Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Thay Ngọt Ngào

Chương 26: Thoải mái (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ồn ào tới khi nước chỉ còn ấm một chút, Hạ Cẩn mới xuất tinh một lần. Lúc này nước đã không còn bao nhiêu, Hạ Cẩn lau dọn qua loa cho hai người, sau đó lấy một chiếc khăn vuông lớn, bọc lấy Trình Tuyết Nhàn rồi ôm nàng ra khỏi bồn tắm.

Khi được đặt lên giường, Trình Tuyết Nhàn đã mơ màng sắp ngủ, hoàn toàn không để ý rằng hắn không gọi người thu dọn tàn cục, ngược lại tự mình buông tấm màn giường dày nặng xuống, sau đó xoay người nhấc chiếc khăn ra khỏi người nàng.

“Ưm… Hạ Cẩn?”

Trình Tuyết Nhàn mơ màng hé mắt, lại thấy hai chân mình bị tách ra, dường như hắn đang tập trung nhìn vào giữa hai chân nàng. Trình Tuyết Nhàn giật mình, vô thức nhấc chân đạp qua, nhưng sức lực lại mềm như bông khiến nam tử lập tức bắt được mắt cá chân của nàng, sau đó gập chân lại đè trước ngực, như vậy nửa người dưới đã hoàn toàn mở rộng.

“Chàng, chàng làm gì…vậy!”

Trình Tuyết Nhàn sợ hãi đến mức gần như không có cách nào hít thở, nam tử áp sát quá gần, nếu ở nơi khác nàng sẽ không xấu hổ buồn bực như vậy, nhưng cố tình lại là nơi kín đáo riêng tư, ánh mắt của hắn còn chăm chú nóng rực như thế… Trong lòng Trình Tuyết Nhàn thật sự quá mức xấu hổ buồn bực, nàng bất ngờ thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ Cẩn, xoay người muốn bò vào góc trong cùng của chiếc giường.

“A --”

Mắt cá chân bị tóm được đầu tiên, ngay sau đó, đùi bên chân còn lại cũng bị giữ chặt, Trình Tuyết Nhàn nhất thời duy trì tư thế quỳ bò xấu hổ không thể nhúc nhích.

“Hạ Cẩn, chàng, chàng muốn làm gì? Mau thả thϊếp ra, buông thϊếp ra!”

“Đừng nhúc nhích.” Hạ Cẩn vỗ về bờ mông cong vυ"t của nàng, xúc cảm quá mức trơn trượt khiến hắn không khỏi vỗ về thêm lần nữa. Sau đó, hắn giống một tên lưu manh nắm lấy mông thịt không bỏ, ngoài miệng còn nói rất dễ nghe “Ta chỉ xem thôi, không làm gì cả.”

Trình Tuyết Nhàn không biết nam tử có kịch bản “Ta chỉ [...] thôi, không làm gì cả”, nhưng nàng vừa nghe đã cảm thấy không đáng tin cậy, nàng quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩn, ánh mắt chói lọi đầy vẻ không tín nhiệm.

Hạ Cẩn nhướng mày, mỉm cười tỏ vẻ không sao cả, ngón tay bóp mông thịt thoáng dùng sức nặn ra vài vết đỏ: “Vậy hiện tại ta làm gì đó nhé?”

Trình Tuyết Nhàn cắn môi, vẻ mặt ấm ức.

Khi đối mặt với Trình Tuyết Y, hắn có thể thờ ơ, nhưng đối mặt với Trình Tuyết Nhàn… biểu cảm của hắn vô thức mềm mại, dùng hết mọi sự kiên nhẫn dỗ dành nàng: “Ngoan, để ta nhìn xem, nhé?”

Nam tử nắm lấy hàm dưới nhỏ nhắn của tieur nữ tử, hắn hôn lên môi, má, và mắt của nàng… Mỗi lần tiếp theo đều bao hàm sự yêu thương khiến trái tim không ngừng rung động, Trình Tuyết Nhàn mơ màng đồng ý với Hạ Cẩn.

“Thật ngoan.”

Tặng cho tiểu nữ tử một nụ hôn khen thưởng, Hạ Cẩn trở lại phía sau nàng, để nhìn rõ nơi thần bí xinh đẹp kia. Hắn hạ eo nàng xuống, tạo ra một đường cong xinh đẹp, hai bên vòng eo thon gọn còn có hõm eo nhỏ đáng yêu. Đương nhiên, thứ càng hấp dẫn ánh mắt hơn, vẫn là cặp mông vểnh hếch cao kia.

Làn da của Trình Tuyết Nhàn rất trắng, tựa như bạch ngọc ấm áp, cặp mông vẫn luôn bị che giấu kín mít lại càng trắng hơn, bởi vì vừa rồi hắn vỗ về hai lần, một bên xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt, khiến cho cặp mông tuyết càng trở nên đáng yêu ngon miệng. Bàn tay thoáng dùng sức bóc tách, để lộ ra màu hồng sẫm ở giữa, một đóa hoa nhỏ được khảm trong đó. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của nam tử, nó có chút căng thẳng co rụt lại… trông càng đáng yêu hơn.

Xuống chút nữa, dưới lớp âm mao thưa thớt, hai cánh thịt căng phồng khép chặt lại chỉ còn một lớp mỏng màu hồng thẫm, loáng thoáng lóe ra chút trong suốt.

Yết hầu Hạ Cẩn lăn lộn lên xuống, hai ngón tay ấn lên phần thịt màu hồng thẫm kia, hơi bóc tách, để lộ ra càng nhiều phần màu hồng thẫm hơn, chỉ nhìn qua cũng biết nó mềm mại, ướŧ áŧ đến nhường nào… Dường như Trình Tuyết Nhàn đã nhận ra điều gì đó, nàng bất an cử động bờ mông nhỏ, cái miệng nhỏ sẫm màu bị nam tử nhìn chằm chằm kia cũng mấp máy hai cái, bọt nước li ti thấm ra ngoài.

Cổ họng càng lăn lộn dữ dội hơn, Hạ Cẩn cảm thấy mình khát nước kinh khủng, sâu trong yết hầu dường như có ngọn lửa đang bùng cháy, Hạ Cẩn không chút nghĩ ngợi cúi người về phía trước, vươn đầu lưỡi liếʍ láp âʍ đa͙σ thoạt nhìn tươi ngon mọng nước kia --



“A --” Thân thể Trình Tuyết Nhàn lập tức suy sụp, cả người ngã bò trên giường, nàng thở dốc không thôi, quay đầu chất vấn trượng phu “Chàng làm gì vậy?”

“Như nàng thấy đấy.” Hạ Cẩn không muốn từ bỏ, hắn nâng cặp mông vểnh kia lên, tiếp tục rướn người về phía trước.

Trình Tuyết Nhàn không ngừng giãy giụa, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Bẩn, Hạ Cẩn, nơi đó rất bẩn… Đừng… Đừng làm vậy…”

Hạ Cẩn tét lên mông nhỏ của nàng, nói: “Lại quên rồi? Gọi ta là phu quân.”

Mặt Trình Tuyết Nhàn càng đỏ hơn, nói chuyện lắp bắp: “Phu, phu quân… Đừng…”

Lời ngăn cản mềm mại như vậy không có tác dụng, ngược lại càng khiến Hạ Cẩn muốn một hơi ăn hết miếng bánh nhỏ thơm ngon này. Mà hắn cũng ăn thật, trực tiếp bao phủ toàn bộ âʍ ɦộ, môi lưỡi nóng bỏng khiến Trình Tuyết Nhàn như muốn hóa thành một vũng nước tê dại vô lực.

“A ưm… Hạ… Phu quân… ưm… Đừng…”

Hạ Cẩn mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm liếʍ láp miếng bánh thơm ngọt trước mặt.

Khi hắn xem xuân cung đồ chỉ cảm thấy chuyện này có chút bẩn, sao lại có người thật sự đưa miệng tới được… Nhưng đến lúc thật sự hành động, suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn khác biệt, hay có thể nói là hắn chỉ thay đổi suy nghĩ vì Trình Tuyết Nhàn-- Hắn không biết nữ tử khác như thế nào, nhưng Trình Tuyết Nhàn chắc chắn là người sạch sẽ, xinh đẹp, thậm chí là thơm ngọt.

Hạ Cẩn không nhịn được ăn nhiều hơn, từ trên xuống dưới âʍ ɦộ đều bị hắn liếʍ qua, hắn đặc biệt yêu thích hạt ngọc nhỏ hơi cứng kia, ngậm mυ"ŧ thậm chí là dùng răng cắn nhẹ, gần như đã chơi hết mọi trò mà hắn có thể nghĩ ra được, khi hắn buông ra, hạt thịt nhỏ đã sưng đỏ và lớn gần gấp đôi.

Sau đó hắn lại phát hiện ra điều thú vị khác, hắn dùng đầu lưỡi bắt chước động tác giao hoan đâm vào miệng âʍ đa͙σ, âʍ đa͙σ bị kí©h thí©ɧ không ngừng chảy nước, những dịch hoa đó đều bị Hạ Cẩn ăn sạch sẽ. Vì muốn ăn nhiều hơn nên hắn cũng thử chọc sâu hơn, đầu lưỡi trượt tới trượt lui như một con rắn linh hoạt. Trình Tuyết Nhàn sao có thể chịu được sự lộng hành của hắn, nàng cắn chặt ga trải giường dưới thân, cũng không ức chế được tiếng rêи ɾỉ và tiếng khóc thút thít bật ra khỏi miệng.

Sóng tình khiến người ta tâm hoảng ý loạn ngày càng mãnh liệt, dữ dội… Sau một tiếng thét nhỏ, Trình Tuyết Nhàn giãy giụa hai cái giống như con cá sắp chết trên bờ, cuối cùng không kìm được, một lượng lớn dịch hoa trong suốt mất khống chế phun trào ra khỏi âʍ đa͙σ, bắn đầy mặt trượng phu.

Ánh mắt Trình Tuyết Nhàn tan rã, nàng thở hổn hển từng hơi, thỉnh thoảng thân thể lại run rẩy vài cái, dáng vẻ như bị chơi hỏng rồi.

Hạ Cẩn ngồi dậy tùy tiện lau mặt, theo động tác kéo giãn thân thể của hắn, gậy thịt to lớn cứng rắn dưới háng kia không khỏi lắc lư, một chút nước dịch trong suốt bắn lên mông nữ tử. Thấy vậy, ánh mắt Hạ Cẩn như trở nên thâm thúy hơn, hắn dùng hai tay ấn lên bờ mông tuyết trắng, đưa côn ŧᏂịŧ tiến vào.

“A --”

Trong tiếng rêи ɾỉ và tiếng nức nở đứt quãng, thân thể mềm yếu vô lực của nữ tử bị trượng phu hoàn toàn xâm nhập và chiếm hữu.

Lúc này Trình Tuyết Nhàn vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng trong thân thể lại có một cây gậy thịt to lớn kéo căng, khiến nàng vừa đau vừa trướng khó lòng bỏ qua, giữa lúc thọc vào rút ra còn chậm rãi tích tụ kɧoáı ©ảʍ ngập đầu … Nàng không nhịn được mà bật khóc, thật sự vô cùng ấm ức: “Thϊếp từ bỏ, từ bỏ… thϊếp mệt quá… ưm… thϊếp muốn nghỉ ngơi… Hạ Cẩn, tên khốn nạn này…”

Hạ Cẩn cúi người đè lên người nàng, hắn liếʍ lỗ tai và sườn mặt nàng rồi dỗ dành: “Ngoan, một lần… một lần cuối cùng … rất nhanh, sắp xong rồi… Như vậy không thoải mái sao? Hả?”

Vừa dứt lời, hắn lại cắm tới chỗ sâu nhất.

Hơi thở của Trình Tuyết Nhàn cứng lại, đôi môi hé mở tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào: “Thϊếp, thϊếp mệt…”



Nam tử không dễ dàng buông tha cho nàng, lại đâm sâu thêm lần nữa, rồi tiếp tục hỏi nàng: “Có thoải mái không?”

Trình Tuyết Nhàn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng thật ra nàng cũng không cảm thấy khó chịu. Có lẽ do đã làm một lần trước đó, nên lần này nam tử có rất nhiều kiên nhẫn, động tác không nhanh cũng không lỗ mãng, chỉ chậm rãi tiến vào, chậm rãi rút ra, tựa như mặt nước dịu dàng. Nhưng chính như vậy mới càng mài mòn con người ta, khiến Trình Tuyết Nhàn vừa thoải mái lại khó chịu, nàng luyến tiếc cảm giác thoải mái này, muốn hắn nhanh hơn một chút, sâu hơn một chút.

Hạ Cẩn không biết nàng nghĩ gì, chỉ muốn nhận được câu trả lời, hắn nhất định phải biết đáp án, vì thế hắn dứt khoát dừng lại không chuyển động nữa: “Có phải nàng khó chịu không, chúng ta không làm nữa nhé?”

Hắn không chỉ dừng, còn rút gậy thịt ra.

Lúc này Trình Tuyết Nhàn chỉ còn lại cảm giác khó chịu, sự trống trải quá lớn bao phủ lên người nàng.

Nàng khóc nức nở, muốn tìm kiếm Hạ Cẩn, nhưng nàng đang nằm bò lại bị đè nặng, sờ tới sờ lui chỉ có thể túm lấy tấm trải giường, nàng khóc lóc gọi Hạ Cẩn: “Phu quân… Phu quân…”

Hạ Cẩn thong thả vuốt ve vòng eo thon gọn của nàng, ngón tay đảo quanh vị trí hõm eo: “Vậy nàng nói đi, vừa rồi có thoải mái không?”

Hiện tại Trình Tuyết Nhàn không thể không trả lời vấn đề này: “Thoải mái…”

Vừa dứt lời, nàng cảm giác được gậy thịt to lớn khiến nàng vừa yêu vừa hận kia lại đặt giữa hai chân mình, nàng thở dốc tinh tế, chờ mong gậy thịt to lớn kia cắm vào, nhưng nam tử lại không làm thế. Cho dù âʍ đa͙σ co rút dữ dội như muốn mời gọi hắn, hắn cũng không tiếp tục hành động.

“Phu quân?” Tiếng nức nở trong giọng nói của Trình Tuyết Nhàn càng nặng nề hơn.

Hạ Cẩn lại hỏi: “Nói, ta làʍ t̠ìиɦ có khiến nàng thoải mái hay không?”

“…Phu quân!” Trình Tuyết Nhàn thấy làm thế nào hắn vẫn bất động, bị du͙© vọиɠ mê muội đầu óc, nàng chỉ đành khóc lóc cầu xin: “Thoải mái… rất thoải mái… chàng, chàng mau… mau tiếp tục đi…”

“Nói hoàn chỉnh.”

“…Chàng, chàng… chàng làm, làʍ t̠ìиɦ thϊếp… rất, rất thoải mái… huhu…”

Lúc này Hạ Cẩn mới vừa lòng nhét gậy thịt vào, sau khi nặng nề va chạm vài cái, hắn cắn vành tai nàng, thổi khí vào lỗ tai nàng: “Rất thoải mái đúng không? Nam nữ hoan ái là chuyện rất bình thường, huống chi chúng ta còn là phu thê… Rất thoải mái đúng không, nàng muốn gì ta đều có thể thỏa mãn nàng, chỉ cần nàng nói ra.”

Dường như bị tên ma quỷ Hạ Cẩn này dụ dỗ thành công, Trình Tuyết Nhàn do dự một lát rồi nói: “Muốn, muốn chàng nhanh hơn một chút… mạnh hơn một chút…”

Trong mắt Hạ Cẩn mang theo ý cười, nghe lời tăng thêm sức lực và đẩy nhanh tốc độ, từng cú va chạm đều cắm thật sâu, tiếp tục dụ dỗ tiểu thê tử của hắn: “Như vậy sao?”

“Ưm… a… quá, quá nhanh… ưm a…”

Nam tử giảm sức lực một lần nữa, chỉ lặp lại: “Nàng muốn gì, chỉ cần nàng nói ra, ta đều có thể thỏa mãn nàng, Nhàn Nhàn.”

Ánh mắt Trình Tuyết Nhàn tan rã, yếu ớt chịu đựng nam tử.

-- Thứ, thứ gì cũng được?
« Chương TrướcChương Tiếp »