Chương 30. Ngủ cùng tôi

Cậu vẫy một chiếc taxi đọc địa chỉ tiểu khu liền phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn điện đủ mọi màu sắc lướt nhanh qua ô cửa, hai bên đường đầy ấp người qua lại, chín giờ là thời gian mở màn cho cuộc sống về đêm nhưng cậu lại chẳng có tí hứng thú chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

Xe dừng trước cổng tiểu khu, Lý Ngân Chu chào hỏi với bác bảo vệ một tiếng liền chậm rãi đi bộ vào.

Hôm nay là sinh nhật của vợ Thiệu Trạch Nam nên anh xin phép được nghỉ một ngày. Cố thúc muốn sắp xếp tài xế khác cho cậu nhưng bị cậu từ chối. Thấy cậu kiên quyết từ chối Cố thúc đành chấp nhận chỉ là thúc bảo khi về thì gọi cho bác Tô hoặc thúc đi đón. Cũng đã trễ rồi cậu không muốn làm phiền hai người nên bắt taxi về luôn. Cậu là một đại nam nhân không nhất thiết phải có người đưa đón, dù sao trước kia cũng là tự đi tự về.

Đèn hai bên đường mờ ảo chiếu xuống bước chân, kéo bóng cậu dài thành một đoạn. Gió đêm mang theo cảm giác se lạnh thổi qua, rất thoải mái, Lý Ngân Chu hưởng thụ cảm giác một thân một mình thế này. Xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân ma sát cùng mặt đường và tiếng côn trùng yếu ớt vang bên tai, cảm giác rất an toàn. Sự phẫn nộ do Lý Tương Diệp khơi dậy cũng theo đấy dịu lại.

Nói thật đây là lần đầu tiên cậu vì người khác mà tức giận động thủ. Mắng chửi hay nhục nhã cậu Lý Ngân Chu đều có thể nhịn bởi vì cậu không mấy quan tâm, nghe như không nghe. Nhưng với Cố Huyền Thiên thì khác.

Anh không đáng bị Lý Tương Diệp mắng chửi. Tai nạn của anh là do kẻ khác gây ra, nếu không bị tai nạn cậu tin chắc Cố Huyền Thiên sẽ là một nam nhân rất lợi hại.

Nghĩ đến Cố Huyền Thiên nét mặt cậu không tự chủ trở nên mềm mại. Cũng không sao anh đang trong quá trình trị liệu, tốc độ khôi phục cũng rất nhanh, không bao lâu nữa nhất định có thể trở lại bình thường.

Lý Ngân Chu thong thả tản bộ, không biết trong nhà lại có người lo lắng khi đã gần mười giờ mà cậu vẫn chưa về.

Thẩm Nam Chi lại nhìn đồng hồ treo tường, ‘’ Sao Tiểu Chu vẫn chưa về, không phải giờ này mọi ngày đều đã về tới nhà rồi sao?’’

‘’ Nếu mẹ lo lắng sao không gọi điện cho cậu ấy.’’ Cố Huyền Thiên bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn sang, mẹ anh đã ngồi đây rất lâu, đồng hồ trên tường sắp bị hai mắt của cô đâm thủng rồi.

‘’ Điện thoại thằng bé gọi không được nếu gọi được còn cần con nhắc sao? Mà sao mẹ thấy con chẳng quan tâm chút nào vậy? Tiểu Chu về khuya con không lo lắng cho thằng bé sao? Còn có tâm trạng đọc sách uống trà?’’ Thẩm Nam Chi trợn mắt với Cố Huyền Thiên, giật phăng cuốn sách trong tay anh.

‘’ Vậy mẹ bảo con phải làm sao? Điện thoại cậu ấy không liên lạc được, con có gọi cũng vô dụng.’’ Cố Huyền Thiên tháo mắt kính đặt xuống bàn, không phải anh không lo lắng mà là Lý Ngân Chu là một đại nam nhân về trễ chút thì có thể xảy ra chuyện gì. Mẹ anh chỉ là lo lắng quá mà thôi.

Thẩm Nam Chi ném quyển sách qua bên, không đồng ý nhìn anh, ‘’ Cái tính tình thối quắc này của con nhất định phải sửa đổi. Tiểu Chu là bạn đời của con không phải người lạ, có ai đời nào bạn đời mình về trễ mà vẫn nhàn nhã ngồi đọc sách như con không? Nhớ năm đó ba con thương mẹ biết bao nhiêu, tám giờ mẹ chưa về là ông ấy đã gọi cho mẹ rồi, còn con một chút cũng không giống ông ấy, tức chết mẹ.’’

Thẩm Nam Chi tức giận ôm tay ngồi một bên.

Anh tệ như vậy sao?

Cố Huyền Thiên rơi vào trầm tư, tự suy xét bản thân.

Đừng trách Cố Huyền Thiên vì sao như vậy, hai mươi lăm năm độc lai độc vãn, đừng nói tới quan tâm, chăm sóc bạn đời ngay cả yêu đương thế nào anh còn không biết.

Anh luôn cảm thấy yêu đương rất phức tạp, không thể áp dụng công thức toán học cho ra con số chính xác như công việc, rất mạo hiểm, hậu quả là bây giờ đầu toàn công thức toán học, hóa học, vật lý nhưng thiếu mỗi cái công thức yêu đương.

Nhảy một bước bỏ qua giai đoạn yêu đương tiến tới hôn nhân, mù lại càng thêm mù.

Từ lúc quyết định sống cùng nhau với Lý Ngân Chu anh đã rất kiên nhẫn làm quen với sự hiện diện của cậu. Nhưng trong mắt mẹ anh anh lại là một người bạn đời tệ hại, xem ra làm quen với sự hiện diện của cậu không vẫn chưa đủ?

Cố Huyền Thiên híp mắt, ánh mắt léo lên sự toan tính.

Làm gì đấy? Ánh mắt mưu mô đó là sao? Đừng nói là con trai cô đang dự tính giải quyết Tiểu Chu? Không thể nào đâu? Thẩm Nam Chi cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ vớ vẩn của cô.

Hai người vì mải tập trung vào suy nghĩ của mình nên không phát hiện Lý Ngân Chu đã vào phòng. Cậu tiến lại gần hai người lên tiếng chào hỏi.

‘’ Con về rồi ạ.’’, giọng nói ôn hòa của thiếu niên vang lên.

‘’ Tiểu Chu về rồi à. Hôm nay sao con về trễ thế?’’ Thẩm Nam Chi thấy cậu thì nhẹ nhõm, buông xuống tâm tình bất an cùng lo lắng, vỗ vỗ bên cạnh, Lý Ngân Chu đặt cặp qua một bên rồi ngồi xuống, nhẹ giọng giải thích: ‘’ Con đi bộ từ cổng vào nên tốn chút thời gian.’’

‘’ Điện thoại con sao không điện được?’’ Thẩm Nam Chi lại hỏi.

Lý Ngân Chu lấy điện thoại ra xem, mở mãi vẫn không lên, cậu có phần áy náy nói: ‘’ Xem ra là hết pin, con xin lỗi hại dì lo lắng.’’

‘’ Sau này nếu có về trễ phải báo trước một tiếng cho mọi người đỡ lo lắng.’’ Thẩm Nam Chi là cố ý nói ‘‘mọi người’’, như vậy sẽ bao gồm cả Cố Huyền Thiên vào, mặc dù không ưa cái tính tình lạnh lùng, không biết tình cảm của Cố Huyền Thiên nhưng ai bảo anh là con trai cô, cô đành rộng lượng bao dung vậy, tranh thủ tình cảm cho hai đứa.

Quả nhiên Lý Ngân Chu áy náy nhìn qua Cố Huyền Thiên: ‘’ Hại anh lo lắng, sẽ không có lần sau.’’

‘‘Ừm.’’ Cố Huyền Thiên bình tĩnh gật đầu, lựa chọn bỏ qua cái liếc mắt đầy khinh thường của mẹ anh đối diện.

‘’ Đã trễ rồi hai đứa cũng mau nghỉ ngơi đi, dì không làm phiền hai đứa nữa, thức khuya hại sức khỏe.’’ Thẩm Nam Chi đứng dậy.

‘’ Dạ, chúc dì ngủ ngon.’’ Lý Ngân Chu lễ phép tiễn cô ra cửa.

‘’ Chúc con có giấc mơ đẹp.’’ Thẩm Nam Chi yêu thương sờ sờ đầu cậu, lại quăng một cái liếc mắt đầy cảnh cáo cho Cố Huyền Thiên mới hài lòng rời đi.

Cố Huyền Thiên: ‘’…’’

‘’ Anh ngủ trước đi, tôi đi tắm, nếu thấy đèn quá chói mắt thì cứ tắt, tôi mò đường được.’’, nói xong Lý Ngân Chu liền lấy một bộ quần áo đi vào nhà tắm.

Trong phòng chỉ còn một mình, Cố Huyền Thiên nghiêm mặt lấy ra điện thoại gõ chữ. Một lúc sau màn hình điện thoại nhảy ra một bài viết.

Một trăm lẻ một cách chăm sóc bạn đời!

Khi Lý Ngân Chu đi ra đèn vẫn còn sáng, Cố Huyền Thiên đang nghiêm túc xem điện thoại, cậu lau khô tóc đi qua miệng không nhịn được hỏi: ‘’ Anh chưa ngủ sao?’’

Tắt điện thoại Cố Huyền Thiên tùy tiện đặt nó lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lý Ngân Chu.

‘’ Chúng ta cùng ngủ.’’ Anh nhẹ giọng nói, bởi vì cổ họng vẫn chưa hoàn toàn khỏi nên chất giọng vẫn khàn khàn kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc của anh Lý Ngân Chu không biết nên diễn tả biểu cảm bây giờ thế nào. Cậu vắt khăn lông lên ghế sô pha đi qua chỗ anh.

‘’ Cảm ơn anh đã đợi tôi ngủ cùng, tôi đỡ anh lên giường.’’

Cố Huyền Thiên không nói gì, phối hợp với động tác đỡ người của cậu, đắp chăn cho anh xong Lý Ngân Chu liền vòng qua giường lớn về giường nhỏ của cậu lúc chuẩn bị lên giường thì sau lưng lại vang lên giọng nói khàn khàn của Cố Huyền Thiên.

‘’ Ngủ cùng tôi.’’

Ngủ cùng tôi? Anh ấy nói gì vậy? Lý Ngân Chu nghi hoặc quay người lại, ‘’ Chẳng phải tôi đang ngủ cùng anh hay sao?’’

Cố Huyền Thiên vươn tay ra vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ‘’ Lên giường ngủ cùng tôi.’’

Lý Ngân Chu: …

Qua một lúc cậu mới phản ứng, hiểu được ‘‘ngủ cùng tôi’’ là ý gì? Cậu hơi không được tự nhiên cười cười: ‘’ Tôi ngủ trên giường nhỏ được rồi, anh cứ ngủ trên giường lớn đi.’’

‘’ Chúng ta đã kết hôn nên ngủ cùng nhau.’’ Cố Huyền Thiên không cho cậu cơ hội từ chối.

Động tác lên giường của Lý Ngân Chu khựng lại, anh ấy nói có lý, hai người đã kết hôn nên ngủ cùng nhau thế nhưng…cậu hơi sợ.

‘’ Tướng ngủ của tôi hơi xấu.’’ Lý Ngân Chu gãi gãi đầu tìm đại một lý do muốn thoái thác, ai ngờ Cố Huyền Thiên nghe xong lại trực tiếp xốc chăn lên, ‘’ Không sao, giường đủ rộng.’’, ý tứ dù cậu có lăn hay cử động tay chân đều không anh hưởng đến anh.

Lý Ngân Chu không hiểu tại sao hôm nay Cố Huyền Thiên lại cư xử lạ lùng như vậy nhưng cậu không giỏi từ chối dưới ánh mắt chăm chú của anh cậu chậm rãi leo lên giường.

Đèn trong phòng tách một tiếng tự động tắt, phòng ngủ một mảng tối đen, Lý Ngân Chu kéo góc chăn mím môi, cậu đang rất hồi hộp. Vốn muốn nói với anh về chuyện của Lý Tương Diệp bây giờ xem ra không nói được rồi.

Mắt không thấy các giác quan liền được phóng đại, Lý Ngân Chu thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình, cậu quay lưng lại với Cố Huyền Thiên co người thành một cục, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.

‘’ Còn nhích nữa sẽ té xuống sàn.’’ Cố Huyền Thiên nhẹ giọng nhắc nhở.

‘‘Ừm.’’ Lý Ngân Chu đáp một tiếng nhưng không nhúc nhích.

Trong bóng tối hai mắt Cố Huyền Thiên khẽ híp lại, bước đầu đã hoàn thành nhưng có vẻ không giống trên mạng nói, lăn vào lòng? Ôm eo? Tất cả đều không có! Hay là anh bỏ quên bước nào?

Mặc kệ bên này Cố Huyền Thiên trăm mối nghi vấn bên kia Lý Ngân Chu đã vô lực chống đỡ cơn buồn ngủ ập tới. Làm việc cả ngày khiến cậu rất mệt, ổ chăn vừa mềm mại vừa ấm áp, mí mắt cậu nhanh chóng nặng trĩu, căng thẳng, hồi hộp gì gì đó bị buồn ngủ lấn át.

Sáng sớm dưới lầu, bữa sáng đơn giản được dọn lên, Thẩm Nam Chi ngồi vào ghế vừa xem tin tức vừa dùng bữa.

‘’ Sữa đậu nành hôm nay rất ngon, có chút vị ngọt.’’

‘’ Có thêm ít đường ăn kèm bánh bao da sẽ hợp vị hơn.’’ Cố Trọng Viễn giải thích.

Thẩm Nam Chi lại uống vài ngụm mới cầm túi xách ra cửa.

‘’ Phu nhân đi đường cẩn thận.’’ Cố Trọng Viễn tiễn người xong liền bắt đầu phân phó người làm kế hoạch dọn dẹp khuôn viên.

Tiếng chim hót có hơi ồn ào, rèm cửa chưa mở nên không gian trong phòng vẫn một màu tối đen, trên giường thiếu niên vì ngủ quá say mà phần tóc mái rối tung, nhịp thở đều đều hòa quyện với l*иg ngực phập phòng của nam nhân bên cạnh.

Mặt ngưa ngứa, thiếu niên có phần bất mãn vì bị quấy rầy, cậu nhăn mày không tình nguyện giơ tay lên gãi, thỏa mãn ôm chặt thứ trong lòng ngủ tiếp.

Một phút sau Lý Ngân Chu mở bừng mắt, thứ trong tay cậu đang ôm là gì vậy? Lúc này cậu mới ý thức được tay cùng chân của cậu đang quấn trên người Cố Huyền Thiên mà anh ấy vẫn nằm ở vị trí tối hôm qua.

Không phải tối qua cậu nằm ở đầu bên kia sao? Sao bây giờ lại…làm sao bây giờ? Cố Huyền Thiên đã thức hay chưa? Ngay cả thở Lý Ngân Chu cũng không dám thở mạnh, cậu hơi hoảng hốt chậm rãi ngẩng đầu.

Cố Huyền Thiên vẫn nhắm chặt mắt, hơi thở đều đều.

May quá anh ấy chưa thức! Lý Ngân Chu căng thẳng gỡ tay chân của mình xuống khỏi người Cố Huyền Thiên rồi lại nhẹ nhàng nhích từng chút xuống giường lấy tốc độ sét đánh chạy biến vào nhà tắm.

Mà người trên giường vốn đang ngủ lại từ từ mở mắt, trong mắt một mạt thanh tỉnh, Cố Huyền Thiên liếc cửa phòng tắm một cái sau đó như thường nhắm mắt trở lại trạng thái ‘‘ngủ say’’.