Chương 102. Bắt người

Đoàn. Một tiếng súng đột ngột vang lên kéo theo đấy là dòng người hỗn loạn, xô đẩy bỏ chạy.

‘’ Á, á, á.’’

Lý Ngân Chu cùng Cố Tử Anh đang đứng nói chuyện thì bị kéo vào dòng người, vệ sĩ vốn dĩ cách vài bước không biết từ lúc nào bị người quấn lấy không thể thoát thân.

Lý Ngân Chu bình tĩnh kéo tay Cố Tử Anh cố gắng ra khỏi dòng người.

Người đến đây hôm nay không đông lắm nên hai người dễ dàng tách ra khỏi đám đông.

‘’ Không sao…’’

Chữ chứ chưa kịp nói xong sau ót liền truyền đến đau nhức, hình ảnh trước mặt mờ dần, cái cậu nhìn được chính là vẻ mặt hoảng sợ không nói ra lời của Cố Tử Anh.

Lý Ngân Chu ngã ra sau bất tỉnh, hai gã vừa tấn công cậu ngay lập tức vác người lên vai chạy ra xe.

Gã vác Lý Ngân Chu chưa chạy được vài bước thì mép áo bị kéo lại, hắn hung tợn quay đầu.

Cố Tử Anh bị dọa cho mặt mũi trắng bệch nhưng tay lại nắm thật chặt áo của hắn, hốc mắt chảy ra dòng nước trong suốt, âm thanh nức nở nhưng kiên cường, gan dạ cất lời.

‘’ Trả anh dâu lại cho tôi.’’

Gã còn lại lái xe đến chòm người quát tên đang vác Lý Ngân Chu.

‘’ Thằng kia mày còn không lên xe, hai thằng bảo vệ của nó đang phóng qua đây.’’

Nghe gã nói Cố Tử Anh không chần chừ lao đến ôm chặt gã trước mặt, cô thét toáng lên, ‘’ Bỏ anh dâu tôi xuống, cứu tôi với, bắt cóc, cứu tôi với.’’

Nếu là tình huống bình thường mọi người còn có thể chú ý nhưng mới vừa có tiếng súng vang lên tâm lý từng người đều muốn bảo vệ bản thân đâu còn ai rãnh quan tâm ngươi bị bắt hay không bị bắt.

Vệ sĩ chen qua đám người chỉ một chút là đến chỗ hai người.

‘’ Con ranh mày dám.’’, gã dùng một tay hắt văng Cố Tử Anh, đá cô một cú rồi mới ném Lý Ngân Chu vào băng ghế sau nhanh nhẹn lên xe, đồng bọn liền đạp ga phóng đi hướng ngược lại.

‘’ Anh dâu, anh dâu…huhu…anh dâu…’’

Cố Tử Anh bò dậy nước mắt lăn dài nhìn chiếc xe chở Lý Ngân Chu biến mất trước mặt. Cô đứng dậy đuổi theo nhưng chưa chạy được hai bước đã ngã nhào xuống nền may mắn vệ sĩ chạy tới đỡ kịp.

Cố Tử Anh bất chấp cái chân đang đau đớn, khóc nức nở cầu xin.

‘’ Cứu anh dâu, họ bắt anh dâu đi rồi…huhu…họ bắt anh dâu đi rồi…huhu…’’

Chuyện Lý Ngân Chu bị bắt nhanh chóng truyền đến tai Cố Huyền Thiên. Anh rời khỏi phòng họp khi vừa nhận được tin.

Tần Quán Anh cũng theo Cố Huyền Thiên trở về nhà. Vừa vào cửa đã nghe tiếng khóc nức nở của Cố Tử Anh.

‘‘Là lỗi của con nếu không phải vì con anh dâu sẽ không bị bắt…huhu…là lỗi của con.’’

Cố Trọng Viễn chườm khăn lạnh lên vết thương sưng đỏ ở mắt cá chân cho Cố Tử Anh. Người hầu đang giúp cô dán băng keo cá nhân lên vết thương trên mặt.

Vừa thấy Cố Huyền Thiên xuất hiện Cố Tử Anh liền nhào đến khóc càng dữ hơn.

‘’ Huhuhu…anh ba…huhuhu là lỗi của em, anh dâu…anh dâu…’’

‘’ Cô chủ từ lúc quay về vẫn luôn tự trách khóc không ngừng.’’ Cố Trọng Viễn lo lắng nói.

Cố Huyền Thiên vỗ vỗ lưng Cố Tử Anh mặc dù đang rất lo lắng cho Lý Ngân Chu nhưng trước mắt cần Cố Tử Anh bình tĩnh để kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe.

‘’ Tử Anh em bình tĩnh, nói anh nghe mọi chuyện anh sẽ tìm tiểu Chu về.’’

Cố Tử Anh buông Cố Huyền Thiên ra, cô khóc đến mức đỏ cả mặt.

‘’ Em cùng anh dâu đến phố cổ đi dạo, bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng trong lúc hỗn loạn có người đánh vào ót anh dâu sau đó bắt anh ấy lên xe.’’ Cố Tử Anh khàn giọng kể lại, ‘’ Em không giữ hắn lại được…huhuhu…’’, nói rồi cô lại khóc.

‘’ Thông thường bắt người có hai lý do, một là trả thù hai là đòi tiền chuộc.’’ Tần Quán Anh nghiêm giọng nói.

Cố Huyền Thiên trầm mặt nhưng đáy mắt một mạt lạnh lẽo, ý lạnh như muốn đóng băng chết một người.

‘’ Phố cổ không có lắp thiết bị hiện đại, không có camera sẽ gây khó khăn trong quá trình truy tung tích của chúng. Tử Anh em có nhìn thấy biển số xe của chúng không?’’ Tần Quán Anh hỏi.

Cố Tử Anh lắc đầu, ‘‘Không thấy biển số xe, xe cũng là dạng phổ thông.’’ Nói tới đây cô đột nhiên nhớ ra một chi tiết, ‘’ Em thấy trên vai trái tên lái xe có xăm hình hai cây đao chéo nhau.’’

‘‘Còn gì nữa không?’’ Tần Quán Anh vội hỏi.

Cố Tử Anh lắc đầu, ‘’ Dạ không, em chỉ thấy bấy nhiêu.’’

Thông tin Cố Tử Anh đưa ra không giúp ích cho quá trình tìm kiếm, hai cây đao chéo nhau là kí hiệu của mã đao bang khi xưa nhưng nay bang phái này đã tan rã, biến mất, sót lại cũng chỉ là tàn dư.

Tần Quán Anh nhìn đến Cố Huyền Thiên đối diện vẫn chưa nói lời nào từ lúc nhận được tin Lý Ngân Chu bị bắt.

‘’ Lão Thiên cậu có ý kiến gì không?’’

‘’ Tiểu Chu tạm thời sẽ không nguy hiểm tính mạng.’’ Cố Huyền Thiên lạnh giọng nói, ‘’ Giống như anh nói bắt tiểu Chu nhất định có mục đích, cái chúng ta cần làm hiện tại là tra ra chiếc xe đã chở tiểu Chu. Địch trong tối ta ngoài sáng, không thể bị động để bọn chúng thao túng. Anh Tần nhờ anh tra hướng đi của chiếc xe bắt tiểu Chu. Xe không bảng hiệu nhất định sẽ gây ấn tượng với một vài người.’’

‘’ Còn cậu?’’ Tần Quán Anh hỏi.

‘’ Điện thoại của tôi có gắn thiết bị định vị cuộc gọi, bọn người bắt tiểu Chu nhất định sẽ gọi cho tôi khi đến nơi. Tôi sẽ đợi bọn chúng đến tìm.’’ Cố Huyền Thiên lạnh lẽo phun ra một câu.

‘’ Đây cũng là một phương án tốt, chúng ta giữ liên lạc có tin tức gọi cho tôi, tôi sẽ nhờ anh em trong bang tra hướng đi của xe.’’ Tần Quán Anh không nhiều lời anh đứng dậy rời đi.

Người làm trong nhà không còn tâm trí làm việc. Lý Ngân Chu ngày thường tuy ích nói nhưng đối xử với mọi người luôn rất tốt, mọi người trong nhà đềurất quý mến vị chủ nhân mới này. Nghe tin cậu bị bắt cóc cả đám liền lo lắng không thôi, nhỏ giọng mắng chửi bọn bắt cóc.

Hi vọng cậu chủ sẽ bình an trở về.

Cố Tử Anh mím môi lặng lẽ rơi nước mắt, Cố Trọng Viễn đứng cạnh an ủi cô. Ông cũng rất lo cho an nguy của cậu chủ nhưng hiện tại chỉ có thể ngồi chờ. Cảm giác chờ đợi thật sự rất không tốt.

Cố Huyền Thiên lạnh lẽo như pho tượng ngồi đó nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Phòng khách không một tiếng động, thậm chí có thể nghe được tiếng muỗi vo ve.

Nửa tiếng sau một dãy số lạ gọi đến máy anh. Tiếng chuông điện thoại vốn dĩ bình thường nay lại khiến người ta căng thẳng. Người làm tụ lại một góc ngóng trông tin tức từ thiếu gia.

‘’ Anh ba.’’ Cố Tử Anh nhỏ giọng gọi một tiếng.

Cố Huyền Thiên lấy điện thoại qua nhận cuộc gọi.

‘’ Alo.’’

‘’ Hêhê, mày là Cố Huyền Thiên phải không?’’, đầu kia vang lên âm thanh đểu của đàn ông.

‘’ Là tôi.’’ Cố Huyền Thiên trả lời.

‘’ Tao không nhiều lời, Lý Ngân Chu đang nằm trong tay tao muốn chuộc người thì lấy năm trăm tỷ đến trao đổi, địa điểm sẽ do bọn tao quyết định, à tao nhắc nhở mày một câu, đừng hòng giở trò nếu không tao sẽ chơi chết người tình bé bỏng của mày. Mày rất luyến tiếc đi, da dẻ tên này cũng thật mịm màng, ha ha ha, mày có một tiếng để chuẩn bị tiền.’’, gã nói.

Đối với con số bọn bắt cóc đưa ra Cố Huyền Thiên không nhíu mày lấy một cái thứ anh quan tâm hiện tại là an toàn của Lý Ngân Chu.

‘’ Tôi muốn nghe giọng của tiểu Chu.’’ Cố Huyền Thiên nói với đầu dây.

‘’ Mày đừng nhiều chuyện, một phút qua đi mà tao chưa nhận được tiền tao sẽ chặt một ngón tay của nó.’’, gã quát vào điện thoại xong liền cúp máy, đi vào trong kiểm tra tình hình.

‘’ Nó vẫn chưa tỉnh.’’

Tên trông coi lắc đầu, ‘’ Vẫn chưa, có phải mày đánh mạnh quá không? Lúc nãy tao sờ mũi nó thấy hơi thở rất yếu, người cũng lạnh lẽo.’’

‘’ Gà bệnh yếu ớt, tao dùng năm phần lực làm sao mà chết người, kệ nó đi khóa cửa ra ngoài đi ăn một tiếng sau đi lấy tiền chuộc phần còn lại không phải việc của chúng ta.’’, gã hằn hộc nói.

‘’ Mày nói cũng phải nhưng mà có nhất thiết phải gϊếŧ nó không? Dù sao nó cũng chưa thấy mặt tao với mày.’’, tên trông coi có chút do dự cất lời.

‘’ Mày điên sao, cô ta nói không được để tên này sống sót trở về, một là hủy hoại nó hai là nhốt nó ở đây cho đến chết, mày chọn đi.’’

Bị gã hù cho trắng mặt tên trông coi lắc đầu như giã tỏi, ‘’ Tao không điên đến mức đi chơi một thằng đàn ông mặt trắng, mày cũng biết gu của tao là mấy cô ngực to mông to rồi mà.’’

‘’ À mà tao nghe cô ta nói sẽ cho người qua đây dạy dỗ tên này một bái học để trả thù mày có biết không?’’, gã trông coi thục tên bên cạnh một cái.

‘’ Đó là chuyện của ả không liên quan chúng ta, lấy được tiền chúng ta sẽ rời đi ngay nghe đâu tên họ Cố kia rất tàn nhẫn phía sau hắn còn có bang hội nếu tao với mày bị hắn tóm được có nước mất mạng.’’

‘’ Mày đừng nói nữa, đi ăn cơm tao đói đến mức mất cả sức rồi.’’

Rầm.

Cửa sắt đóng lại bên ngoài vang lên âm thanh bóp khóa sau đó là tiếng bước chân người rời đi. Căn phòng giam giữ Lý Ngân Chu trở nên u ám, ánh sáng duy nhất là khung cửa sổ bé như khung giấy a4 trên vách tường.

Nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, mùi chuột chết ghê tởm sộc vào mũi khiến Lý Ngân Chu không tài nào giả chết được nữa. Cậu mở mắt từ từ chống người ngồi dậy.

Sau ót truyền đến đau nhức khó chịu, Lý Ngân Chu xoa xoa vết thương, lòng bàn tay ẩm ẩm cậu đưa lên mũi ngửi thì ngửi được một mùi tanh nhàn nhạt.

Ánh sáng hạn chế nên không phân biệt được màu sắc, dựa theo mùi có lẽ là máu. Cú đánh làm cho ót cậu bị rách da chảy máu.

Bỏ qua vết thương sau ót thứ khiến cậu bận tâm hiện tại là cậu đang bị nhốt ở đâu?

Dựa theo chút manh mối ít ỏi cậu nghe được từ cuộc đối thoại của hai gã thì người chủ mưu bắt cậu là một cô gái và cô ta sẽ cho người đến đây hủy hoại cậu.

Trước lúc cô ta đến nhất định phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Lý Ngân Chu đứng dậy dựa vào chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào mà lần mò xung quanh. Bốn bức tường rắn chắc xem ra ý định phá tường bỏ chạy không khả thi. Nếu vậy chỉ còn cách đi từ cửa chính. Lý Ngân Chu hai mắt chăm chú nhìn vào nơi duy nhất có thể giúp cậu rời khỏi đây.