Chương 6: Phải Về Nhà Mẹ Rồi

Cố Mãng nhéo nhéo lông mày, sắc mặt thêm mấy phần nghiêm trọng, hít thở sâu một hơi rồi cúp điện thoại.

Anh đúng là muốn quay về Ương Thành một chuyến nhưng mà không phải là bây giờ.

Bây giờ mà quay về chỉ làm bứt dây động rừng mà thôi, cứ để cho những người kia nghĩ rằng máy bay của anh gặp nạn, không tìm thấy thi thể, tránh lại gây ra rắc rối và nghĩ ra nhiều cách độc ác hơn để hại anh nữa.

“Sago và thạch sương sáo, anh thích cái nào?”

Cố Mãng hơi ngây người, quay đầu đối diện với đôi mắt to sáng kia. Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào giống như ly trà sữa đang cầm trên tay vậy.

“Anh làm sao vậy?” Khương Xán nhìn anh, “Sắc mặt hình như không……..”

“Tôi không sao.” Cảm giác này giống như bị người ta nhìn thấu vậy, vô cùng không thoải mái.

Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Cố Mãng cùng với bóng lưng lạnh nhạt dành cho cô, “Cô tự mình uống đi, tôi không thích mấy thứ đồ ngọt này.”

Khương Xán cầm hail y trà sữa ngơ ra tại chỗ, rất lâu sau mơi cắn cắn khóe môi, rồi chạy bước nhỏ đuổi theo.

Cô chỉ đi theo phía sau anh, không dám tiến lại quá gần. Tấm lưng của anh dày rộng giống như một bức tường lạnh giá vậy, phía bên kia bức tường là thế giới thuộc về anh, cô ở gần trong gang tấc nhưng lại không thể nào bước qua được.

………….



Ngày thứ hai sau khi cưới mọi thứ bình thường.

Cố Mãng nhường phòng ngủ cho Khương Xán ngủ, còn bản thân thì ngủ trên sô-pha ở bên ngoài. Chỉ có một tấm chăn, anh cũng để cho cô dùng, còn mình thì nằm co ro trong chiếc ga trải giường cũ rích. Khương Xán có chút băn khoăn nên đứng ở cửa phòng ngủ rất lâu, tuy nhiên câu nói “về phòng ngủ đi” giống như bị nghẹt lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra.

Xem ra Cố Mãng nói đúng, cô cần thời gian để thích ứng với chuyện bản thân đã có chồng.

Cô hơi cúi thấp đầu, mím môi khẽ cười.

Người ta đồn rằng Cố Mãng là người lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, nhưng ẩu đả đánh nhau lại vô cùng được việc. Nhưng mà cô cảm thấy anh không có xấu xa như thế, chí ít anh đã dành cho cô đủ sự tôn trọng và bao dung.

Ngày thứ ba theo quy củ thì người vợ phải về nhà mẹ đẻ.

Sáng sớm thức dậy thì tim của Khương Xán cứ luôn đập thình thịch.

Đối với người khác mà nói cô dâu sau ba ngày thì về nhà mẹ là chuyện lớn, phải đi cùng với con rể, còn phải chuẩn bị một ít bánh ngọt mang về nhà mẹ. Cả nhà cùng vui vẻ ăn bữa trưa, tới buổi chiều trước khi mặt trời lặn thì mới quay về.

Nhưng mà đối với Khương Xán mà nói, lần này quay về là về để lấy tiền.

Ba cô đã từng hứa chỉ cần cô chịu thay Khương Dao gả đi thì sẽ cho cô một khoản hồi môn không nhỏ, đủ để chữa bệnh cho mẹ cô, cũng đủ tiền học phí cho em trai.



Tuy nhiên cô cũng đã gả qua đây ba ngày rồi, nhưng lời hứa này của nhà họ Khương giống như bốc hơi vào không trung vậy, không hề có ai nhắc đến một câu.

Khương Xán nghĩ đi nghĩ lại, chị có dựa vào bản thân đi đòi, nhưng mà không thể đưa theo Cố Mãng, nếu không thì tất cả đều sẽ bị vạch trần rồi. Cố Mãng nóng nảy còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Cố Mãng, tôi……” Cô vắt hết đầu óc để chọn lọc từ ngữ thích hợp, đang nghĩ nên làm thế nào để đưa ra một lý do chính đáng hợp logic, để cho người con rể này không cần cùng cô về nhà mẹ.

Nghĩ ngợi cả buổi, lại phải nuốt ngược những lời đó vào trong, miễn cưỡng vắt ra mấy chữ: “Tôi làm xong bữa sáng rồi, mau đến đây ăn đi.”

Cố Mãng đang tập thể dục buổi sáng ở trong sân, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng thì trái tim như đông lại.

Khương Xán nấu món bánh bao hấp chay và cơm bát bảo, còn xay một ít sữa đậu nành. Khi Cố Mãng bước vào căn phòng nhỏ này thì bỗng nhiên cảm thấy căn phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Từ sau khi kết hôn, nơi này cũng không còn là dáng vẻ u ám như lúc trước nữa.

Ở đây trở nên sáng sủa hơn, tất cả mọi thứ khi qua tay của Khương Xán đều mang đến sự ấm áp, mang đến ánh sáng.

Cố Mãng ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhếch miệng mỉm cười.

Người con gái ngồi ở đối diện dường như có nhiều tâm sự.

Anh nghĩ một chút rồi hạ giọng nói: “Hôm nay cô phải về nhà mẹ đẻ rồi đúng chứ?”

Khương Xán ngây ra, cắn cắn khóe môi, nhìn xuống dưới không nói gì.