Chương 22

Trong lòng Phó Cảnh chỉ có Hứa Linh là người chiếm vị trí cao nhât, Hứa Tịch chỉ là anh có chút thương hại dành cho cô, anh luôn cho rằng như vậy. Một tháng nữa Hứa Linh sẽ quay về, lúc đó anh và Hứa Tịch sẽ kết thúc.

Cô cũng không phải kẻ ngu ngốc mà không nhìn ra được A Ngữ đi rồi không quay về nữa, chỉ là cô cảm thấy muốn lợi dụng anh, được anh thương hại một chút, lưu luyến một chút vì không biết lúc nào chị Hứa Linh sẽ về.

Chị ấy về rồi cô sẽ biến thành người vô gia cư, không có nhà, không có người thân, cũng chẳng còn ai bên cạnh. Như vậy từ bây giờ cô có nên ra ngoài đi làm, dành dụm một chút sau này có thể mua một căn nhà nhỏ, không lấy chồng nếu được sẽ nhận vài đứa bé bất hạnh về nuôi, như vậy cũng thật tốt.

Dạo gần đây Phó Cảnh đối với cô rất tốt, cũng rất thường xuyên về nhà ăn cơm tối, còn cho cô một căn phòng mới, trong lòng có chút cảm kích.

“Phó Cảnh! Anh cảm thấy em nấu món nào là ngon nhất? ” Hứa Tịch không động đủa, cô nhìn anh có chút mong đợi.

“ Là sườn xào chua ngọt và canh cải ngọt ” Phó Cảnh như đã quen rồi nên vô cùng bình thản trả lời.

Cô mỉm cười khẽ gật đầu “ Ừm! Anh ăn nhiều một chút, cafe cũng chỉ được uống buổi sáng một chút thôi ” cô bên cạnh luyên thuyên.

Anh có chút khó chịu lúc này mới đưa mắt nhìn cô dáng vẻ rất lạnh nhạt “ Từ khi nào em lại nói nhiều như vậy? ” dạo gần đây anh cảm thấy cô nói rất nhiều, cứ luyên tha luyên thuyên, bắt anh làm cái này làm cái kia, cái này không tốt, cái kia cũng không được.

“ Em cũng không biết, xin lỗi vì khiến anh khó chịu ” Cô vội vàng thu lại dáng vẻ tò mò của mình, cúi đầu xin lỗi anh.

“ Ừ! ”

Cô không ăn, trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện sẽ tìm việc làm, dù sao sau khi ly hôn cô cũng chẳng còn nhà để về.

Có biết không? hai hôm trước khi cô về Hứa Gia, chân còn chưa nhất vào cửa chính bên trong tiếng ba và mẹ cô đã nói chuyện tiếng cười rôm rả còn nhắc đến tên của cô, lúc đó cô đã sững lại sau đó vẫn mỉm cười quay đầu.

Có biết tại sao bạn bè xung quanh đều gọi cô là con riêng không? hoặc là....đứa con ghẻ chẳng hạn vì cô chưa từng được người trong nhà yêu thương, cô mắc bệnh tâm lý, đều cô tự mình tìm cách chữa, fluoxetine cũng là cô tự mình mua bằng tiền đi làm thêm.

Vì với cô cái chết rất đáng sợ, cô rất sợ bản thân sẽ chết đi, sẽ bị thối rửa thật lòng mà nói Hứa Tịch rất sợ chết, nó là thứ khiến cô sợ nhất trên đời.

Hôm đó cô nghe ba cô nói với mẹ cô “ Một tháng nữa Hứa Linh về, Hứa Tịch nó sẽ ly hôn với Cảnh Nghiêm trả lại thân phận rồi cho con bé, để con bé ở nước ngoài chịu cực như vậy ” giọng ông có chút đau lòng, khi nghĩ đến chuyện Hứa Linh ở nước ngoài vất vả.

“ Ly hôn rồi ông cũng đừng cho con bé Hứa Tịch về đây, dù sao nó cũng không nằm trong sổ hộ khẩu của Hứa Gia ” Mẹ cô lạnh nhạt nói, bà không coi cô là con gái mà chỉ coi như là người ở nhờ mà thôi.

Cô đứng bên ngoài nghe được, sững sốt không dám tin, hộ khẩu không ở Hứa Gia? Vậy hộ khẩu ở đâu? vì nếu không có hộ khẩu cô không thể đăng ký kết hôn với Phó Cảnh.

Mấy giây sau giọng điệu của ba cô “ Thật may vì dì nó có chút lòng, tin chúng ta mới cho nó vào hộ khẩu ”.

Cuối cùng thứ cô nhận ra là, hoá ra không phải ai cũng tốt với con cái, cô đúng là người bất hạnh nhất trên đời, có phải kiếp trước đã làm rất nhiều chuyện xấu không?

Có một chuyện mãi mãi Hứa Tịch cũng không biết được năm đó Hứa Nguyệt dì của cô và Hà Văn Lâm chồng bà ấy, không có con nên mới để cô vào hộ khẩu sau khi ông bà mất ở nước ngoài, toàn bộ tài sản đều được chuyển vào tên Hứa Tịch nhưng cô không biết.

Ba cô biết chuyện đã từng lừa cô để lấy hết nhưng cô cũng chẳng hay biết gì cả, có khi đến khi chết đi cô cũng sẽ chẳng bao giờ phát hiện, cái gọi là người nhà mãi không bao giờ dành cho cô.

Hứa Tịch không nghe nổi nữa, cô quay lưng rời khỏi Hứa Gia, vốn định về xem mọi người thế nào, xem họ vẫn tốt.

Chỉ có cô lúc nào cũng không tốt.

Trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cô hình như cảm nhận được một chút không khí lạnh của mùa đông, vậy mà bên ngoài cũng không lạnh bằng trong lòng.

Từ ngày hôm đó Hứa Tịch tuyệt nhiên không xem bản thân là người của Hứa Gia nữa, vì dù sao cô cũng không chung hộ khẩu với họ, cũng chẳng phải nhà cô, bản thân ở nhờ lại còn không biết.

Thật ra cô rất ngưỡng mộ Hứa Linh, chị ấy cái gì cũng tốt, học lại rất giỏi cũng rất được lòng ba mẹ, số phận cũng rất tốt, có thể gặp Phó Cảnh một người yêu thương cô như vậy.

Giá như cô được một chút thì có phải tốt hơn không.

Cô bé năm đó ngồi một góc nhận được viên kẹo ngọt, bây giờ đã không thích ăn kẹo nữa, vì chẳng có loại kẹo nào ngọt bằng viên kẹo năm đó, viên kẹo mà cô đang mυ"ŧ rất có thể sẽ trở nên đắng ngắt bất cứ khi nào, hiện tại cũng không cảm nhận được mùi vị.