.
‘’ Hai đứa đi chơi vui vẻ!’’ Thẩm Nam Chi vẫy tay với hai người.
Lý Ngân Chu quay lại mỉm cười: ‘‘Dạ, chúng con đi đây.’’
Cố Trọng Viễn chuẩn bị xe lăn cùng khẩu trang cho Cố Huyền Thiên.
Hiện tại Cố Huyền Thiên đã hồi phục hoàn toàn anh đã không ngồi xe lăn một khoảng thời gian, thân hình cao ráo, đôi chân mạnh mẽ nện bước sóng vai cùng Lý Ngân Chu ra xe. Thẩm Nam Chi nhìn mà lòng gào thét, sao có thể đẹp đôi như vậy? Cô lấy điện thoại ra canh góc chuẩn bấm máy liên hồi rồi lại hào hứng gửi cho Cố Tử Anh.
@hình ảnh
@hình ảnh
Mẹ Cố: ‘’ Làm sao bây giờ mẹ muốn ngất!’’
Kèm theo tin nhắn là một icon ngã lăn ra đất. Bên kia Cố Tử Anh dường như đang học nên chưa hồi âm, Thẩm Nam Chi mở file ảnh ra xem lại, càng xem càng thấy phấn khích, hai đứa quá đẹp đôi.
Cố Trọng Viễn bên cạnh: ‘’…’’
Ông có thể lý giải tâm tình bất lực của thiếu gia đối với phu nhân. Nhưng một Thẩm Nam Chi tinh nghịch như vậy mới thật sự là phu nhân của Cố gia. Phu nhân đã trở lại! Cố Trọng Viễn ngẩng đầu nhìn ảnh gia đình treo trên tường, trong ảnh là một nhà bốn người Cố gia đang tươi cười nhìn ống kính.
Lái xe là Thiệu Trạch Nam, anh cung kính chào hỏi Cố Huyền Thiên cùng Lý Ngân Chu mới nhấn chân ga lái đi. Xe tiến vào giao lộ, vì là buổi chiều nên trên đường hơi vắng, Cố Huyền Thiên hỏi Lý Ngân Chu bên cạnh, ‘’ Em muốn đi đâu?’’
Nghe anh hỏi Lý Ngân Chu suy nghĩ một chút liền nói: ‘‘Anh có muốn uống trà sữa không? Gần đây có một quán rất ngon.’’
‘’ Được.’’ Cố Huyền Thiên đáp một tiếng.
‘’ Anh Thiệu lái đến quán trà sữa lần trước.’’, Lý Ngân Chu nói với Thiệu Trạch Nam.
Thiệu Trạch Nam gật đầu, năm phút sau xe dừng trước một quán trà sữa nhỏ ven đường. Thiệu Trạch Nam xuống xe, mở cốp lấy ra xe lăn đặt cạnh bên cửa Cố Huyền Thiên ngồi, Cố Huyền Thiên mang vào khẩu trang mở cửa ngồi vào xe lăn.
‘’ Anh Thiệu cứ về trước khi nào về em sẽ gọi anh đến đón.’’ Lý Ngân Chu nói với Thiệu Trạch Nam.
‘’ Được.’’
Thiệu Trạch Nam lái xe rời đi, Lý Ngân Chu chậm rãi đẩy xe lăn vào quán, cho Cố Huyền Thiên ngồi vào một bàn trống ngoài quán mới đi vào trong mua nước.
‘’ Một cacao sữa, một trà sữa hương nho ít ngọt đừng quá béo.’’
‘’ Quý khách đợi một lát sẽ có ngay.’’, nhân viên vui vẻ trả lời.
Cố Huyền Thiên nhàm chán không việc làm liền nhàn nhã ngắm Lý Ngân Chu, cậu lịch sự trò chuyện với nhân viên nhưng anh có thể nhìn ra sự lãnh đạm cùng xa cách trong ánh mắt cùng giọng nói của cậu.
Khi anh vừa tỉnh cũng từng bị cậu lãnh đạm cùng xa cách, cậu luôn phủ trên người một lớp bảo vệ khi tiếp xúc với người khác. Một quả đào đầy gai nhọn. Đây là có bao nhiêu bất an cùng không an toàn. Làm thế nào mới gạt được gai nhọn chạm tới thịt quả mềm mại bên trong?
‘’ Đã để quý khách đợi lâu, của quý khách tổng cộng năm mươi nghìn.’’, nhân viên đưa trà sữa cho cậu.
Lý Ngân Chu nhận trà sữa thanh toán tiền, vừa ra khỏi cửa liền bị một bóng người cao to cản lại.
‘’ Tiểu Ngân Chu lại gặp nhau rồi.’’ Cố Hoàng Dương mỉm cười nhìn người thấp hơn hắn nửa cái đầu. Phải nói càng nhìn càng thấy hợp khẩu vị. Từ sau lần gặp trước anh cứ nhớ mãi không quên Lý Ngân Chu nhưng muốn tiếp cận cậu thì vô cùng khó khăn, hôm nay vốn chỉ tản bộ ngang qua không ngờ may mắn gặp được người nhung nhớ đã lâu.
‘’ Anh đang cản đường tôi.’’ Lý Ngân Chu lạnh mặt.
‘’ Coi kìa dù sao chúng ta cũng là người quen đừng lạnh lùng với anh như thế chứ.’’ Cố Hoàng Dương không cảm thấy tức giận trước thái độ của cậu ngược lại còn cảm thấy rất kí©h thí©ɧ.
‘’ Ai là người quen của anh? Tránh ra nếu không đừng trách tôi không khách sáo.’’ Lý Ngân Chu lạnh giọng nói, ánh mắt lại vô thức chú ý đến phía trước.
Cố Hoàng Dương không để tâm lời nói của cậu hay nói chính xác là hắn không quan tâm, hắn nhìn vào hai ly trà sữa trên tay cậu, ‘‘Em rất thích trà sữa sao? Anh mua cho em nhé!’’