Chương 103. Tìm người

Không biết qua bao lâu hai gã bắt Lý Ngân Chu rốt cuộc cũng trở lại. Tiếng tra ổ khóa rắc rắc vang lên, cửa sắt nặng nề bị mở ra từ bên ngoài.

‘’ Ban nãy tao không nên ăn thêm tô thịt kho mày xem bụng tao to như đàn bà có bầu quá khó coi.’’

‘’ Tao lại thấy mày ăn rất ngon.’’, gã vừa nói vừa mở công tắc điện nhưng mãi đèn vẫn không sáng lên, gã tức giận đá vào vách mắng tục, ‘’ CMN điện kiểu gì mà mười ngày cúp hết chín ngày, có để người ta sống không.’’

‘’ Mày đừng than vãn nữa vào trong xem thằng đó chết chưa?’’

‘’ Sao mày không đi đi.’’, gã cằn nhằn nhưng vẫn lần mò vào trong xem, quơ chân một vòng vẫn không bị thứ gì cản lại. Gã tá hỏa mở to mắt thậm chí ngồi xổm xuống lần mò dưới sàn nhưng nào thấy ai đâu.

‘’ Người đâu?’’

Gã đồng bọn đứng ở cửa nghe giọng gã thì tưởng là gã đang đùa giỡn, ‘’ Mày nói nhảm gì thế?’’

‘’ Người không thấy nữa. Rõ ràng lúc đi người vẫn còn đây.’’

Tên ở cửa mất hết kiên nhẫn, gã khó chịu với trò đùa dai của tên này nên nhấc chân đi vào.

‘’ Mày còn nói mấy lời ngu xuẩn tao đánh mày một trận.’’

‘’ Tao không nói chơi, người biến mất rồi, mày không tin thì sờ xung quanh xem.’’

Tên đang đứng bán tin bán nghi ngồi xổm xuống lần mò xung quanh ai ngờ một phút sau liền run tay, giọng cũng lạc đi.

‘’ Người đâu?’’

Sau cánh cửa sắt nặng nề, dày cộm Lý Ngân Chu lặng lẽ đứng đó. Cậu đứng yên một chỗ nhìn hai tên đàn ông thân hình cao to, lời lẽ thô tục đã bắt cậu tới đây.

Cơ hội chạy đi ngay trước mắt nhưng cậu lại không thể chạy đi, thể lực không đủ nếu bị bắt lại chỉ có thể xuôi tay chịu trói . Cánh cửa sắt không người trông coi chậm rãi chuyển động vang lên âm thanh ma sát nặng nề.

Hai tên bắt cóc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị một bóng đen lao đến tấn công. Nắm đấm của Lý Ngân Chu không khoang nhượng, trong bóng tối không thấy rõ đối phương cậu liều mạng đánh nhau với hai gã.

Trận chiến dừng lại cũng là lúc cậu đuối sức ngã khụy xuống sàn thở dốc, mồ hôi hòa cùng máu theo thái dương nhỏ giọt xuống đất. Lý Ngân Chu không dám nán lại đây lâu cậu lết thân thể đau nhức kéo cánh cửa sắt nặng nề trước mặt ra.

Bên này dựa vào cuộc gọi vừa rồi của bọn bắt người Cố Huyền Thiên đã định vị được vị trí của chúng, anh đang trên đường đến nơi hiển thị trên điện thoại.

Trên đường cao tốc bốn chiếc xe phóng đi với tốc độ cao, định vị được chuyển qua laptop của Tần Quán Anh.

Người anh phái đi nói lại chiếc xe chở Lý Ngân Chu đã ra ngoại thành nhưng không rõ là đi hướng nào.

Định vị trở thành công cụ hữu ích duy nhất hiện tại.

Phía đông có một nhà xưởng bỏ hoang, định vị đang hiển thị tại đây.

‘’ Nhà xưởng bỏ hoang phía đông.’’ Tần Quán Anh mắt không rời khỏi màn hình, tay nhanh nhẹn thao tác.

Thông qua bộ đàm bốn chiếc xe bắt được tin tức tăng tốc.

Cố Huyền Thiên nhìn ảnh chàng trai cười tươi như hoa hướng dương đón nắng mặt trời trong điện thoại. Đây là ảnh anh chụp cho Lý Ngân Chu khi cả hai đi dạo ở bờ hồ.

Ánh nắng nhàn nhạt đổ lên người Lý Ngân Chu càng tôn lên nụ cười trong sáng, ngây ngô của cậu đặc biệt là ánh mắt cong cong chứa đầy hạnh phúc.

Một lần nữa anh lại thất hứa với cậu. Từng hứa sẽ bảo vệ cậu an toàn cho cậu một đời vô ưu vô lo nhưng hiện tại người anh yêu đang chịu khổ ở nơi anh không biết, anh chỉ có thể bất lực ngồi nhìn ảnh cậu tìm kiếm an ủi.

Mọi người hiểu tâm trạng của anh lúc này đều không hẹn mà cùng im lặng. Cao Tử Duệ ngày thường thích chọc phá anh nhất hiếm khi cũng ngậm miệng ngồi cạnh Tần Quán Anh.

‘’ Tiểu Chu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao cậu đừng quá lo lắng, đều chúng ta cần làm là vực dậy tinh thần cứu tiểu Chu.’’ Cao Tử Duệ nhẹ giọng an ủi Cố Huyền Thiên.

Cố Huyền Thiên tắt điện thoại cho vào túi, ‘’ Tôi đang rất bình tĩnh, tôi sẽ không để tiểu Chu xảy ra chuyện, nhất định.’’

Câu cuối là anh đang nói với bản thân mình.



Lý Ngân Chu vẻ mặt cảnh giác lùi về sau. Ngay khi cậu mở cửa đã đối diện với năm người không biết đã đứng bên ngoài bao lâu.

Lý Tương Diệp không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Ngân Chu toàn thân bê bết, đầy bẩn thỉu như chui ra từ ống cống, cô ghét bỏ che mũi nói với bốn gã to con phía sau.

‘’ Là người này, bắt nó lại cho tôi.’’

Lý Ngân Chu chớp mắt một cái nhưng không phản kháng, sức lực có hạn cậu phải chắc chắn dùng nó vào lúc thích hợp nhất.

Lý Tương Diệp ngóng vào trong, lờ mờ thấy hai gã trông coi đang nắm rạp dưới sàn thì mắng một câu khó nghe.

‘’ Thật vô dụng như vậy cũng để hắn hạ gục.’’, cô nhìn đến vẻ mặt dù bị khống chế cũng lạnh nhạt, không chút sợ hãi của Lý Ngân Chu thì cười mỉa một tiếng.

‘’ Một lát mày muốn không sợ e rằng cũng không được. Bên trong hôi quá lôi nó qua bóng cây bên kia.’’ Lý Tương Diệp hắt cằm ra lệnh cho bốn tên côn đồ ả vừa thuê.

Bốn tên đã nhận tiền nên rất vui lòng làm việc cho Lý Tương Diệp, ả ta vừa nói xong bốn người đã lôi Lý Ngân Chu đi qua.

Lý Tương Diệp lựa một gò đá sạch sẽ ngồi xuống vắt chéo chân chống cằm thích thú nhìn Lý Ngân Chu chật vật bị lôi đi như bao tải ném xuống đất.

Miệng đầy bụi đất nhưng Lý Ngân Chu đã có thể biết được cậu đang bị nhốt ở đâu.

Một nhà xưởng lắp rắp ô tô bỏ hoang. Căn phòng tối đen kia là phòng sinh hoạt của công nhân vì bỏ hoang đã lâu mà mất điện mất nước thảo nào hôi thối đến như vậy.

‘’ Kéo đầu nó lên.’’ Lý Tương Diệp ra lệnh cho gã đứng cạnh.

Gã côn đồ không do dự nắm tóc Lý Ngân Chu giật về sau ép cậu ngẩng đầu đối diện với Lý Tương Diệp.

Lực tay của gã rất lớn Lý Ngân Chu đau đớn đến nhíu nhẹ mi.

Lý Tương Diệp dùng mũi chân nâng cằm Lý Ngân Chu, tràn đầy thỏa mãn mà nói.

‘’ Nhìn mày thê thảm thế này tao rất sảng khoái, ha ha ha.’’

Lý Ngân Chu nhìn cô ta cười đầy điên cuồng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Lý Tương Diệp cười một tràn dài rồi cúi đầu giải đáp suy nghĩ trong đầu của Lý Ngân Chu.

‘’ Bắt mày tới đây để Cố Huyền Thiên mang tiền đến chuộc chỉ là thứ yếu, mục đích chân chính của tao là hủy hoại mày. Nhục nhã tao từng chịu vào ngày đó tao sẽ bắt mày trải nghiệm.’’

Nói đoạn cô lấy ra máy quay video đã chuẩn bị từ trước lắc lắc trước mặt Lý Ngân Chu.

‘’ Biết đây là cái gì không? Là máy quay video, tao sẽ quay lại khoảng khắc mày sung sướиɠ cùng đàn ông và gửi nó cho Cố Huyền Thiên. Không biết khi xem đoạn video này xong anh ta sẽ có vẻ mặt gì? Ha ha ha.’’

‘’ Chị đúng là người điên.’’ Lý Ngân Chu lạnh lùng phun ra một câu.

Lý Tương Diệp căm hận tát Lý Ngân Chu một cái, ‘’ Mày câm miệng. Mày không có tư cách mắng tao, là mày cùng Cố Huyền Thiên nợ tao, gã Cố Huyền Thiên đó hại tao vạn kiếp bất phục, phá hoại sự nghiệp, danh tiếng mà tao nỗ lực gầy dựng cho nên hôm nay tao bắt mày phải trả giá cho những gì tao phải chịu đựng.’’

Cái tát vừa rồi Lý Tương Diệp dùng hết sức nên một mặt Lý Ngân Chu nhanh chóng nổi dấu tay.

‘’ Là do chị tự chuốc lấy đừng đổ lỗi cho người khác. Nếu chị không bày kế hại người chị sẽ bị người khác chế giễu, cười chê sao? Lý Tương Diệp từ nhỏ tới lớn chị làm sai chuyện gì cũng đổ lỗi cho người khác, bản thân làm sai lại không thừa nhận, kết quả hôm nay là cái giá cho hành vi sai lầm của chị.’’

Lý Tương Diệp cười mỉa một tiếng, ‘’ Tao chưa từng làm sai sao phải thừa nhận nhưng mà mày nói đúng một điều. Mày có kết quả hôm nay là vì Cố Huyền Thiên đã hại tao trong đó cũng không thiếu công lao của mày. Chắc hắn đang tá hỏa, lo lắng tìm kiếm mày đi.’’

Lý Tương Diệp đeo lên kính râm, ném máy quay qua, dặn dò bốn gã côn đồ trước mặt.

‘’ Chăm sóc nó cho tốt, hình ảnh phải thật sắc nét đặc biệt là biểu cảm của nó nhất định phải quay cho rõ mặt, xong việc phần thù lao còn lại tôi sẽ chuyển qua tài khoản cho mấy người. Nhận tiền ngậm miệng.’’

Một gã trong đó nhúng vai cười cợt nhã, ‘’ Người đẹp có quyền lên tiếng.’’

‘’ Hừ, xong việc gửi video cho tôi.’’ Lý Tương Diệp không muốn ở lại xem mấy cảnh bẩn mắt nên lên xe rời đi.

Tiếng động cơ xe vừa biến mất bốn gã côn đồ liền thả Lý Ngân Chu ra, tụ lại bàn tán xem ai lên trước.

Lý Ngân Chu trông hơi gầy trong bộ áo sơ mi quần jean, trên người lại tím tím xanh xanh đầy vết thương khiến bọn chúng mất cảnh giác.

Chuyện Lý Ngân Chu hạ gục hai gã kia bốn gã nghĩ là do cậu may mắn nên càng không chú ý đến cậu, tùy tiện để người tự do.

Lý Ngân Chu cũng phối hợp ngồi bệch dưới đất không nhúc nhích nhưng trong đầu cậu đang chạy loạn suy nghĩ làm sao chạy thoát dưới sự khống chế của bốn gã này.

Bốn gã bên kia đã thảo luận xong quyết định cùng nhau lên và dã chiến ngoài trời. Hai tên tìm nơi đặt máy quay, hai tên đi lại kéo Lý Ngân Chu từ dưới đất lên.

Lý Ngân Chu không phản kháng làm hai người tưởng cậu đã chấp nhận số phận liền táo tợn đánh giá thân thể cậu.

Bọn chúng là côn đồ đầu đường xó chợ, ai cho tiền bọn chúng sẽ làm việc cho kẻ đó, bất kể việc đó có trái luân thường đạo lý. Sung sướиɠ với một tên nhóc còn nhận được mức thù lao cao ngất ngưỡng đúng là cái bánh trên trời rơi xuống.

Khác với hai gã đang khao khát thân thể cậu, Lý Ngân Chu thân thể xụi lơ nhưng ánh mắt không gọn sóng lại âm thầm đánh giá tình huống hiện tại.

Hai gã đặt máy quay đang loay hoay bên kia, hai gã đang giữ cậu lại mất cảnh giác.

Một gã trong đó đợi không được nữa bất chấp người Lý Ngân Chu dính đầy bẩn hắn vươn tay muốn sờ eo cậu. Ngay lúc bàn tay bẩn thỉu sắp chạm vào người Lý Ngân Chu đột nhiên vùng lên, một đá nhắm thẳng vào thứ giữa hai chân của tên đang vươn tay ra, chân còn lại đạp thẳng vào chính giữa của tên còn lại khi hắn chưa kịp phản ứng.

Thu chân Lý Ngân Chu liền một mạch chạy thẳng vào phiến rừng rậm bên cạnh nhà xưởng. Nhờ luyện chạy mỗi ngày nên bước chạy của cậu rất nhanh nháy mắt đã đến cạnh bìa rừng. Trước khi biến mất trong khu rừng cậu còn kịp nghe giọng hai gã phía sau quát lớn sẽ gϊếŧ cậu.

Lý Ngân Chu không quan tâm cứ cắm đầu chạy thẳng về trước dù biết trước sẽ khó có thể trở ra nếu đi sâu vào trong.

Cậu phần nào cảm ơn Lý Tương Diệp đã không lôi cậu vào gian phòng bên trong nếu là trong phòng cậu khó mà chạy thoát. Phía sau vẫn có tiếng mắng chửi đuổi theo.

Trán nhễ nhại mồ hôi chảy xuống khóe mắt, cổ họng khô khốc, cơ thể đau nhức nhưng Lý Ngân Chu một giây cũng không dừng lại, cậu liều mạng chạy sâu vào rừng rậm.

Thân hình thon gầy như con thiêu thân lao vào hố sâu tăm tối dẫu biết phía trước mịt mờ.

Xe của Cố Huyền Thiên dừng trước nhà xưởng cũng đã là nửa tiếng sau.

Mười mấy người tản ra tìm kiếm xung quanh nhưng hiển nhiên là không có kết quả, không có lấy một bóng người.

‘’ Cố thiếu chúng tôi tìm được cái này nằm cạnh góc cây bên kia, bên trong là một đoạn video ngắn.’’, một vệ sĩ đưa máy quay đến trước mặt Cố Huyền Thiên.

Cố Huyền Thiên nhận lấy mở video lên xem.

‘’ Là tiểu Chu.’’ Cao Tử Duệ nhìn Lý Ngân Chu bị hai tên giữ chặt hai bên phía sau hai gã đang thử máy thì thốt lên.

Rất dễ để nhìn ra tình hình của Lý Ngân Chu không tốt lắm.

‘’ Khốn nạn, dám dùng ánh mắt bẩn thỉu đó nhìn em trai tôi.’’ Cao Tử Duệ nghiến răng, tức giận mắng.

Tần Quán Anh giữ hắn lại dùng ánh mắt ám chỉ bảo hắn nhìn sắc mặt Cố Huyền Thiên.

Cao Tử Duệ lúc này mới nhớ đến hoàn cảnh không quá tốt hiện tại.

Cố Huyền Thiên âm trầm siết chặt cái máy quay trong tay.

Ngay lúc mọi người nét mặt trầm trọng nhìn tên côn đồ trong video đang muốn giở trò với Lý Ngân Chu thì người vốn đang xụi lơ là Lý Ngân Chu đột nhiên vùng dậy cho hai gã mỗi người một đá vào hạ bộ.

Hai gã côn đồ vẻ mặt đau đớn, trợn trừng mắt ôm lấy hạ bộ ngã khụy xuống đất.

‘’ Đá hay lắm, tốt nhất là phế hắn.’’ Cao Tử Duệ chửi lớn.

Máy quay đến đoạn Lý Ngân Chu xoay người chạy thẳng vào khu rừng bên cạnh liền đen.

‘’ Máy quay rớt khỏi giá đỡ nên chỉ quay được bấy nhiêu nhưng ít nhất chúng ta biết được tiểu Chu đang ở trong khu rừng bên cạnh.’’ Tần Quán Anh lên tiếng.

Cố Huyền Thiên đưa máy quay cho một vệ sĩ đứng cạnh lạnh lẽo ra lệnh, ‘’ Tóm bốn gã này cho tôi.’’

‘’ Vâng.’’, vệ sĩ đáp một tiếng rời đi.

Khu rừng rậm cạnh nhà xưởng chưa được khai phá, bên trong tồn tại nguy hiểm tiềm ẩn. Lý Ngân Chu vào trong định sẵn sẽ rất khó trở ra.

‘’ Cử trực thăng tìm kiếm bên trên, một đội mười người cùng tôi vào trong trước tìm kiếm, gọi thêm người đến, phong tỏa khu rừng tiểu Chu khi đi ra hướng nào điều sẽ có người tiếp ứng. Bên trong có thể không có sóng liên lạc đem theo đạn tín hiệu nếu tìm thấy tiểu Chu bắn hai phát.’’

Cố Huyền Thiên nói xong liền chạy thẳng vào rừng.

Tiểu Chu em đừng xảy ra chuyện gì, đợi anh một chút thôi, đợi anh.