Lại sai Bắc Minh vào cung truyền tin tức cho Cố Trường Quân.
Đây là lần đầu Chu Oanh vào cung.
Đi về phía trước theo con đường nhỏ tường đỏ trong cung chỉ cảm thấy con đường này vừa dài vừa hẹp như thể đi cả đời cũng không xong.
Tường viện của Tú Dục cung cao rộng, bên trong treo chuông vàng, nuôi đủ trăm ngàn loài hoa, cực kì tráng lệ.
Chu Oanh không dám nhìn loạn, hai người nàng và Xuân Hi chỉ có thể cung kính cúi thấp đầu lặng lẽ chờ quý phi triệu kiến.
Tấn đế còn chưa đi, hắn đang cầm bút vẽ lông mày cho quý phi.
Quý phi vốn có một đôi mày dài như nét núi xa, màu nhàn nhạt, đặt trên gương mặt xinh đẹp nhu mì tuyệt trần vô cùng hợp, vừa đúng tăng thêm sức quyến rũ.
Tấn đế chấm thêm chút phấn vẽ lông mày, một nét lại một nét, tô hết sức tỉ mỉ.
Ông ta kẻ lông mi cho nàng không phải lần đầu tiên, lúc tâm trạng tốt, vuốt ve mái tóc giúp nàng búi tóc cũng có.
Làm xong, cung nhân bưng chậu đồng tới để Tấn đế rửa tay, bên ngoài bẩm lại: “Cố tiểu thư của phủ An Bình hầu tấn kiến, đang ở bên ngoài chờ.”
“Nhân Nhân, không nên làm quá.”
Tấn đế không nỡ mắng nàng ta, chỉ có thể buông lời nhắc nhở không nặng không nhẹ.
La quý phi quay mặt đi: “Thϊếp có thể làm gì chứ? An bình hầu là sủng thần của bệ hạ, thϊếp còn dám đánh cháu gái hắn hay sao? Chẳng qua thϊếp nghe nói trong kinh thành có đệ nhất mỹ nhân như vậy nên muốn nhìn gần một chút mà thôi.
Tấn đế thấy nàng ta không vui vội vàng tỏ ra vui vẻ, đi lên ôm lấy nàng ta: “Ngốc, còn ai có thể đẹp hơn nàng chứ? Trẫm từng nghe lời đồn này chắc cũng không phải giả, cháu gái của hắn đó thực ra không phải nhận nuôi mà là con gái huynh trưởng hắn sinh ở bên ngoài. Nàng có chừng có mực, cũng không nên vì vậy mà trách tội Trường Quân.”
La quý phi buồn bực đẩy ông ta ra: “Hay lắm, hay lắm, trong lòng Lục ca chỉ có Trường Quân, còn chỗ nào cho tần thϊếp? Người ta an phận thủ thường trong cung lâu như vậy đã từng cáu giận với ai chưa? Hoàng thượng ngày ngày giày vò người ta, Nhân Nhân cũng nhịn cơ mà? Giờ đến Cố Trường Quân, rồi đến cháu gái của hắn mà thϊếp cũng phải dè dặt? Lòng bệ hạ có thiên lệch khiến người ta không phục!”
Tấn đế cười: “Ngốc, trong lòng trẫm nghĩ gì nàng còn không biết hay sao? Trẫm thiên vị hắn hay thiên vị nàng, nàng còn không biết à? Đổi thành người ngoài giả truyền thánh chỉ, nàng đoán xem trẫm có nghiêm trị hắn hay không?”
La quý phi thoái chí, nàng ta chu mỏ: “Hoàng thượng muốn trị tội vậy thì trị đi, dù sao thϊếp làm đâu chỉ có mỗi chuyện này, phạm phải nhiều chỗ sai, hoàng thượng dứt khoát đếm tội luận phạt, chém đầu thϊếp thôi.”
Tấn đế nựng khuôn mặt nàng, cắn răng nói: “Nàng ỷ vào trẫm thương nàng. Nàng cho là trẫm thực sự không dám xử lí nàng? Chờ tối nay trẫm tới xem nàng có còn phách lối được hay không.”
Mặt La quý phi đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng đấm vào bả vai ông ta: “Hoàng thượng đã là người mấy chục tuổi rồi mà còn không đứng đắn như thế.”
Tấn đế vẫn không dừng lại: “Nàng đấy, an dưỡng cho tốt, lo nghĩ ít đi, trẫm còn chờ nàng sinh hoàng tử cho trẫm đấy.”
Nói đến đúng chỗ thương tâm của La quý phi, mặt mũi nàng ta rõ ràng trở nên cứng đờ, Tấn đế nhận ra đã lỡ lời nhưng Chu Oanh ở bên ngoài cũng không tiện lưu lại dỗ dành, ông ta đành thở dài, để người hầu kẻ hạ mặc long bào rồi vào triều.
Tấn đế chậm rãi đi ra ngoài đại điện, từ xa đã nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp đứng trong khoảng sân viện đầy nắng ban mai.
Mặc lập lĩnh màu vàng lót lụa, quần màu xanh trùng điệp núi non giống như một cái cây nhỏ duyên dáng yêu kiều, đâu đâu cũng thấy mát mẻ, trẻ trung và tươi non.
Thái giám mở đường thét lên: “Hoàng thượng khởi giá.”
Cô gái kia lật đật tránh sang một bên, Tấn đế chú ý tới cái mũi nhỏ thanh tú trên gò má nàng, khuôn miệng mỏng xinh xắn, lông mi vừa dày vừa cong.
Trong lòng Tấn đế đang nghĩ gì không ai biết, tất cả ý nghĩ cùng lắm chỉ thoáng qua đầu trong nháy mắt.
Chúng triều thần vẫn còn ở trước điện Chánh Dương, đây là lần thứ bao nhiêu ông lỡ dịp lâm triều chỉ vì tham luyến sự ôn nhu của La quý phi.
Chu Oanh được triệu kiến, vừa đi vào trong viện liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm mà mùi Long Tiên Hương cũng không đè xuống được.
Theo quy củ, nàng không thể nhìn thẳng mặt quý phi, chỉ có thể cúi đầu cung kính: “Quý phi nương nương vạn phúc.”
“Ngẩng đầu lên.”
Một giọng nữ vô cùng nhẹ, còn hơi yếu ớt.
Chu Oanh cũng từng nghe nói về sự tích của vị La quý phi này. Đây là một truyền kì. Mười sáu tuổi vào cung, một khi được hoàng thượng coi trọng, năm năm ngắn ngủi đi thẳng từ tú nữ lên thành quý phi. Tính đến nay đã vào cung mười năm, hoàng thượng vì nàng mà nhiều năm không chọn tú, chỉ có điều nàng chưa sinh được con nhưng sủng ái chưa từng suy giảm.
Trung cung không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ chuyện nàng không quản lý phượng ấn, còn những đãi ngộ, uy nghiêm khác đều không khác gì hoàng hậu.
Chu Oanh chầm chậm ngẩng đầu lên.
La quý phi không nói, âm thầm đánh giá nàng.
Từ trên xuống dưới, một lần lại tiếp một lần.
La quý phi đã nghe qua về dung mạo của nàng, nàng ta không sững sờ trước nhan sắc ấy, điều khiến nàng ta kinh ngạc là cái khác.
La quý phi không nhìn nữa, nàng ta bảo cung nhân chỉ chỗ cho Chu Oanh ngồi, liếc Xuân Hi đầy ẩn ý, nói: “Mời vị cô nương này ra bên ngoài một chút.” Ý là muốn nói chuyện riêng với Chu Oanh.
Xuân Hi lo lắng lui xuống, cung nhân hầu hạ cũng lục tục rời đi, chỉ chừa lại cận hầu lo chuyện trà nước ở bên cạnh.
La quý phi chỉ chiếc ghế phía sau rồi nói: “Ngồi xuống đi.”
Chu Oanh tạ ơn rồi ngồi xuống, trong lòng lo lắng bất an, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của La quý phi lộ ra chút kì quái.
“Bổn cung nghe nói.” La quý phi cười nói, “Bách Ích nhà chúng ta nhìn trúng cô nương. Đứa nhỏ Bách Ích này sinh sau đẻ muộn nhưng rất hiểu chuyện, cũng hai mươi mấy rồi mới tính đến chuyện kiếm người ràng buộc mình. Bổn cung gọi cô nương tới đây, thứ nhất là giúp Bách Ích ra mặt hỏi thăm, thứ hai cũng là muốn hỏi ý kiến của cô nương một chút.”
Chu Oanh lật đật đứng lên rồi lại quỳ xuống: “Bẩm quý phi nương nương, thần nữ không có liên quan gì với La tướng quân, quả thực không thể xứng với câu “nhìn trúng” của nương nương. Thần nữ không cố ý tiếp cận La tướng quân, cũng ngàn vạn lần không dám có suy nghĩ thiếu an phận.”
La quý phi đương nhiên không thực sự có ý hỏi nàng có muốn gả cho La Bách Ích hay không, nàng ta biết Chu Oanh không coi trọng La Bách Ích, La gia cũng không có khả năng kết tình thông gia với Cố gia.
“Thật à? Ngươi không muốn là ý của chính ngươi hay là ý của tam thúc Cố Trường Quân nhà ngươi?”
Ba chữ Cố Trường Quân khiến Chu Oanh khẽ nhếch môi, đôi môi bị hắn làm bị thương đêm đó dường như vẫn còn đang sưng nóng. Chu Oanh khẽ ngừng lại, đáp: “Là ý của thần nữ, cũng là ý của tam thúc. Hôn sự của thần nữ đều do lão thái thái và tam thúc làm chủ.”
La quý phi cười khẽ: “Vậy ngươi thì sao, ngươi chưa từng đem lòng yêu thích một thiếu niên lang nào sao? Những thiếu nữ trẻ tuổi, trong lòng ai mà lại không có người mình thích cơ chứ? Bổn cung cũng là người từng trải, ngươi cứ nói với ta, bổn cung thay ngươi giữ bí mật. Nếu ngươi đồng ý, chỉ cần ngươi cầu xin bổn cung, nói không chừng bổn cung còn có thể thay ngươi xin thánh thượng một ân điển, để người ban hôn cho các ngươi.”
Nói ra người nàng thích là có thể gả?
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoảng qua một cái mà thôi, Chu Oanh khổ sở đè con tim mình xuống, lắc đầu một cái: “Thần nữ không có người yêu.”
La quý phi cười một tiếng: “Ngươi chưa có? Vậy tam thúc của ngươi thì sao? Ngươi có biết trong lòng hắn có ai hay không?”
Câu hỏi này khiến Chu Oanh chấn động.
Nàng suýt nữa cho rằng La quý phi biết mối quan hệ giữa nàng có Cố Trường Quân.
Chu Oanh trợn mắt há mồm nhìn La quý phi, thấy nàng ta chỉ nghịch nghịch bộ móng tay sơn đỏ thẫm của mình, có lẽ câu hỏi này cũng chỉ là một câu hỏi bình thường?
Là tùy ý hỏi chuyện thường ngày? Hay khinh nàng chỉ là một đứa nhóc con, đang muốn bẫy nàng, muốn biết tam thúc định kết thân với triều thần nào ư?
“Ta… Thần nữ…” Chu Oanh khó khăn đáp lời. “Thần nữ không biết.”
La quý phi thở dài, dường như nàng ta có chút không thoải mái nên đưa tay lên vuốt ngực, cung nhân kia vội vã mang đệm dựa tới để nàng ta gối lên.
La quý phi dựa vào đó, hô hấp mới dễ dàng hơn một chút, nàng ta kìm nén những cơn ho khan muốn xông ra khỏi cổ họng, uống một hớp trà: “Tam thúc của ngươi không có ý định thành hôn sao?”
Nàng ta ngừng một chút, lại nói: “Hoàng thượng vì chuyện này mà hao tâm tổn ý rất nhiều.”
Chu Oanh cúi thấp đầu, không dám nhìn La quý phi. Trong lòng nàng có quỷ, sợ người khác chỉ cần liếc qua nàng là lộ chuyện.
Có một số việc phải chôn giấu tận trong xương tủy. Không ai có thể thấy, không thể để bất cứ ai nhìn ra đầu mối.
Thực ra Chu Oanh rất giỏi che giấu những ưu tư của mình, nhiều năm như vậy nàng dường như đã trở thành một người không có cá tính.
“Chuyện của tam thúc, thần nữ cũng không rõ lắm.” Chu Oanh miễn cưỡng cười gượng. “Khiến hoàng thượng và quý phi bận lòng chuyện riêng của tam thúc, thần nữ thấy đây cũng là ân điển dành cho tam thúc rồi.”
La quý phi nói: “Đúng vậy, hẳn là vậy rồi.”
Đề tài tiếp tục không mặn không nhạt, La quý phi nói chuyện rất rời rạc. Ngoài vài chuyện chăm sóc chải chuốt hàng ngày, Chu Oanh không tìm được chủ đề nào khác. Dường như thực sự không ai có thể hầu chuyện với nàng ta nên mới tùy ý chọn một cô nương vào cung hầu chuyện nàng.
La quý phi hỏi gì nàng cũng đáp mấy câu một cách cẩn thận. La quý phi cũng không hề tự cao tự đại như trong truyền miệng, nàng ta rất ôn hòa, thậm chí còn có chút yếu ớt, nói chuyện uể oải, dường như nghĩ tới cái gì thì nói cái đó.
Chút xíu sợ hãi trong lòng được giải tỏa, La quý phi cũng không thả người, cung nhân bê thuốc vào, nàng ta uống từ từ, còn nói muốn giữ Chu Oanh lại đây dùng cơm trưa.
Lão phu nhân ở nhà còn đang lo lắng chờ tin tức của nàng, Chu Oanh đứng lên, chuẩn bị cáo từ trước.
Đúng lúc đó, một tiểu thái giám môi đỏ răng trắng chạy vào bên trong dập đầu với La quý phi rồi nói: “Nương nương, An Bình hầu nghe nói Cố tiểu thư đang ở trong cung, giờ đang đợi ở bên ngoài nói muốn đón tiểu thư cùng về nhà.”
Trong lòng căng thẳng không chỉ có Chu Oanh, còn có La quý phi, nàng ta cười như có như không, móng tay cắm thật chặt vào lòng bàn tay, thở hổn hển mấy hơi mới có thể chậm rãi đáp lời: “Ha, vậy à? An Bình hầu, giờ này đang ở đâu?”
Thái giám đó nói: “Ngay ngoài cửa cung, đang chờ Cố tiểu thư ạ.”
Ánh mắt của La quý phi bất chợt quét về phía Chu Oanh.
Trên gương mặt thiếu nữ thừa ra một rặng mây đỏ khả nghi.
Chu Oanh cúi thấp đầu, mi mắt cũng rũ thấp, La quý phi nhìn không ra biểu cảm của nàng lúc này là cái dạng gì, trong lòng nàng ta dường như có chút hiểu lầm mà lại không dám chắc chắn, chỉ có thể dò xét vu vơ: “Ha, bổn cung lại không biết An Bình Hầu là một người yêu quý tiểu bối như vậy.”
Bên ngoài đồn Cố Trường Quân hung bạo, ngay cả triều thần kì cựu cũng có chút kiêng dè khuôn mặt cục đá của hắn.
Hắn tự mình xin ý chỉ tới hậu cung chỉ là vì tiện đường đón dưỡng nữ của huynh trưởng? Ha, cũng có thể là cháu gái ruột, bên ngoài đồn đại nha đầu này là con gái riêng Cố Trường Lâm có bên ngoài mà.
Là sợ nàng làm khó Chu Oanh sao?
Hàng mi cong vυ"t của La quý phi không kìm được mà rung lên, trong lòng hắn mình chính là một yêu phi, là một kẻ độc ác.
La quý phi siết chặt tay thành nắm đấm, thần sắc trên mặt không rõ ràng: “Gọi hắn vào đây đón người đi.”
Ánh mắt của thái giám kia lộ vẻ luống cuống hốt hoảng, hắn cúi đầu nói: “An Bình Hầu nói ngày ấy chờ ở bên ngoài.” Tuy được chuẩn tấu vào hậu cung nhưng cung phi không phải là người muốn gặp là gặp, nếu muốn truyền An Bình Hầu vào chẳng khác gì hại hắn hay sao?
La quý phi lại giống như vừa nghe được một trò cười nào đó thú vị lắm: “Được, vậy nói hắn cứ chờ ở ngoài đi.”
Nàng ta xoay mặt nhìn sang Chu Oanh: “Bổn cung nghe nói, ngươi ở nhà hầu bệnh bên cạnh lão thái thái?”
Chu Oanh gật đầu, nàng không hiểu rốt cuộc vị quý phi này có ý gì.
“Bệnh táo bón của bổn cung đã kéo dài nhiều năm, rất hay đau hông, tay của các nương trẻ như các ngươi lại nhẹ nhàng, bóp cho bổn cung được không?” Thấy Chu Oanh chần chừ, nàng ta lại nói: “Sao thế, Cố tiểu thư không muốn làm?”
Chu Oanh đành phải khuất phục: “Thần nữ tuân lệnh.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vọng tới tiếng thông truyền, người trong xe đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế.”
La quý phi cắn răng: “Hoàng thượng đến đúng lúc thật đấy.”
Vì một nha đầu nhỏ bé, Cố Trường Quân mời cả tượng phật lớn như hoàng thượng tới để ép nàng thả người?
Được lắm, hay ho lắm. Bọn họ cho rằng nàng là ai? Nàng cẩn thận hành xử như vậy lại đi gây khó dễ cho một nha đầu ranh con?
Chu Oanh vừa đúng lúc cáo lui, Tấn đế đã vén rèm đi vào, La quý phi nhắm hai mắt, khoát tay cho nàng đi.
Tấn đế nhìn bóng lưng của Chu Oanh, dường như có điều suy nghĩ.
Chu Oanh nhìn thấy Cố Trường Quân ở bên ngoài cung, phiến đá nặng trong lòng cũng được đổ bỏ.
Cố Trường Quân đón nàng, dùng thần sắc nghiêm trọng quan sát Chu Oanh: “Không sao chứ? Nàng ta có làm khó gì không?”
Chu Oanh lắc đầu một cái, sắc mặt nàng tái nhợt: “Tam thúc, sao người lại tới đây?”
Cố Trường Quân không nói, hắn thuận thế đưa tay qua muốn dắt tay nàng.
Chu Oanh lùi một bước, nhìn hắn lắc đầu: “Tam thúc…”
Xuân Hi đuổi theo từ đằng sau: “Cô nương không sao chứ? Dọa chết nô tỳ rồi!”
Quy củ trong cung rất chặt, chỉ lỡ nói một câu không thể nói cũng có thể rơi đầu.
Tấn đế tới dùng ngọ thiện cùng quý phi rồi lại đi xử lí công việc.
La quý phi tắm sau giờ Ngọ rồi nằm nghiêng trên giường, cung nhân đảm nhiệm công việc thoa sáp thơm lên lưng cho nàng ta.
Hồi lâu sau La quý phi mới mở mắt, chậm rãi hỏi: “Xuân Dao, ngươi có cảm giác vị Cố tiểu thư đó lớn lên giống ai hay không?
Xuân Dao gật đầu: “Quý phi không hỏi nô tì còn không dám nói, vị Cố tiểu thư kia có đôi mi mắt hơi giống nương nương.”
Cảm thấy lời này có hơi lỗ mãng, nàng ta lại bối rối nói thêm một câu: “Nhưng mà không có được thần sắc tốt như nương nương.”
La quý phi lắc đầu, cắn môi nói: “Giống ta? Tướng mạo của cô nương này khiến ta luôn có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi…”
La quý phi rơi vào trầm tư, Xuân Dao không dám quấy rầy, đắp thêm thảm nỉ cho nàng ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Chiếc xe ngựa màu xanh duy nhất bên ngoài cung không có gì bắt mắt phi đường dài.
Cố Trường Quân nắm tay Chu Oanh, yêu lặng ngồi trong xe.
Hồi lâu sau Chu Oanh mới ngửa đầu hỏi hắn: “Tam thúc, La gia có phải có đυ.ng chạm gì với chúng ta không?”
Cố Trường Quân rũ mi mắt: “Chuyện triều đình tương đối phức tạp.”
Chu Oanh mím môi: “Không nói chuyện triều đình, ta cảm thấy La quý phi dường như rất hận Tam thúc?”
Cố Trường Quân không lên tiếng, giơ tay vuốt ve tóc mai của nàng.
Mới xuất cung không bao lâu, Chu Oanh lại vào cung lần nữa.
Lần này lại không phải do La quý phi bày mưu đặt kế, Thái Hậu hạ chỉ gọi tất cả những nữ quyến chưa lập gia đình của đại quan nhị phẩm trở lên vào cung bái yết.
Bắt đầu làm tiết Vạn Thọ, các phiên vương được ban đất phong đều tiếp chỉ về kinh chúc thọ. Linh vương phi vừa mới qua đời, đến nay Linh vương vẫn chưa tục huyền, mời chúng nữ vào cung lúc này chính là muốn chọn một vị phi tần cho Linh vương.
Mượn lần hội họp long trọng này, Tấn đế lại hạ xuống mấy ý chỉ.
Đầu tiên chính là gả Mẫn Tuệ quận chúa cho La Bách Ích mới từ Mạc Bắc về.
Trong Thọ Phương cung của Thái Hậu đầy những quý phụ nữ quyến quan viên ăn mặc lộng lẫy.
Chu Oanh cúi thấp đầu không nói một lời ngồi sau đám người bị gọi tên.
“Cô nương nhà họ Cố, tới đây, để bổn cung nhìn một chút.”
Chu Oanh nhìn lên thấy ánh mắt của người trong phòng đều hướng về phía mình.
La quý phi mặc lễ phục màu đỏ thẫm ngồi bên cạnh thái hậu đang cười chúm chím chờ nàng đi qua đó.
Có người cười khen: “Cô nương của phủ An Bình Hầu xinh đẹp thật đấy, nghe nói tính tình cũng lương thiện.”
Thái hậu nhìn dáng vẻ của Chu Oanh, rõ ràng có hơi kinh ngạc.
Đứa nhỏ này bà đã nhìn thấy ở đâu rồi?