Kỳ thật lời nói của Trình Tuyết Nhàn vừa chính xác lại vô nghĩa với một nơi như kinh thành, nơi mà bất cứ viên gạch nào cũng có thể rơi trúng kẻ quyền quý.
Sở dĩ chính xác bởi vì quả thật nó đúng với luật lệ, nhưng vô nghĩa ở chỗ, về cơ bản sẽ không có ai làm như vậy. Bởi vì giữa nhóm người giàu có và quyền lực, từ lâu đã quen tự ra tay những việc mình có thể giải quyết, rốt cuộc, nhà ai mà không có vài bí mật không thể lan truyền ra ngoài?
Đương nhiên, không có hành vi xâm nhập trắng trợn như Kỳ vương, bởi vì chuyện này tương đương với việc trực tiếp đắc tội triệt để đến một nhà khác, người hơi có chút đầu óc chính trị sẽ không xé rách mặt như vậy. Cách thông thường là nhờ hạ nhân của chủ nhân ngôi nhà lục soát phủ, về phần có thể tìm ra thứ gì hay không, phải xem mức độ quan trọng của đồ vật đó, rồi mới tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Tuy nhiên, xét thấy hậu thuẫn của phủ Thừa Ân Hầu là đương kim Bệ hạ, mà quan hệ giữa Kỳ vương và bệ hạ lại không được tốt, Kỳ vương sợ rằng muốn thương lượng cũng không có cách nào, vậy nên chi bằng trực tiếp xông vào phủ.
Nhưng phủ Thừa Ân Hầu cũng không phải ăn chay, cho dù không tổ chức tiệc ngắm hoa cũng không thể để ông ta xâm nhập thành công. Suy cho cùng, chuyện này liên quan đến danh tiếng và thể diện của gia tộc, huống chi hiện tại, bên trong phủ còn có uy tín danh dự của các nữ quyến thuộc phần lớn gia đình quyền quý tại kinh thành.
Bởi vì vừa chính xác vừa vô nghĩa, nên mới khiến Kỳ vương càng thêm phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trình Tuyết Nhàn càng ngày càng không tốt.
Đúng lúc này, một nam tử trung niên ăn mặc như quản gia chạy chậm đến bên người Kỳ Vương, thì thầm với ông ta vài câu. Trong nháy mắt, sắc mặt Kỳ vương thay đổi đáng kể, ông ta cả giận nói: “Đám phế vật các ngươi, không nói sớm!”
Mọi người ở đây đều có thể đoán được, đơn giản là Kỳ vương biết hôm nay phủ Thừa Ân Hầu tổ chức tiệc ngắm hoa. Trước đó không phải không có ai giải thích với ông ta, chẳng qua một khi trở nên phẫn nộ, Kỳ vương rất khó nghe lọt lời người khác nói -- Nhân tiện nhắc tới, đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của Kỳ Vương. Trước kia có người nhằm vào điểm này, bày ra thế cục đơn giản, thành công đá ông ta ra khỏi danh sách thừa kế-- Hiện tại có thể nghe lọt, chắc hẳn đã bình tĩnh hơn một chút.
Tuy rằng cũng không nhìn ra được điều gì.
Trong lòng Kỳ vương biết rõ không có cách nào xâm nhập vào phủ Thừa Ân Hầu, tìm ra tên trộm kia, nhưng nếu thật sự bảo ông ta rời đi ngay lập tức, không phải ông ta sẽ mất hết mặt mũi hay sao. Ánh mắt ông ta đảo qua, khi lướt tới Trình Tuyết Nhàn thì dừng lại, lập tức nổ súng về phía nàng: “Ngươi, con cái nhà ai? Ngược lại ta muốn nhìn xem, con cái nhà ai mà không biết lễ nghĩa như vậy. Hôm nay ta phải thay người nhà ngươi cẩn thận dạy dỗ ngươi, để ngươi biết rằng, có một số việc không thể tùy tiện can thiệp!”
Kỳ vương phát tiết cơn giận lên người Tuyết Nhàn, một mặt quả thật nàng có chút bất kính với ông ta, ông ta vẫn ghi hận trong lòng. Mặt khác, trong số những người có mặt ở đây, thoạt nhìn thân phận của nàng là thấp nhất, không bắt nạt nàng thì bắt nạt ai?
Nhưng --
“Uy phong của Hoàng thúc thật lớn, ngài muốn giáo huấn tẩu tẩu của cháu thì phải đến phủ Trưởng công chúa trước, đây là lần đầu tiên cách dạy dỗ của cô cô bị nghi ngờ đấy!”
Thân phận của Trình Tuyết Nhàn thấp, không có nghĩa là thân phận của người đứng sau lưng nàng cũng thấp.
Sắc mặt Kỳ vương cứng đờ, không khỏi hồi tưởng lại các mảnh ký ức khi bị Hoàng tỷ ấn xuống đất đánh tơi bời vào năm đó.
-- Ngoại trừ đương kim Bệ hạ, năm đó ỷ vào sự sủng ái của Phụ hoàng, các hoàng tử công chúa không ai thoát khỏi nắm đấm của bà. Bản thân bà gần như trở thành bóng ma không vượt qua được của tất cả các hoàng tử công chúa, vậy nên nếu chuyện ông ta bắt nạt tức phụ của bà truyền ra ngoài… Hoàn toàn không dám nghĩ sâu hơn!
Thế nhưng ông ta vẫn cố mạnh miệng: “Ta nói nhà ai, hóa ra là nhà tên tiểu tử Hạ Cẩn kia. Cũng khó trách, tên tiểu tử Hạ Cẩn kia vốn là tên lưu manh, người hắn cưới về nhà cũng chẳng có gì tốt đẹp…”
Còn chưa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ xen vào --
“Kỳ vương điện hạ.”