Chương 7: Thượng thư lệnh Hà Tề

Mặc dù Toàn Châu không thiếu gia tộc quyền thế, thế nhưng vẫn không thể sánh bằngThượng Kinh dưới chân thiên tử. Lâm phủ bất quá cũng chỉ là nhà của một quan viên nhỏ, môn hộ mặc dù thanh chánh, nhưng ngưỡng cửa lại không cao lắm.

Lâm Chiêu Chiêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một phủ đệ khí phái như vậy, và đây cũng là phủ đệ của cha ruột nàng, -- thượng thư lệnh Hà Tề.

Nhưng mà trải qua nhiều năm sở học lễ giáo nàng cũng không dám quên, vì vậy nàng không nhìn loạn xung quanh, cũng bảo những người đi theo nghiêm chỉnh không nhìn loạn.

Tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, ba con khoái mã dừng trước cửa Hà Phủ, con ngựa dẫn đầu trắng như tuyết, nhưng bốn móng ngựa lại nhuộm mực, người ngồi phía sau giẫm lên yên sắt, thong dong xuống ngựa, ném dây cương cho tùy tùng phía sau, sải bước đi vào trong phủ, rất quen thuộc, nhưng hắn lại nhìn Lâm Chiêu Chiêu trước cửa.

Nam tử mặc trường bào màu xanh, bên trên vẽ cảnh núi xanh, đầu đội ngọc quan, bên hông cũng treo bạch ngọc, diện mạo tuấn lãng văn nhã.

Mà Lâm Chiêu Chiêu lại mặc màu vàng nhạt, dịu dàng như nhụy hoa, ngọt giống như mật, bởi vì vẫn còn trong tang kỳ, cho nên ít trang điểm hơn, chỉ vẽ hai hàng mi cong cong.

Người hầu trước cửa cúi đầu khom lưng với người đi đầu, eo cong mặt cúi xuống đất, lưng hướng lên trời, cung kính nói: "Điện hạ an."

Điện hạ?

Lâm Chiêu Chiêu vừa chạm mắt với hắn, liền lập tức cụp mắt xuống không nhìn tiếp nữa.

Có thể gọi là điện hạ, không ai qua được hoàng thân quốc thích, mà đυ.ng phải quyền quý chưa chắc là một chuyện may mắn, Lâm Chiêu Chiêu giả bộ cái gì cũng không biết.

"Vị này chính là?" Lâm Chiêu Chiêu không nhìn hắn, hắn lại nhìn chằm chằm đối phương, đồng tử lóe lên ánh sáng rực rỡ, Lâm Chiêu Chiêu khẽ mím môi, xoay người không cho hắn nhìn.

Thị vệ vội vàng nói: "Đây là Chiêu cô nương mới từ ngoài thành đến." Đây có thể coi như là lời giải thích tại sao Lâm Chiêu Chiêu đứng ở trước phủ, mà đối phương lại chưa từng gặp nàng.

"Chiêu cô nương......" Hắn vẫn lớn mật nhìn chằm chằm Lâm Chiêu Chiêu, ánh mắt hơi thăm dò.

Lâm Chiêu Chiêu không dám nhìn hắn, nhưng lại không thể không chào đối phương, có thể coi như là tri thư thủ lễ: "Điện hạ an."

Cô dường như nghe thấy đối phương cười khúc khích, nhưng còn chưa kịp ngước mắt lên xem hắn đang cười cái gì, đối phương đã bước qua bậc cửa cao màu son, bỏ lại Lâm Chiêu Chiêu thơm như đóa hoa xuân trong gió đông.

"Ôi, trách ta, làm cho cô nương đợi lâu." Hà quản gia từ trong phủ vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chiêu Chiêu.

"Không tính là lâu, làm phiền quản gia." Lâm Chiêu Chiêu gật đầu với y.

Mấy người sai vặt xa phu được người khác đưa cả người lẫn ngựa đi nghỉ ngơi, hai người Vũ Tế Phong Vi thì ôm hành lý, cùng với Lâm Chiêu Chiêu được Hà quản gia dẫn đi vào.

"Cô nương được sắp xếp ở Phương viên nằm ở phía tây, còn bên cạnh là nơi ở của Sương cô nương, Hinh viên."

Sương cô nương trong miệng Hà quản gia là con gái của Hà Tề và Cao Khanh Ý, nữ nhi của tiền thượng thư lệnh sinh ra, cũng là em gái khác mẹ của Lâm Chiêu Chiêu.