Chương 28. Tôi không ghét cậu

Ly hôn, đây cũng là biện pháp tốt cho cả hai nhưng nếu làm vậy chẳng khác nào thiệt thòi và làm tổn thương Lý Ngân Chu. Trong thời gian anh hôn mê cậu đã bầu bạn chăm sóc cho anh, không phải anh không cảm nhận được.

Đoạn thời gian hôn mê anh luôn bị vây trong bóng tối cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng đều thất bại ngay lúc anh sắp từ bỏ thì bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm trên tay cũng từ lúc đó ý thức dần quay trở lại, thoát khỏi gông xiềng. Bên tai vẫn mơ hồ nghe được có người nhỏ giọng nói chuyện cùng anh.

Xem ra là cậu ấy đi. Anh có thể tỉnh lại đều nhờ sự tận tình, chu đáo của cậu. Cậu đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn đời trong khi anh vẫn chưa biết đến sự hiện diện của cậu.

Vừa tỉnh lại liền ly hôn, không những mẹ anh không đồng ý mà ngay cả anh cũng không chấp nhận bản thân đốn mạt như vậy.

Bạn đời! Nếu là người trước mặt cũng không khó tiếp nhận.

Cố Huyền Thiên chống người ngồi dậy, theo thói quen Lý Ngân Chu liền vươn người tới giúp anh, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Lúc nãy đã phát hiện mắt cậu rất đẹp bây giờ nhìn ở khoảng cách gần thế này Cố Huyền Thiên thấy mắt cậu càng đẹp, hàng mi cong dài cùng chiếc mũi nhỏ, vì căng thẳng cậu mím chặt môi, ánh mắt theo đấy chuyển động lên xuống, mùi nước giặt dễ chịu lan tỏa quanh xoang mũi.

Lý Ngân Chu thật muốn đánh vào đầu một cái cho mình ngất đi. Khoảng cách giữa hai người rất gần cậu thậm chí nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh, hơi thở ấm nóng của anh nhè nhẹ phả vào mặt khiến vùng da chỗ ấy nhột nhột.

Lúng túng giúp anh dựa vào giường Lý Ngân Chu nhanh chóng rụt người lại, ngại ngùng giải thích: ‘’ Xin lỗi tôi chỉ muốn giúp đỡ anh thôi.’’

Không có gì. Cố Huyền Thiên ra hiệu cho cậu đừng để ý. Anh vươn tay lấy cuốn sổ cùng bút bi trên bàn, viết một hàng chữ đưa đến trước mặt cậu. Vì tay không có sức nên hàng chữ có phần không ngay ngắn, cong vẹo một hàng nhưng nét chữ lại rất rõ ràng.

‘’ Tại sao lại muốn ly hôn?’’

Lý Ngân Chu lẩm bẩm đọc lên, tại sao lại muốn ly hôn? Không phải tự nhiên nên là vậy sao? Anh không thích cậu cậu cũng không thích anh, hôn nhân không tình yêu ly hôn là giải pháp tốt nhất trả tự do cho cả hai.

‘’ Anh không muốn ly hôn?’’ Lý Ngân Chu hỏi lại.

Cố Huyền Thiên lại cúi đầu viết.

‘’ Tôi không có đối tượng yêu đương nếu chúng ta đã kết hôn thì cậu sẽ là bạn đời của tôi.’’

Thần sắc anh rất nghiêm túc Lý Ngân Chu cảm thấy hơi hoang mang, ‘’ Không phải anh rất ghét tôi sao?’’

Ghét cậu? Mặc dù người trước mặt hoàn toàn xa lạ nhưng chưa đến mức anh ghét bỏ cậu. Không muốn Lý Ngân Chu hiểu lầm anh liền giải thích.

‘’ Tôi không ghét cậu.’’

Thì ra anh ấy không ghét mình, Lý Ngân Chu không biết vì sao mà nhẹ nhõm trong lòng, sự thấp thỏm, căng thẳng theo đấy biến mất, giọng điệu cũng có phần thoải mái hơn: ‘’ Lúc anh hôn mê tôi có nói khi anh tỉnh lại nếu anh chấp nhận cuộc hôn nhân này tôi sẽ là bạn đời của anh, nếu anh không chấp nhận thì chúng ta ly hôn. Bây giờ anh nói anh không ghét tôi còn thừa nhận hôn nhân của chúng ta…vậy tôi sẽ làm tốt trách nhiệm một người bạn đời.’’

‘’ Được.Tôi cũng sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.’’ Cố Huyền Thiên đưa sổ đến trước mặt cậu.

‘’ Ừm, cảm ơn anh.’’ Lý Ngân Chu cười với anh.

Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa cứ thế biến thành hiện thực. Thẩm Nam Chi sau khi biết tin hai người sẽ không ly hôn cô vui mừng đến mức muốn thét lên. Nhanh chóng gọi điện thoại chia sẻ chuyện này với Cố Tử Anh.

Sinh hoạt lại quay lại như thường, tin tức Cố Huyền Thiên tỉnh lại tạm thời bị phong tỏa chỉ có nội bộ Cố gia biết. Một phần là để anh dưỡng bệnh, một phần là đề phòng nhóm người Cố Trọng Tiêu giở trò.

Hai tháng sau cô sẽ cho Cố Trọng Tiêu một kinh hỉ lớn, bảo đảm ông ta sẽ vui đến phát sầu.

Buổi chiều, trong thư phòng tầng hai, ngón tay thon dài của Tần Quán Anh lướt trên bàn phím, tốc độ xử lý phải nói là nhanh như chớp. Màn hình máy tính hiện lên một dãy số liệu mà Thẩm Nam Chi không hiểu được, cô bưng tách cà phê đứng cạnh nhấp một ngụm.

Vì Cố Huyền Thiên bất ngờ tỉnh lại mà ngày hôm nay cả hai người đều không đến Cố thị, ở trong thư phòng giải quyết công việc qua điện thoại.

Cạch.

Nhấn phím enter số liệu trên màn hình liền được mã hóa, Tần Quán Anh lấy điện thoại qua nhấn một dãy số. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

‘’ Cậu Tần lại nhớ tôi sao?’’

‘’ Mật mã là 0341xxxxAJB.’’, nói xong anh liền cúp máy, tháo xuống mắt kính xoa xoa hai mắt.

Bên cạnh truyền đến âm thanh nhịn cười của Thẩm Nam Chi, Tần Quán Anh có phần bất đắc dĩ mở mắt, ‘’ Dì không đến công ty sao?’’

Đặt ly cà phê lên bàn, Thẩm Nam Chi rút một bìa văn kiện rồi mang theo tách cà phê qua ghế sô pha, ngồi xuống sô pha cô mở văn kiện ra xem thuận miệng trả lời câu hỏi của Tần Quán Anh, ‘’ Cao tầng Cố thị đang có mâu thuẫn dì không muốn chen vào, cứ để nhị gia ra oai một thời gian đi.’’

Ngã người ra sau ghế tựa Tần Quán Anh nhắm mắt dưỡng thần, ‘‘Tối nay con sẽ ở lại nhà ăn cơm với mọi người.’’

‘’ Chẳng phải hôm qua dì nghe con nói tối nay có hẹn sao?’’ Thẩm Nam Chi nghi hoặc nhìn qua.

‘’ Hủy rồi.’’ Tần Quán Anh ngắn gọn trả lời.

Thẩm Nam Chi nhúng vai tập trung xem văn kiện trên tay.

Ting tang.

Điện thoại trên bàn của Tần Quán Anh thông báo có tin nhắn, anh lấy đến xem. Là tin nhắn không lưu số.

‘’ Chết tiệt anh dám trốn tôi, Tần Quán Anh, anh là con rùa rút đầu, anh được lắm tôi không tin anh cả đời đều trốn trong Cố gia.’’

‘’ Lão tử nhất định không bỏ qua cho anh.’’

Úp điện thoại xuống bàn Tần Quán Anh lại nhắm mắt, gát một tay lên trán. Điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới nhưng anh trực tiếp lơ đi.

Phòng Cố Huyền Thiên, Lý Ngân Chu đang hăng hái trải đệm chăn ra giường nhỏ của cậu. Vì đã bọc bạch với nhau nên cậu cũng không thấy ngại khi tiếp tục ngủ ở phòng Cố Huyền Thiên. Như vậy sẽ thuận tiện chăm sóc anh hơn.

Trải xong giường Lý Ngân Chu liền vào phòng tắm hứng một chậu nước nóng pha chút nước lạnh, thử độ nóng thấy đã được cậu liền mang ra ngoài.

‘’ Tôi lau người cho anh nhé!’’, đặt chậu nước xuống bàn nhỏ, xoắn tay áo lên, ngăm khăn sạch vào chậu nước sau đó vươn tay về phía Cố Huyền Thiên.

Cố Huyền Thiên ngồi dựa đầu giường nhìn hai tay đang vươn tới của cậu, hơi nhỏ so với anh nghĩ, Lý Ngân Chu lại không nghĩ nhiều cậu thuần thục cởϊ áσ của anh, vắt khăn mặt giúp anh lau mặt lại đổi một chiếc khăn khác giúp anh lau ngực cùng lưng. Động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ, lực đạo lại vừa phải.

Ngày thường cậu cũng giúp anh lau người thế này! Cố Huyền Thiên vẫn đang dõi theo từng động tác của cậu.

Lau xong nửa thân trên Lý Ngân Chu liền lấy một cái áo sạch đến mặc cho anh. Nếu cùng lúc cởi trần để lau người sẽ rất lạnh.

‘’ Hiện tại tay chân anh vô lực nên tôi sẽ giúp anh vệ sinh thân thể, đợi đến khi nào anh hồi phục thì có thể tự làm.’’

Cố Huyền Thiên phối hợp với cậu nhấc tay lại cụp mắt nhìn cậu đang chuyên chú cài nút áo cho mình.

‘’ Nước đã lạnh tôi sẽ đổi chậu nước mới để vệ sinh nửa người dưới, anh đợi một lát.’’

Vệ sinh nửa người dưới!

Cố Huyền Thiên nhìn nửa người dưới trong chăn, ánh mắt có phần thay đổi, anh xốc chăn qua một bên thử cử động cẳng chân, đôi chân vẫn còn cảm giác nhưng lại không nghe theo sai sử. Nâng lên được một đoạn lại rơi xuống giường, nhìn cửa phòng tắm đang khép hờ cùng tiếng nước bên tai Cố Huyền Thiên xoa xoa huyệt thái dương.

Lý Ngân Chu mang chậu nước thứ hai ra ngay lúc muốn giúp anh cởϊ qυầи thì bị Cố Huyền Thiên cản lại, anh viết vài chữ đưa cho cậu.

‘’ Có thể để tôi tự làm không?’’

‘’ Nhưng tay chân anh không có sức làm sao có thể tự làm.’’ Lý Ngân Chu không đồng ý.

‘’ Tôi có thể tự làm.’’ Cố Huyền Thiên thần sắc tràn đầy nghiêm túc.

‘’ Vậy,…tôi đỡ anh vào nhà tắm nếu không được nhớ gọi tôi.’’ Lý Ngân Chu hơi lo lắng không biết làm vậy có được không nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy cậu không đành lòng từ chối.

Cố Huyền Thiên gật đầu, Lý Ngân Chu đứng dậy quàng một tay anh lên vai, tay kia lại giữ chặt eo anh từng bước đỡ anh đi vào nhà tắm. Thân thể Cố Huyền Thiên vốn cao lớn tuy vì bệnh mà gầy đi rất nhiều nhưng đối với Lý Ngân Chu vẫn là quá sức. Toàn bộ sức nặng của anh đều chuyển qua người cậu làm cậu bước đi có phần khó khăn.

Từ giường đến phòng tắm chỉ cách hai mươi bước chân mà hai người đi gần năm phút suýt chút còn té ngã, đặt Cố Huyền Thiên ngồi ngay ngắn lên ghế tắm, mang vào một bộ quần áo sạch sẽ lại giúp anh pha đầy một bồn nước ấm.

‘’ Xong rồi anh cứ từ từ tắm, tôi đợi bên ngoài khi nào xong hãy tạo ra âm thanh lớn tôi sẽ đi vào đỡ anh về giường.’’

Cố Huyền Thiên gật đầu, Lý Ngân Chu liền ra ngoài.

Ngã ra sô pha thở một hơi, anh ấy nặng thật, nhưng mà quan hệ hiện tại của hai người rất hòa thuận, cậu lại rất thích. Khi vừa tỉnh lại trong Cố Huyền Thiên có phần đáng sợ nhưng ở chung vài canh giờ cậu lại cảm thấy Cố Huyền Thiên không đáng sợ như vậy.

Hi vọng sẽ mãi hạnh phúc như thế này!