Tác giả có lời muốn nói: thật sự thật xin lỗi mọi người ~~~ cám ơn những bằng hữu vẫn ủng hộ Tiểu Vũ, tháng tám Tiểu Vũ rất bận, đợi đến tháng chín, Tiểu Vũ nhất định cố gắng kết thúc tác phẩm này ~~~~~~~~~~~~~
Già Nam cuối cùng cũng không từ chối, đem thần hồn nhét vào cơ thể. Thần hồn vừa vào trong, cả người Phong Thanh Dương liền run rẩy, gương mặt tuấn tú khẽ vặn vẹo.
"Kỳ Lân, làm khó ngươi rồi." Già Nam thở dài nói.
"Đây là việc ta phải làm." Bởi vì Phong Thanh Dương mất đi thần hồn mà có chút uể oải.
"Kỳ Lân, ngươi tạm thời về Thần giới đi." Già Nam nói. Hắn rời Thần giới quá lâu, nếu không mau trở lại, Phượng Thần nhất định sẽ sinh nghi, còn hắn vừa vặn cần một vài tai mắt ở đó, hắn là chọn lựa thích hợp nhất.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Phong Thanh Dương cúi đầu lĩnh mệnh, âm thanh có chút suy yếu.
"Kỳ Lân, ngươi sao phải khổ như vậy?" Thấy hắn đi rồi, Già Nam thở dài, cũng không ngăn cản. Hắn nhớ lại những ký ức xa xưa, bọn họ cuối cùng vẫn không trở về như cũ, khoảng cách mười mấy vạn năm, giống như bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, vậy mà hắn lại đem thần hồn giao cho hắn. Có thần hồn của hắn trong cơ thể, tất cả những gì hắn (Kỳ lân) làm hắn (Già Nam) đều biết, hắn (Kỳ lân) tuyệt đối sẽ không phản bội hắn (Già Nam).
Bóng dáng Phong Thanh Dương biến mất trong màn đêm.
Già Nam thu hồi ánh mắt, cúi đầu suy nghĩ.
Qua hồi lâu, chân trời lóe lên một tia bạch sắc, bất tri bất giác hắn cứ đứng như vậy cả đêm. Thân hình Già Nam khẽ nhúc nhích, sau đó biến mất.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng màu đen kia lại trở về, hắn quên mất còn có một người phải xử lý, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn ngủ say.
Chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ thắm, an tĩnh nằm trên giường, ngực theo hô hấp khẽ phập phòng.
Cũng may, chưa chết.
Tâm Già Nam buông lỏng, những sau đó lại có cảm giác không đúng, lâu như vậy, theo lý thuyết nàng đã sớm tỉnh chứ? Ngủ say như vậy? Chẳng lẽ có điều gì không may?
Già Nam cau mày, ngón trỏ chọc nhẹ gò má nàng, ừ, xúc cảm không tệ, Già Nam càng lúc càng nghiện cảm giác này, đưa tay xoa xoa chỗ thịt non mềm của nàng.
Lâm Hoa bị Yêu Hoàng
biếи ŧɦái tàn phá hồi lâu, rốt cuộc chịu không nổi phải tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, Lâm Hoa liền thấy một nam tử xinh đẹp, cau mày trừng nàng, ngay sau đó gương mặt truyền đến đau nhói, Lâm Hoa nhất thời giận dữ, đưa tay đẩy bàn tay xấu xa ra, thở phì phò chỉ vào người kia nói: "Ngươi làm gì đấy? Giữa ban ngày đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng sao?"
Cô gái trước mặt một bộ dáng tức giận, tinh thần mười phần chỉ vào hắn gầm lên, mặt Già Nam thoáng qua tia vẻ giận, hắn chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm từ trên cao, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Già Nam giận dữ, cô gái không biết trời cao đất rộng này, cư nhiên còn đẩy bàn tay vô cùng tôn quý của hắn? Hắn là người có địa vị cao, lại phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp
hơn sao, nàng lại dám ghét bỏ hắn? Động tác kế tiếp của Lâm Hoa đã khiến Già Nam tức giận hơn vài phần.
Chỉ thấy nàng dùng tay chùi chùi gương mặt, giống như bị dính vào vật bẩn.
"Ngươi làm cái gì?"
Lâm Hoa dùng ánh mắt ngu ngốc
nhìn hắn một cái, tiếp tục xoa xoa gương mặt, trong miệng lầm bầm: "Ai biết tay của ngươi vừa sờ qua cái gì? Ngộ nhỡ mới vừa từ nhà cầu ra còn chưa rửa tay thì sao?"
"......"
Nàng lại còn dám nói chuyện như vậy? Già Nam giận quá hóa cười, âm thanh dịu dàng có thể chảy ra nước: "Ngươi biết ta là ai sao?"
Ai ngờ Lâm Hoa nghe xong, liền dùng ánh mắt cực kỳ thương hại nhìn hắn, phóng khoáng nói: "Hèn chi người sờ mặt xa, thì ra là đầu óc có vấn đề, thật là đáng thương, ta không cùng ngươi so đo nữa."
"......"
Ánh mắt đó là ý gì? Già Nam cảm thấy cục tức nghẹn ở ngực, nếu không phải trong đầu còn một tia lý trí, lúc này đã gϊếŧ chết nàng để giải hận, việc gì phải để nàng ở trước mặt hắn nói ẩu nói tả?
Nàng sao lại biến thành bộ dạng ngu ngốc này? Già Nam bình tĩnh lại, không lẽ vì nửa trái tim, Già Nam phát giác cô gái trước mắt có chút không giống
"Ngươi biết ngươi là ai sao?" Già Nam nhỏ giọng hỏi thăm.
"Không biết." Lâm Hoa dứt khoát trả lời, sau đó hỏi ngược lại: "Ngươi biết không?"
Thì ra là vậy, Già Nam bừng tỉnh, nàng lại trở nên ngốc nghếch.
Đại khái chắc là hậu chứng do hắn lấy đi trái tim của nàng, hồn phách nàng đã bị tổn thương, sau đó lại bị nhét một nửa còn lại vào, hai bên tiêu trừ khiến hồn phách nàng không đầy đủ. Nhìn bộ dáng này, hẳn là tổn thương thần trí.
Trong bụng Già Nam cảm thấy áy náy, nàng vốn đã ngu dốt, lần này đả thương hồn phách, thần trí xuống thấp, hắn nên đưa nàng về Yêu Thần cung thôi, sau này hắn sẽ che chở nàng a.
Nghĩ thông suốt tất cả, Già Nam hóa ra quần áo, dụ dỗ Lâm Hoa mặc vào, sau đó gọi Thao Thiết ra, bế Lâm Hoa ngồi lên Thao Thiết, bay về Yêu Thần cung.
"Ah, ngươi biết ma thuật sao? Giỏi quá."
"......"
"Oa, đây là cái gì? Rất đẹp."
"......"
"A, vật này có thể bay......"
"......"
"Ngươi mang ta đi đâu? Bán đi sao?"
"Câm miệng."
"Ngươi quay lại cho ta nhìn một chút......"
"......"
Lâm Hoa bị thương hồn phách, lá gan lại cường đại vô cùng, không sợ Già Nam chút nào, líu ríu náo loạn không ngừng, khiêu chiến giới hạn của hắn. Rốt cuộc Già Nam không thể nhịn được nữa, làm phép khiến nàng ấy hôn mê, thế giới rốt cuộc lại an tĩnh.
Yêu Giới, Yêu Thần cung.
Bên trong cung điện hoa lệ, một cô gái áo trắng đứng trước điện, lẳng lặng nói chuyện với cô gái y phục hoa lệ.
"Cái gì? Yêu Hoàng đưa một cô gái không rõ lai lịch về? Ngươi chắc chắn chứ?"
Thiếu nữ gật đầu, trong nháy mắt đã bị cô gái y phục hoa lệ bóp cổ, gương mặt xinh đẹp khẽ vặn vẹo, ngón tay mảnh khảnh bởi vì dùng sức mà trắng bệch, âm thanh lạnh lẽo từ hàm răng nặn ra: "Ngươi nói lại lần nữa?"
Bộ mặt cô gái kia đã sung huyết đỏ bừng nhưng ánh mắt vẫn là một hồ nước tĩnh lặng, nàng bình tĩnh nói: " Bệ hạ sai Thiên Kỳ và Bách Quái bảo vệ cô gái kia, hai người chỉ nghe lệnh từ nàng ta, nếu cố ý tổn thương nàng, gϊếŧ không cần hỏi."
Thấy nàng nói như thế, cô gái y phục hoa lệ càng cảm thấy biểu tình bình tĩnh của nàng hết sức chói mắt, nàng hung hăng ném cô gái sang một bên, cô gái nhất thời không đề phòng, đầu đυ.ng vào góc bàn, máu tươi nhiễm đỏ hai gò má trắng noãn. Chân mày khẽ nhíu chặt, đau đớn rên một tiếng, bên tai nghe một tiếng hừ không vui, cả người cô gái run lên, không để ý đau đớn trên đầu, giãy giụa bò dậy, khép mi buông mắt đứng một bên.
Cô gái y phục hoa lệ thấy nàng chật vật như vậy, tâm tình không hiểu sao khá hơn, bàn tay trắng nõn khẽ vung,
bạch quang nhu hòa rơi trên vết thương, chốc lát đã thấy liền da, ngay cả vết máu cũng không còn, tất cả khôi phục lại bình thường, máu kia chỉ là ảo giác.
"Thiên Kiều, Bá Mị, đưa Tiểu Bạch trở về." Cô gái lười biếng ngồi lại trên ghế, tiện tay chỉnh lại y phục xốc xếch, nghiêng đầu nhìn hai cô áo hồng đứng sau lưng, âm thanh mềm dẻo êm ái, khác hẳn với giọng nói ngoan độc ban nãy: "Đừng để người ta thấy được."
Nghe vậy, hai cô gái sau lưng phúc thân, giòn giã
lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ nghe lệnh."
Dứt lời, liền hiện lên phía trước, một tả một hữu nắm hai vai Tiểu Bạch
.
Đợi mọi người trong nhà rời đi, sắc mặt cô gái kia đột nhiên trầm xuống, tay ngọc nắm chặt thành ghế, chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, ghế dựa tinh xảo đã bị nàng bẻ gãy một góc.
Cô gái vẻ mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm mảnh gỗ trong tay, tay phải dùng lực mạnh, liền nén mảnh gỗ thành tro bụi.
Cô gái đứng dậy, đẩy cửa đem mảnh bột vụn quăng xuống hồ, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mảnh bột bay tán loạn theo gió, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị.