Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay: Tương Ngộ

Chương 106.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất giác mà trời đã sáng.

Cố Huyền Thiên một đêm thức trắng xoa thái dương nặng nề, nhìn đồng hồ điểm sáu giờ sáng anh mới dừng lại, đắp kín chăn, hôn nhẹ chào buổi sáng với Lý Ngân Chu xong mới vào phòng tắm thay đồ chuẩn bị tới công ty.

Lúc xuống cầu thang anh nhận được điện thoại của Thẩm Nam Chi.

‘’ Alo, mẹ.’’ Cố Huyền Thiên bắt máy.

Bên kia liền truyền đến âm thanh quan tâm của Thẩm Nam Chi.

‘’ Tiểu Chu vẫn chưa tỉnh sao?’’

‘’ Vẫn chưa.’’ Cố Huyền Thiên đáp.

‘’ Bác sĩ vẫn chưa có kết luận sao?’’ Thẩm Nam Chi lo lắng hỏi.

Cố Huyền Thiên đi vào nhà ăn kéo ghế ngồi vào bàn.

‘’ Bác sĩ kết luận em ấy đã không còn nhưng con không tin, đã qua một tháng nhưng em ấy vẫn như người thường.’’

Nghe giọng nói mong đợi của Cố Huyền Thiên Thẩm Nam Chi bên kia đau lòng không thôi, nếu Lý Ngân Chu thật sự như bác sĩ kết luận vậy con trai cô phải sống làm sao?

‘’ Huyền Thiên con…’’

‘’ Mẹ đừng lo lắng con vẫn ổn, Tử Anh thế nào? Con bé khá hơn chưa?’’ Cố Huyền Thiên cắt ngang lời của Thẩm Nam Chi.

Thẩm Nam Chi thở dài một hơi nói, ‘’ Tử Anh đang trong quá trình điều trị, tình trạng cũng đã khá hơn nhưng bác sĩ nói tâm bệnh cần tâm dược chữa, mẹ sẽ chăm sóc Tử Anh con đừng lo lắng, con hãy chăm sóc tốt cho tiểu Chu.’’

‘’ Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, Tử Anh khá hơn hãy đưa con bé về nước tiếp tục điều trị, tiểu Chu là ngoài ý muốn, không phải lỗi của em ấy nếu phải quy trách nhiệm người đó phải là con, con không bảo vệ tốt cho em ấy.’’ Cố Huyền Thiên mỗi khi nhớ đến ngày đó anh tìm được Lý Ngân Chu trong hốc cây là tâm lại đau đớn.

Thẩm Nam Chi cảm nhận được tâm tình của con trai nhưng không biết nên an ủi anh thế nào?

‘’ Con đừng tự ôm trách nhiệm vào bản thân, là Lý gia tàn nhẫn với tiểu Chu cũng trách chúng ta không đề phòng họ từ sớm, để Lý Tương Diệp thừa cơ làm hại tiểu Chu.’’

Cố Huyền Thiên đang gắp cà xào liền dừng đũa, sắc mặt thoáng chốc chuyển sang lạnh lẽo, âm trầm.

‘’ Lý gia chỉ là con rối kẻ đứng phía sau giựt dây là Mạc Khanh Vân.’’

‘’ Con nói sao? Mạc Khanh Vân?’’ Thẩm Nam Chi ngạc nhiên thốt lên, ‘’ Mẹ không ngờ cô ta lại là chủ mưu cho tất cả mọi chuyện.’’

Cố Huyền Thiên gắp miếng trứng chiên cho vào miệng.

‘’ Con sẽ xử lý chuyện này. Mẹ cùng Tử Anh an tâm điều trị.’’

‘’ Được, Tử Anh sắp thức rồi mẹ cúp máy trước đây, khi nào Tử Anh tốt hơn mẹ sẽ đưa con bé về nước.’’ Thẩm Nam Chi nói.

‘’ Được, con sẽ đi đón mẹ cùng Tử Anh.’’ Cố Huyền Thiên cười nói.

‘’ Ừ, mẹ cúp máy đây.’’ Thẩm Nam Chi nói xong liền cúp máy.

Cố Huyền Thiên ăn thêm vài miếng liền buông đũa.

‘’ Tối tôi bận tiếp đối tác nên sẽ về trễ, Cố thúc chăm sóc tiểu Chu giúp tôi.’’ Cố Huyền Thiên nói với Cố Trọng Viễn.

Cố Trọng Viễn đáp một tiếng tiễn anh ra cửa.

Từ ngày Lý Ngân Chu xảy ra chuyện anh đều tự đi tự về. Vệ sĩ theo bên cạnh cũng bị anh điều đi bảo vệ mẹ cùng em gái ở nước ngoài.

Cố Huyền Thiên không đến công ty ngay lập tức giữa đường anh chuyển đầu xe chạy thẳng ra ngoại ô H thị.

Xe Cố Huyền Thiên dừng lại trước nhà xưởng bỏ hoang nơi từng giam giữ Lý Ngân Chu.

Trải qua một trận điều tra của cảnh sát nơi này có chút biến đổi không phải bộ dạng xơ xác, hoang tàn như trước.

Cố Huyền Thiên bước xuống xe giày da đen bóng giẫm lên lá khô đi vào trong.

Bên trong đột nhiên đi ra hai người mặc đồ đen, kính đen cung kính khom người với Cố Huyền Thiên.

‘’ Người ở bên trong.’’

Cố Huyền Thiên trực tiếp đi vào bên trong.

Căn phòng đen tối, dơ bẩn từng giam giữ Lý Ngân Chu nay lại giam giữ một người khác. Mạc Khanh Vân hai tay bị trói chặt phía sau đang không hiểu vì sao cô lại ở đây.

Rõ ràng đêm qua cô đang ở trên một chiếc taxi đang trên đường về nhà…

Là chiếc xe đó, là nó đã đưa cô đến đây.

Nhìn cánh cửa khép hờ không một bóng người Mạc Khanh Vân cố gắng đứng dậy muốn bỏ chạy.

Giống như tình cảnh ngày đó của Lý Ngân Chu khi muốn bỏ trốn thì đυ.ng phải đám người của Lý Tương Diệp. Mạc Khanh Vân vừa mở cửa đã đối diện với gương mặt lạnh lẽo chết người của Cố Huyền Thiên.

‘’ Á…’’

Mạc Khanh Vân giật mình lùi về sau, trong miệng lắp bắp mấy từ, ‘’ Sao lại là anh? Là anh bắt tôi đến đây?’’

Cố Huyền Thiên chỉ nhìn cô ta mà không trả lời, vài giây sau anh quay qua phân phó người sau lưng.

‘’ Chuẩn bị xong chưa?’’

Vệ sĩ khom người đáp, ‘’ Mọi thứ đã xong.’’

‘’ Bắt đầu đi.’’, một câu lạnh lẽo vang lên, vệ sĩ không chần chừ tiến lên bắt lấy Mạc Khanh Vân kéo ra gốc cây bên ngoài.

‘’ Bỏ ra, mấy người định làm gì tôi? Cố Huyền Thiên anh muốn làm gì?’’ Mạc Khanh Vân thét toáng lên, chân đạp lung tung vùng vẫy.

Dưới gốc cây đã dựng sẵn một chiếc máy quay bên cạnh lại đứng bốn gã côn đồ đang cười xấu xa, nham nhở, ý đồ bất thiện nhìn Mạc Khanh Vân.

Tình cảnh này quá đỗi quen thuộc với Mạc Khanh Vân bởi lẽ cô chỉ mới xem cách đây một tháng. Mạc Khanh Vân vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Huyền Thiên như ác quỷ từ địa ngục đến bắt cô đi.

‘’ Anh muốn dùng cách bẩn thỉu, đê tiện này để đối phó một cô gái yếu đuối như tôi? Cố Huyền Thiên anh không đáng mặt đàn ông? Có giỏi thì thả tôi ra quanh minh chính đại mà trả thù tôi, đừng dùng thủ đoạn hạ đẳng như thế này. Anh thật bỉ ổi.’’ Mạc Khanh Vân giận dữ thét lên với Cố Huyền Thiên.

‘’ Bỏ tôi ra.’’ Mạc Khanh Vân giãy giụa kịch liệt.

Cố Huyền Thiên nhìn cô ta mà trong mắt không có chút độ ấm nào như thể Mạc Khanh Vân là một vật chết.

‘’ Những gì tiểu Chu phải chịu đựng tôi bắt cô trả lại gấp trăm gấp ngàn lần. Lý Tương Diệp cũng vậy Mạc Khanh Vân cô cũng vậy, hãy tận hưởng thống khổ mà em ấy đã trải qua.’’

‘’ Ha, Cố Huyền Thiên anh bạc tình bạc nghĩa hơn tôi nghĩ, năm đó mắt tôi mù mới yêu anh, tình cảm tôi dành cho anh là chân thành anh lại lạnh nhạt, thờ ơ, không đếm xỉa đến tôi dù nhìn một cái cũng lười. Lý Ngân Chu thì có gì hơn tôi, tôi vừa giỏi vừa xinh đẹp, gia thế lại hơn hẳn nó, anh lại chỉ si mê nhìn mỗi mình Lý Ngân Chu, tôi thật ra đã làm gì sai?’’ Mạc Khanh Vân thét lên trong oán giận, căm hận, ‘’ Tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy tôi hủy hoại Lý Ngân Chu, tận mắt nhìn thấy người anh yêu bất kham nằm dưới thân đàn ông khác, tôi muốn anh mở to mắt nhìn, ha ha ha, tôi đã thành công hủy hoại nó, ha ha ha, Cố Huyền Thiên, Lý Ngân Chu bị tình cảnh như ngày hôm nay tất cả là lỗi của anh, anh không nên từ chối tình cảm của tôi.’’

‘’ Tôi nên cảm thấy vui mừng vì được cô thích?’’ Cố Huyền Thiên chậm rãi nhả chữ.

‘’ Không sai, Mạc Khanh Vân tôi chưa từng thất bại.’’ Mạc Khanh Vân tự tin đáp, ‘’ Phía sau biết bao người theo đuổi cầu tôi làm bạn gái nhưng tôi không đoái hoài, tôi chỉ yêu mỗi anh nhưng anh lại mắt mù, tôi thật hối hận vì đã yêu anh.’’

Cố Huyền Thiên nhìn cô ta tự mãn thì càng chướng mắt hơn.

‘’ Yêu tôi không phải là cái cớ để cô hãm hại tiểu Chu. Tiểu Chu của tôi vẫn là tiểu Chu, không bị thủ đoạn đê tiện của cô hủy hoại.’’ Cố Huyền Thiên âm trầm nói mỗi khi phát âm tên Lý Ngân Chu anh đều không tự giác mà hạ nhẹ giọng, ôn nhu.

‘’ Anh đừng nói nhăng nói cuội, ha, chuyện rõ ràng trước mắt anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói của anh.’’ Mạc Khanh Vân cười lạnh nói.

Cố Huyền Thiên im lặng không lên tiếng.

‘’ Không đúng, anh đang gạt tôi phải không? Nếu nó không sao sao lại không xuất hiện, một tháng qua có người nói nó đã chết rồi, anh đừng hòng gạt tôi, tôi không tin.’’ Mạc Khanh Vân không tin lời của Cố Huyền Thiên cho rằng anh đang nói dối để bảo vệ Lý Ngân Chu.

‘’ Tôi không cần thiết giải thích với cô.’’ Cố Huyền Thiên nhìn hai người phía sau Mạc Khanh Vân lạnh giọng phân phó, ‘’ Nơi đây giao cho hai người.’’

‘’ Vâng.’’, vệ sĩ cung kính đáp.

Cố Huyền Thiên nhấc chân rời đi. Mạc Khanh Vân muốn đuổi theo nhưng tay đang bị trói vừa chạy được hai bước đã ngã nhào ra đất, miệng bám đầy lá cây nhưng cô vẫn cố chấp hướng Cố Huyền Thiên gào lên.

‘’ Anh đang gạt tôi, anh đang nói dối, Lý Ngân Chu nó đã bị tôi hủy hoại, là anh nói dối.’’

‘’ Thiếu gia không nói dối, ngày đó cậu chủ đã đánh ngã hai gã trông coi bỏ chạy vào rừng, mấy gã côn đồ cũng đã bị cảnh sát bắt giam nếu cô không tin sau khi xong việc cô có thể đến đồn cảnh sát hỏi còn bây giờ cô nên trả giá cho tội ác của mình gây ra.’’

Một vệ sĩ ‘‘tốt bụng’’ giải thích, Mạc Khanh Vân vẫn là không tin Lý Ngân Chu có thể thoát thân, cô như phát điên thét toáng lên.

‘’ Mấy người nói dối, Lý Ngân Chu đã bị tôi hủy hoại.’’

Tên vê sĩ còn lại cảm thấy giải thích với cô ta thật thừa thải, ‘‘Ngươi nói nhiều làm gì? Cô ta sẽ không tin đâu, mặc kệ cô ta chuẩn bị làm việc thôi.’’

Vệ sĩ nọ gật đầu, ra hiệu cho bốn gã côn đồ đứng hóng chuyện bên kia.

‘’ Làm việc đi.’’

Nói rồi hai người đứng qua một bên để bốn gã kia ‘‘làm việc’’.

Một gã trong đó tiến lại gần Mạc Khanh Vân cởi trói cho cô ả, một gã thì vén váy áo của cô ta, hai gã còn lại không thua kém tiến lên ôm eo, âu yếm.

‘’ Á, bỏ ra, mấy tên khốn bẩn thỉu bỏ tôi ra.’’

Mạc Khanh Vân từ trong suy nghĩ tỉnh lại, trên người nhiều hơn mấy bàn tay chai sạn ghớm ghiếc, đầu tiên là tức giận hét toáng lên sau đó là sợ hãi la thét.

‘’ Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, không được cởi váy của tôi, huhuhu, van cầu các người, tôi đã đính hôn năm sau sẽ cưới van các người buông tha cho tôi.’’

Mặc cho cô ta la thét bốn gã trên người cô vẫn không dừng lại. Váy áo cũng đã bị người cởi ra, da thịt tuyết trắng tiếp xúc với không khí.

‘’ Cô Mạc cũng biết sợ sao? Nếu ngày đó cậu chủ không chạy thoát thì người la thét, van xin sẽ là ai? Có vay có trả, gieo nhân nào gặp quả đó, cô Mạc đừng phí sức la thét.’’, vệ sĩ nọ cất tiếng.

Có thể thấy Mạc Khanh Vân quá ồn ào một gã trong đó dứt khoát lấp kín miệng cô nuốt trọn tiếng la thét vào miệng.

Cố Huyền Thiên trở về công ty, một tiếng sau video được gửi qua, anh xem cũng không xem trực tiếp gửi vào một địa chỉ email sau đó xóa video.

« Chương TrướcChương Tiếp »