Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay Ngọt Ngào

Chương 57: Nói thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù không biết tại sao Ngũ công chúa lại nói ra lời này, nhưng Trình Tuyết Nhàn vẫn nghiêm túc nói: “Ngũ công chúa đừng nói như thế.”

Ngũ công chúa tự biết lỡ lời, nàng ấy xin lỗi, nhưng vẫn nói thêm: “Ta cảm thấy tên Hạ Cẩn kia không xứng với muội.”

Lần trước khi ở thôn trang, Ngũ công chúa từng nói với nàng những lời tương tự, tuy nhiên lần trước bởi vì Từ Mính đến tìm, nên Trình Tuyết Nhàn chưa thể nói hết lời, lần này nàng hạ quyết tâm muốn nói rõ ràng với Ngũ công chúa.

Trình Tuyết Nhàn nói: “Ngũ công chúa, đừng nói như thế nữa, đối với ta mà nói, phu quân rất tốt, giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là xứng hay không xứng.”

Ngũ công chúa mở to hai mắt, nói: “Muội thật sự nghĩ như vậy? Mặc dù ta lớn lên cùng Hạ Cẩn, nhưng ta cũng không thể trái lương tâm mà nói. Bây giờ hắn là trượng phu tốt, muội thật sự cảm thấy hài lòng khi gả cho hắn sao?”

Trình Tuyết Nhàn cười nhẹ: “Mỗi người đều có duyên số riêng. Ở trong mắt mọi người, phu quân là người ham chơi, không đáng tin cậy, không làm việc đàng hoàng… Nhưng ta cũng nhìn thấy ưu điểm của chàng. Trong mắt ta, điều đó rất rất tốt.”

Ngũ công chúa khó hiểu hỏi: “Hạ Cẩn? Ưu điểm? Hắn thì có ưu điểm gì?”

Trong lòng Trình Tuyết Nhàn xẹt qua rất nhiều ưu điểm của Hạ Cẩn, đương nhiên hắn cũng có không ít khuyết điểm, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra, chỉ nói: “Phu quân, ưu điểm lớn nhất của chàng chính là --”

Phía sau núi giả, có người nín thở, nghiêm túc lắng nghe, hoàn toàn không để ý tới đôi tai đỏ như máu của mình.

“Diện mạo tuấn tú.”

“…”



“…”

Ngũ công chúa hỏi một câu mà người kia cũng muốn hỏi: “Muội nghiêm túc?”

Trình Tuyết Nhàn vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên là ta nghiêm túc.” Nàng còn bày ra dáng vẻ thầm thì, nói với Ngũ công chúa: “Để ta nói cho ngài chuyện này, ngài tuyệt đối không được nói ra ngoài! Thật ra ban đầu cha ta không thích phu quân, nhưng sau khi nhìn thấy chàng --”

“Rồi sao?”

“Ông ấy đặc biệt thích chàng, ai bảo chàng tuấn tú như vậy.”

Tâm trạng của Ngũ công chúa vô cùng phức tạp, nói: “Chẳng lẽ hai cha con muội đều thích nhìn mặt?”

Trình Tuyết Nhàn gật đầu: “Đúng vậy.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Ta cũng đã nói với phu quân rồi, nhưng có vẻ như chàng không tin.”

Tâm trạng của Ngũ công chúa càng thêm phức tạp, sau đó lại nghe thấy Trình Tuyết Nhàn cảm thán một câu “Thời buổi này, chẳng mấy ai tin lời nói thật”, nó lại càng trở nên phức tạp hơn. Nàng nói ra tiếng lòng của mình, và đó cũng là tiếng lòng của người thứ ba ở đây: “Bởi vì điều này nghe rất giống lời nói đùa.”

Ai có thể thực sự nghĩ tới, đường đường là Lễ Bộ thượng thư và nữ nhi của ông lại là người nhìn vào nhan sắc?

Trình Tuyết Nhàn chậm rãi nói: “Có đôi khi, mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.”



“…”

“…”

Đúng lúc hai người đang câu cá vui vẻ, một nha hoàn thở hồng hộc chạy tới, sau khi nhìn thấy các nàng, biểu cảm vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa như muốn khóc. Nàng ta hổn hển bẩm báo, nói trước sảnh có người tới gây sự, mời Ngũ công chúa đi chủ trì công đạo.

Ngũ công chúa nhíu chặt mày, khí thế thuộc về công chúa hoàn toàn phát tán, nàng ấy nói: “Kẻ nào to gan dám đến phủ Thừa Ân Hầu gây chuyện? Hơn nữa còn đúng ngày bản công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa?”

Tiểu nha hoàn kia bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Là, là người của Kỳ vương phủ, nói rằng vương phủ bị mất đồ, kẻ trộm đã chạy vào trong phủ, bọn họ, bọn họ muốn lục soát…”

Sắc mặt Ngũ công chúa càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật quá vô lý! Phủ Thừa Ân Hầu là nơi hắn ta muốn lục soát là có thể lục soát sao?”

Ngay cả ngày thường, đường đường là hầu phủ, không phải ai muốn lục soát là có thể lục soát, huống chi hiện giờ có rất nhiều nữ quyến ở trong phủ, nếu bọn họ bị mạo phạm … sắc mặt Ngũ công chúa đen xì.

Trình Tuyết Nhàn nói: “Công chúa mau đi xử lý chuyện này trước đi.”

Ngũ công chúa gật đầu, dẫn theo tiểu nha hoàn đi giải quyết mọi việc, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới Trình Tuyết Nhàn không theo kịp.

Trình Tuyết Nhàn đứng tại chỗ đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới di chuyển, chậm rãi tới gần núi giả, nói:

“Người đã đi rồi, vẫn không ra sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »