Chương 3. Chị em họ.

‘’ Vậy chị tính sao?’’

Đỗ Quế Mai tay cầm điện thoại, một đường đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, người hầu liền mang trà lên.

‘’ Vậy được, nếu có việc cần em giúp chị cứ liên hệ, em rất sẵn lòng.’’

‘’ Em cúp máy đây.’’

Đặt điện thoại lên bàn trà, Đỗ Quế Mai bưng tách trà lên uống một ngụm, vị trà thanh mát xua tan cái nóng ngoài kia.

Ban nãy là điện thoại của Lý Uyển Du, vì chuyện của Mạc Khanh Vân mà chị ta đang bận tối mặt tối mày. Lý Uyển Du là chị họ của bà, từ nhỏ hai người đã là chị em tốt, khi gả ra ngoài hai người vẫn giữ liên lạc, Lý Uyển Du vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cho việc kinh doanh của nhà bà, đối với chuyện này bà rất cảm kích.

Lúc nhận được tin tức Mạc Khanh Vân sẽ gả cho Cố Huyền Thiên bà rất lấy làm lạ. Lý Uyển Du vô cùng yêu thương đứa con gái này, chị ta chuẩn bị rất nhiều cho tương lai của Mạc Khanh Vân, sao lại nhẫn tâm gả Mạc Khanh Vân cho một kẻ sắp chết.

Mạc Khanh Vân, bà cũng đã gặp mặt vài lần, con bé cũng xấp xỉ tuổi Tương Diệp, tính cách lại hoạt bát, dễ thương, bà rất thích. Tên Cố Huyền Thiên đó làm sao xứng với cháu bà.

Bỏ trốn là đúng lắm. Một cô gái đang độ tuổi xinh đẹp như Mạc Khanh Vân xứng đáng có được người chồng tốt, sao phải ủy khuất cả đời cho một kẻ tàn tật như thế.

Lúc này Lý Ngân Chu cũng từ bên ngoài đi vào, thời tiết hôm nay rất nóng, lưng cậu đã đổ đầy mồ hôi. Tranh thủ đi tắm sau đó đến cửa hàng làm thêm.

Cạch.

Lý Ngân Chu đóng cửa, đổi dép, vừa đi vào phòng khách đã gặp ngay Đỗ Quế Mai. Cậu đi qua chào hỏi.

‘’ Dì.’’

Đỗ Quế Mai nhìn Lý Ngân Chu một thân sơ mi trắng, quần jean gọn gàng, khí tức trong trẻo của thiếu niên tạo cảm giác rất dễ chịu thế nhưng bà lại cảm thấy rất chướng mắt.

Bỏ tách trà lại trên bàn, Đỗ Quế Mai hắt cằm ra hiệu cho Lý Ngân Chu ngồi xuống.

Lý Ngân Chu cởi cặp sách ra đặt một bên, im lặng ngồi xuống, người hầu liền mang trà lên. Nhìn lá trà xoay tròn trong tách, Lý Ngân Chu lặng yên đợi Đỗ Quế Mai mở miệng.

Sự im lặng của cậu chính là điểm khiến Đỗ Quế Mai rất chán ghét, nhu thuận như vậy cho ai xem.

Bà ngắm nghía bộ móng tay mới làm, giọng điệu xen lẫn một chút chán ghét.

‘’ Đi học thế nào?’’

‘’ Vẫn như thường.’’ Lý Ngân Chu ngắn gọn đáp.

Đỗ Quế Mai liếc nhìn sang, dường như câu trả lời của cậu khiến bà bất mãn.

‘’ Con còn oán hận ta vì chuyện của mẹ con sao?’’

Tay cầm tách trà của Lý Ngân Chu hơi siết chặt một chút, cậu thả lỏng tay, đặt tách trà xuống bàn sau đó mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Quế Mai đối diện, nhẹ giọng đáp:

‘’ Chuyện năm đó chỉ là tai nạn, cảnh sát cũng đã điều tra rõ ràng, con sao có thể trách dì chứ? Dì nghĩ nhiều rồi.’’

‘’ Dì cũng hi vọng là dì nghĩ nhiều.’’

Đỗ Quế Mai nghiền ngẫm đánh giá Lý Ngân Chu nhưng nhìn thế nào cũng không thấu.

Uống thêm ngụm trà, Lý Ngân Chu liền đứng dậy, cầm lấy cặp sách dưới chân.

‘’ Nếu không còn việc gì con xin phép lên phòng.’’

Gật nhẹ đầu với bà cậu liền đi thẳng lên lầu, đến khi trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Đỗ Quế Mai mới cầm lấy điện thoại lên gọi cho ai đó.

Bên kia sau khi đóng cửa phòng, Lý Ngân Chu liền quăng cặp sách lên bàn học, đi thẳng vào nhà tắm.

Tắm rửa sạch sẽ, thay đổi đồng phục nhân viên cậu liền xuống lầu báo một tiếng với Lý thẩm liền rời biệt thự đến chỗ làm.

Nơi cậu làm bán thời gian là một tiệm thức ăn tiện lợi. Từ lúc học trung học cậu đã ra ngoài làm thêm, ngửa tay xin tiền cha mẹ không phải điều cậu muốn, huống chi người đó lại không phải cha mẹ của cậu, không ai cho không ai điều gì, đạo lý này phải tự hiểu lấy.

Leng keng.

‘’ Xin chào quý khách.’’ Chu Kha ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, gặp Lý Ngân Chu liền vui vẻ chạy ra câu vai cậu.

‘’ Sao hôm nay đến sớm vậy, còn hai mươi phút nữa mới đến ca trực của ngươi. Ể ể, để ta đoán thử nguyên nhân ngươi đến sớm.’’

Lý Ngân Chu phủi tay hắn ra, đi đến quầy trực lấy thẻ nhân viên đeo vào.

Một loạt hành động ghét bỏ của Lý Ngân Chu đả kích tâm hồn bé bỏng của hắn, Chu Kha mếu máo ngã vào quầy, thâm tình nhìn Lý Ngân Chu lên án.

‘’ Tiểu Chu, ngươi nói thật đi, ngươi ghét ta đúng không? Sao ngươi có thể đối xử lạnh nhạt với ta như vậy? Ta bị tổn thương, cần được an ủi.’’

Chỉnh tốt dây tạp dề, Lý Ngân Chu quay lại giáng một đoàn vào đầu Chu Kha.

‘’ Về đi, ta sẽ thay ca cho ngươi.’’

Ót bị ăn một cú Chu Kha liền ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, trước khi ra cửa hắn ngoái đầu nhìn Lý Ngân Chu bên kia một cái, Lý Ngân Chu đang dọn kệ hàng, vẻ mặt thì lạnh tanh, Chu Kha đánh cái rùng mình, nhanh chóng vọt đi.

Ai lại chọc cho cậu tức giận vậy chứ? Thật đáng sợ.

Tay thì nhanh chóng xếp hàng lên kệ nhưng suy nghĩ của Lý Ngân Chu lại bay xa.

Hôm nay bà ta cố ý nhắc lại chuyện của mẹ cậu để thử cậu. Thật nực cười. Mấy năm qua cậu đã ngoan ngoãn theo ý bà ta vẫn không đủ để bà ta buông tha cậu sao?

Chuyện mẹ cậu gặp tai nạn cậu nhất định sẽ điều tra lại, chỉ là hiện tại hoàn cảnh không cho phép cậu hành động tùy tiện. Tất cả điều cậu có thể làm bây giờ là nhẫn, đợi thời cơ.

Leng keng.

‘’ Kính chào quý khách.’’

Đúng lúc có khách hàng, Lý Ngân Chu liền nhanh chóng quay trở lại quầy trực.