Trong viện của Hạ Cẩn có bốn tỳ nữ nhất đẳng, Bích Châu, Bích Đào, Bích Thiến và Bích Hà.
Bọn họ là những hạt giống tốt được Trưởng công chúa tỉ mỉ lựa chọn, mỗi người đều có những ưu điểm riêng. Khi xảy ra chuyện, Bích Châu trầm ổn bình tĩnh, khéo léo xử lý, Bích Đào giỏi tính toán, Bích Thiến giỏi nấu nướng, Bích Hà giỏi may vá, vì thế một người trở thành tổng quản, một người quản lý nhà kho, một người tới phòng bếp nhỏ, một người phụ trách kim chỉ xiêm y.
Trước đó, bốn người phối hợp khăng khít, quản lý viện nhỏ của Hạ Cẩn cực tốt.
Nhưng không may, bọn họ gặp phải một vị chủ tử có diện mạo quá tốt, lại là thiếu nữ đang đúng độ tuổi thanh xuân, nói không động lòng là nói dối.
Tuy nhiên cũng bởi vì vậy, có thể thấy rằng mỗi người đều có lòng riêng, mà một sự riêng biệt sẽ dẫn tới kết quả khác nhau.
Bích Châu lý trí nhất, biết xuất thân của hai người khác biệt như mây với bùn, cho dù được như ý nguyện thì nhiều nhất cũng chỉ là thϊếp thất, sau này có chủ mẫu, bất kể người đó có tình cảm với chủ tử hay không, chung quy nàng vẫn thấp hơn một cái đầu. Cuộc sống tốt hay xấu, sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào tấm lòng khoan dung của chủ mẫu. Nếu có con, con cũng sẽ giống như mình, đi đâu cũng thấp hơn người ta một cái đầu … Bích Châu cảm thấy thay vì như thế, chi bằng thành thật làm nha hoàn, tích cóp chút bạc, muốn chuộc thân hay gả cho người ta làm nương tử chính thất đều tốt hơn làm thϊếp.
Sau khi nhìn ra được ba người khác cũng động lòng, nàng từng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng chỉ có Bích Thiến và Bích Hà nghe lọt tai.
Từ đó về sau, hai người không còn thường xuyên lui tới bên người Hạ Cẩn nữa, đặt hết tâm tư lên tài nghệ, dần dần tài nghệ ngày càng tiến bộ, cho dù có một ngày rời khỏi phủ trưởng công chúa cũng không cần lo lắng kế sinh nhai. Tất nhiên, một nhân tài xuất sắc như vậy, trong phủ sẽ không dễ dàng từ bỏ, trước đó không lâu, đại tổng quản nói rằng ông có ý thăng chức cho hai người lên làm đại sư phụ, sau này sẽ được tăng tiền lương và thu nhận đồ đệ.
Chỉ có Bích Đào bị sự phồn hoa trong phủ trưởng công chúa làm mờ mắt, một lòng nghĩ tới việc trèo lên cành cao, muốn trở thành thϊếp thất, thông phòng của Hạ Cẩn, hơn nữa còn vô cùng tự tin mình có thể nắm giữ được trái tim Hạ Cẩn. Sau khi chủ tử đại hôn, tâm tư của nàng ta không những không giảm, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.
Trong mắt Bích Châu, Bích Đào thật sự quá ngu ngốc.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, tình cảm giữa chủ tử và thiếu phu nhân đang rất tốt, hơn nữa rõ ràng là chủ tử động lòng nhiều hơn, có đôi khi thời gian dài thiếu phu nhân không để ý tới chủ tử, trong lòng hắn còn khó chịu, giống như một đứa trẻ không lớn tới quấy rối, chỉ vì muốn thiếu phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chưa kể đến điều đó, ngay cả trước khi đại hôn, chủ tử cũng không phải người tùy tiện. Đừng nhìn hắn hàng đêm đi uống hoa tửu, nghe nói còn thích một cô nương gì đó ở trong lâu, nhưng theo sự quan sát lâu ngày của Bích Châu, nàng thấy chủ tử không hề phân tâm. Nếu hắn thật sự thích, nên giống như công tử gì đó của phủ thừa tướng, dù phải làm ầm ĩ cũng muốn đón người về nhà, sao có thể để vị cô nương kia tiếp tục bán rẻ tiếng cười ở trong lâu.
Hơn nữa tính cách của chủ tử, phải nói thế nào nhỉ, rất mạnh mẽ và có du͙© vọиɠ khống chế, nếu đã coi trọng thì nhất định sẽ hành động, còn chướng mắt thì chính là chướng mắt.
Bích Đào hầu hạ Hạ Cẩn lâu như vậy, nhưng cũng có lần thoáng làm ra hành động khác người, lần đó chủ tử xử lý như thế nào? Xem ở tình cảm chủ tớ nhiều năm nên không xử trí gì cả, nhưng từ đó về sau, tất cả mọi việc cá nhân đều do Bích Châu tiếp nhận. Sau này tân phu nhân vào cửa, bởi vì thiếu nhân lực nên lại gọi nàng ta tới hầu hạ lần nữa, nhưng sau đó thì sao? Bích Châu khẳng định, trong lòng chủ tử vẫn còn bực bội, chỉ cần đợi hắn nhớ ra, Bích Đào sẽ…
Bích Châu nhìn Bích Đào đang càu nhàu bất mãn, không cần cẩn thận lắng nghe cũng biết nàng ta đang nói các chủ tử ban ngày… Nàng ta muốn nói tân nương tử cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bích Châu thở dài một hơi, có một vài người vội vàng đi tìm chết, thật sự có cản cũng không được.