Ở đầu dây bên kia Cố Mãng trầm lặng không nói gì.
Dù cách nhau một cái điện thoại nhưng Bạch Cảnh Uyên cũng có thể đoán được bây giờ anh nhất định anh đang bày ra gương mặt lạnh lùng băng giá không có biểu cảm gì.
Vui buồn hay tức giận đều không nhìn ra được chính là bản lĩnh nổi danh của anh.
“Anh ba,” Bạch Cảnh Uyên ho khan nhẹ vài tiếng, “Anh không có chuyện gì muốn nói sao?”
“Nói cái gì?” Giọng nói của Cố Mãng hời hợt, “Đó là quà tôi tặng cô ấy thì chính là đồ của cô ấy, muốn sử dụng thế nào cũng là việc của cô ấy.”
“Nhưng đó là ‘Kim phong ngọc lộ’ đó, bà của anh đã từng đeo qua đó!”
Cố Mãng không nói gì, tăng thêm trọng lượng cho tạ tay, khi nhấc lên thì cơ bắp siết chặt, sức lực mạnh mẽ giống như sự phun trào của núi lửa.
“Cô ấy bán chiếc vòng bao nhiêu tiền?”
“Cái này thì…………..” Bạch Cảnh Uyên cười cười, “Cô ta không bán!”
Chân mày của Cố Mãng hơi chau lại. Bắt đầu từ tối hôm qua thì anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn này đứng ngồi không yên rồi, đôi mắt cứ nhìn về hướng ngăn tủ, lúc đó anh đã liệu được là cô sẽ đem trang sức đi bán.
Dù gì ba mươi vạn hồi môn đã bị Khương Dao cướp đi rồi, cô lại gấp gáp nộp tiền thuốc, không bán trang sức thì đi đâu kiếm được nhiều tiền như thế?
Nhưng anh không ngờ rằng, cô đã bước vào cửa tiệm trang sức rồi nhưng lại cầm chiếc vòng nguyên vẹn quay về.
“Anh ba, hôm nay may mà có em ở đây, cô ta vừa lấy Kim phong ngọc lộ ra thì em liền nhận ra rồi, em còn tưởng rằng là tên trộm nào to gan dám trộm đồ ở chỗ anh đó, không ngờ lại là chị dâu của em!”
Bạch Cảnh Uyên lại cười lên, “Anh ba, cô ta đúng thật là thú vị, em tưởng rằng cô ta thiếu tiền xài nên cố ý để nhân viên cửa tiệm đưa cho cô ta một cái giá cao……..đương nhiên, không thể so sánh với giá trị của Kim phong ngọc lộ, nhưng mà xem ra lúc đó cô ta nhất định cho đó là cái giá rất cao!”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Sau đó………” Bạch Cảnh Uyên vò vò đầu, “Không ngờ rằng người ta không bán nữa!”
Trong lòng Cố Mãng có một cảm giác khác thường, bộ dạng có nhiều tâm sự nặng nề của Khương Xán vào tối hôm qua lại hiện lên trong đầu anh.
Đã trở thành vợ chồng với nhau rồi, cô còn không định nói hết với anh sao? Rõ ràng có khó khăn nhưng lại không nói với anh, lại tự một mình gánh vác………..
Đôi mắt anh hơi nheo lại, gương mặt để lộ ra một cười cay đắng.
“Những chuyện này cậu đừng quản nữa.” Anh hạ giọng nói, “Quản lý tốt mảnh đất đó, tôi không muốn để nó rơi vào tay của nhà họ Khương! Tiện thể cho lão già Khương Minh Viễn đó thêm chút áp lực, nói chung đừng để bọn họ sống tốt.”
“Đó không phải là ông già vợ của anh sao?” Bạch Cảnh Uyên hơi giễu cợt, “Anh ba, đây lại là có ý gì thế thế? Em không hiểu………”
“Không hiểu thì cứ làm theo lời tôi nói, phí lời nhiều như thế làm gì!”
Bạch Cảnh Uyên lè lưỡi.
Bọn họ là từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, anh sớm đã quen với tính khí nắng mưa thất thường này của người anh này rồi, cho nên từ nhỏ thì chỉ có phụ nữ mới xử lý được anh ta.
Bây giờ xem ra, người phụ nữ này đã gần ngay trước mắt rồi.
Nhưng mà…………..
Bạch Cảnh Uyên chau mày, “Anh ba, em lại nói thêm một câu. Anh cảm thấy anh với cái cô Khương Xán này……….thật sự có thể đi đến cuối cùng sao?”
Cố Mãng không nói gì.
“Anh vốn dĩ không phải Cố Mãng, cũng ở trong cái thôn nhỏ đó không bao lâu nữa, sớm muộn cũng có một ngày anh phải quay về lại Ương Thành. Đến lúc đó Khương Xán phải làm sao? Gia đình anh có chịu chấp nhận cô ấy không?”
Đâu dây điện thoại bên kia yên lặng hồi lâu, rồi vang lên giọng nói trầm lắng.
“Chuyện sau này thì để sau tính.”
“Em chỉ là nhắc nhở anh, nhất định đừng để bản thân lún quá sâu……….”
“Chuyện này không cần cậu hao tâm, tôi tự có chừng mực.” Giọng nói của Cố Mãng thong thả bình thường, “Tôi căn bản không hề để ý đến mối hôn nhân này, đây chẳng qua là một cơ thể để tôi che giấu thân phận mà thôi.”
“Ồ, được thôi.” Bạch Cảnh Uyên thở dài bất lực, “Hi vọng có một ngày trước khi anh quay về Ương Thành thì cũng có thể nói ra một cách phóng khoáng như vậy!”