Chương 83: Cướp

Lâm Hoa ngồi trên lưng Hắc Phượng, mùi máu tanh nồng nặc. Nàng cúi đầu, ưu thương nhìn phế tích

Vạn Yêu thành.

Sau cuộc chiến Thần – Yêu, Yêu Hoàng chết đi, Yêu giới lâm vào khủng hoảng. Yêu ma chém gϊếŧ khắp nơi, cả Yêu giới thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Không có Yêu Hoàng trấn giữ, phàm là yêu tinh có chút tu vi đều muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, thống lĩnh Yêu Giới, tâm niệm này dấy lên từng đợt mưa máu gió tanh, đẩy Yêu giới vào bóng tối.

Yêu giới không bị Thần giới tiêu diệt, nhưng lại tự hủy trên tay mình, mắt thấy Yêu giới bị tổn hại nghiêm trọng, có nguy cơ sụp đổ, lũ yêu rối rít dừng tay, định ra thệ ước, chờ Yêu giới khôi phục nguyên khí sẽ quyết thắng thua.

Yêu Giới tạm thời khôi phục hòa bình, nhưng những vùng bị tổn hại rất khó phục hồi như cũ. Yêu tinh cấp thấp hầu hết đã chết trong những trận tranh giành quyền lực, cộng với điều kiện sinh tồn quá hà khắc cho những yêu tinh mới sinh, vì vậy dù đã trải qua vạn năm, Yêu giới vẫn tiêu điều.

Lâm Hoa ưu tư hồi lâu, liền cùng Hắc Phượng bỏ đi.

Vạn Yêu thành đã hủy, nàng cũng không còn đất đặt chân, Yêu giới to lớn, yêu tinh có năng lực cường đại đếm không hết. Chẳng may gặp phải, nàng và Hắc Phượng còn không đủ nhét kẻ răng người ta, nàng cần tìm một chỗ yên tĩnh sống qua ngày.

Tìm hồi lâu, cuối cùng quay trở lại chỗ ban đầu Yêu Hoàng tìm được nàng, cũng là nơi nàng dưỡng thương, nơi đó an tĩnh vắng vẻ, lại có kết giới Yêu Hoàng bố trí, hẳn là chỗ ẩn thân tốt.

Lười biếng nằm trên cỏ, Lâm Hoa ôm tiểu Hắc Phượng, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm.

Vạn năm trước, nàng sống không bằng chết nằm ở đây, khi đó nàng chỉ một lòng muốn chết đi, thoát khỏi khổ sở vô biên này... Ai ngờ số mạng khó liệu, thời gian đổi thay, những người thương nàng, hận nàng, giúp nàng, yêu nàng đã sớm ra đi, chỉ còn mình nàng. Cảm giác chỉ còn một mình mình cô đơn, có ai thấu hiểu?

Sớm biết như thế, không bằng ban đầu cứ chết đi.

Trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Lâm Hoa chỉ cảm thấy vật trong ngực giật giật, nàng cúi đầu thấy đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm mình. Lâm Hoa sững sờ, sau đó cười khẽ, không để ý Hắc Phượng kháng nghị, ôm thật chặt nó.

Thật may vạn năm này, có ngươi ở cùng với ta......

Ở nhân gian ngây người vạn năm, Lâm Hoa đã không còn quen với cuộc sống màn trời chiếu đất nữa, nàng dựa theo trí nhớ, ăn trộm hoặc giành được rất nhiều vật liệu xây dựng, làm một căn phòng nhỏ ở Yêu Giới

Tứ hợp viện ngói xanh tường xám, là căn nhà bình thường nhất ở nhân gian. Phía tây viện Lâm Hoa đào một cái giếng nhỏ, bên cạnh giếng trồng một giàn nho. Dây nho chỉ lên được một thước, cực kỳ yếu ớt — mấy chùm nho nhỏ xíu nhìn thật kỹ mới thấy. Viện phía đông là một cây đoàn tụ khổng lồ, sự tích cây đoàn tụ này cũng không nhỏ —— hạt giống trồng cây là từ trong người nàng rớt ra.

Lâm Hoa nghiên cứu hồi lâu, không biết hạt này là cái gì lại chui ra từ trong cơ thể nàng, không phải vật gì nguy hiểm chứ. Có lẽ hồi trước nàng ăn gì linh tinh bị kẹt lại trong người.

Cẩn thận đem hạt cây vùi sâu vào đất, Lâm Hoa chờ cây nảy mầm lớn lên, cuối cùng trở thành đại thụ che trời.

Làm xong xuôi, Lâm Hoa quay vào nhà.

A Dạ mấy ngày nay có gì đó không đúng, không biết ăn phải cái gì, cả ngày ở trong phòng, vẻ mặt uể oải. Lông vũ đen bóng cũng ảm đạm không sáng. Lâm Hoa cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "A Dạ, dáng vẻ này của ngươi, chẳng lẽ muốn thay lông? Ta chỉ thấy mèo chó thay lông, không hề biết là Phượng Hoàng cũng sẽ thay lông."

A Dạ phẫn nộ nhìn Lâm Hoa một cái, lại uể oải vùi vào trong ngực nàng.

Lâm Hoa cau mày, lúc này mới phát giác tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Thường ngày nếu nàng không cẩn thận xúc phạm tôn nghiêm của A Dạ, hắn nhất định sẽ tức giận, nhẹ thì mười mấy ngày không thèm để ý, nặng thì có hoả hình phục vụ, dáng vẻ hắn hôm nay không biết đã có chuyện gì.

Trước kia Lâm Hoa cũng nuôi một con chim phượng hoàng tên Tiểu Ô, nhưng Tiểu Ô rất dễ nuôi, chỉ cần mấy khối thịt đã có thể thỏa mãn hắn. Nhưng con phượng hoàng này đã từng là Phượng Thần cao cao tại thượng, ách. Có lẽ là Yêu Hoàng cao cao tại thượng. Nàng không biết phải phục vụ nó như thế nào, nếu không dùng hỏa Phượng?

Còn chưa dứt suy nghĩ, Lâm Hoa đã bị tiếng nổ kinh thiên động địa ngoài phòng

làm sợ hết hồn, nàng cuống quít thả A Dạ lên giường, chạy ra ngoài phòng —động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ có đại yêu quái tới?

Đỉnh đầu là là đám mây yêu màu tím, lôi điện màu đỏ quỷ dị giống như một con cự long thoát ẩn thoát hiện trong đám mây, tiếng sấm ầm ầm vang vọng đất trời.

Lâm Hoa đứng hình, ngơ ngác nhìn lôi vân trên đỉnh đầu không ngừng lăn lộn, một cỗ sợ hãi từ sâu trong linh hồn thoát ra, con ngươi nàng co rút nhanh, cả người không tự chủ run rẩy.

Trấn áp thiên địa này, nàng không cách nào chống cự, trong lòng chỉ có một ý niệm, lôi vân này chẳng lẽ hướng về phía A Dạ?

Ý niệm trong đầu vừa lên, đã thấy lôi vân sà xuống, cơ hồ dán sát nóc nhà, Lâm Hoa hoảng sợ nhìn lôi vân xoay vần thành một vòng xoáy khổng lồ, càng lúc càng lớn, từng tia chớp phát ra bao trọn vòng xoáy.

"Ầm".

Một tiếng sấm vang, một tia sét lớn đánh trúng căn phòng sau lưng Lâm Hoa, lực ép khiến Lâm Hoa lộn mấy vòng trên đất. Nàng nhếch nhác ngồi dậy, hoảng sợ nhìn kiến trúc

phòng ốc đã thành phế tích. Vốn là một căn phòng giờ thay bằng một hố sâu hoắm.

"Đừng!"

Lâm Hoa thê lương hô to một tiếng, lăn một vòng đến cạnh hố, nàng run rẩy nhìn xuống lại thấy một con Phượng Hoàng màu đen nổi bồng bềnh giữa không trung, lạnh nhạt nhìn lôi vân màu tím trên đỉnh đầu.

Lo lắng biến mất, Lâm Hoa không tự chủ xụi lơ cạnh hố, nước mắt lã chã chảy xuống, cũng may, hắn không có việc gì.

Mây điện trên đầu lại áp xuống mấy phần, sợ hãi mới để xuống lại thót lên tới cổ họng.

Từng lôi điện đánh xuống càng lúc càng mạnh, Lâm Hoa không biết lâu đâu ra sức lực, không kịp nghĩ nhiều đã nhào người ra ngoài.

Lôi điện thẳng tắp bổ trúng Lâm Hoa, nàng phun ra một ngụm máu tươi, những vẫn cố gắng che chở Hắc Phượng trong ngực, đón nhận 3 đạo thiên lôi tiếp theo, Lâm Hoa cắn răng chống đỡ, trong không khí toàn mùi thịt cháy khét.

"Xem ra ta sắp bị nướng chín rồi."

Trong đầu Lâm Hoa mơ hồ toát ra ý niệm như vậy, cảm giác áp lực giảm đi, không còn thiên lôi đánh xuống, nàng không chịu nổi ngã xuống.

Trong ánh trăng mờ, Lâm Hoa loáng thoáng nhìn thấy lông vũ khắp người Hắc Phượng từ từ rút đi,

khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.

"Thì ra là hắn."